Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 89

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 89


Chương Ngưng cũng không nói nhảm, trực tiếp đồng ý: "Được, vậy cậu cẩn thận một chút. Nếu thực sự không được thì lôi Bạch Trú ra làm lá chắn, cha của cậu ta cũng sẽ không quá đáng đến vậy đâu."

Bạch Chính Diệp đi thẳng đến dưới nhà lầu của Bạch Trú, vừa vặn trông thấy Bạch Trú uống đến mức say không còn biết gì bị một người đàn ông đỡ ra từ trong xe.

"Vậy tớ đi gặp ông ta." Kỷ Phồn Âm nói.

"Ngày mai khi nào thì đi?" Bạch Chính Diệp đột nhiên hỏi.

―― liên lạc Chương Ngưng không phải là vì phòng ngừa Bạch Chính Diệp đụng phải vị này sao!

Anh nhìn vào tên ba người sáng lập một cái, đầu tiên là loại trừ Hạ Thâm, một nam diễn viên gần như không quản sự lắm, sau đó là phân vân giữa hai cái tên còn lại.

Sau khi Bạch Trú rời khỏi Hồ thành, hai cha con gần như không còn gặp mặt nữa; ngược lại là con riêng, Bạch Chính Diệp thỉnh thoảng có thể đến thăm một chuyện.

Bạch Chính Diệp nhíu nhíu mày, bảo thư ký tới đỡ Bạch Trú.

"Vâng." Trợ lý lau vệt mồ hôi, bước nhanh rời đi.

"Còn nữa, " Trợ lý lại nói tiếp đi, "Anh trai cô cũng đã biết chuyện này."

"Chí ít bà ấy không mang mấy đứa con hoang đến trước mặt tôi."

Kỷ Phồn Âm nhìn Bạch Chính Diệp, lại nhìn Bạch Trú, thản nhiên thu hồi tay của mình lại.

"Một Studio biên kịch điện ảnh?" Bạch Chính Diệp tùy ý nhìn, lập tức nhận ra đây chỉ là một doanh nghiệp nhỏ, "Mới xuất phẩm bộ phim đầu tay... Ừm, doanh thu phòng vé cũng tạm được."

Bời vì dù trời có sập xuống thì cũng có Bạch Trú đứng đây đẩy trời lên.

Bạch Trú hất tay Bạch Chính Diệp ra, nhanh chân đi vào trong thang máy: "Đừng có mà đi lên, tôi muốn đi ngủ."

Bạch Chính Diệp giận đến mức suýt nữa ngã ngửa: "Hiện tại mày thân với mẹ mày hơn rồi đúng không? Hả?"

"Ông đến tìm tôi chắc chắn không có chuyện gì tốt." Bạch Trú cười lạnh, "Có cái gì muốn mắng thì cứ mắng cứ chửi đi."

Thư ký uyển chuyển nói: "Tôi cảm thấy vấn đề không phải là nên tặng món quà gì."

Chương Ngưng miệng đầy khách khí nói đồng ý, chuyển tay, liền đem chuyện này nói cho Kỷ Phồn Âm.

Ông ta cảm thấy dựa theo kinh nghiệm dỗ người nhiều năm của mình mà nói thì chỉ cần tặng một món quà là được. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Vậy thì làm sao?" Lệ Minh Nguyệt vẫn không ngẩng đầu lên.

Trên đường trở về, hiếm khi nào Bạch Chính Diệp lại suy nghĩ đến việc làm sao để nhận lỗi với con trai của mình.

Ông ta đã nói như vậy, thư ký cũng chỉ đành đồng ý.

Thư ký im lặng thở dài: "Tôi đã biết." (đọc tại Qidian-VP.com)

Đàn ông mà, ai ở bên ngoài mà không có mấy truyền thuyết cơ chứ.

Kỷ Phồn Âm cảm thấy Chương Ngưng không cần lo lắng về việc thu mua hay không thu mua đâu.

Thư ký thuần thục kiểm tra, đưa một phần tư liệu công khai cho Bạch Chính Diệp xem.

Kẻ cầm đầu Bạch Chính Diệp tạo ra một loạt sự kiện này đúng là không có ác ý.

Bạch Chính Diệp: "..."

Bạch Chính Diệp nghiêm mặt liếc nhìn anh ta một cái: "Cậu biết tôi?"

"Vâng." Kỷ Phồn Âm cũng không kinh ngạc khi Bạch Chính Diệp biết chuyện của Kỷ Hân Hân.

Bạch Chính Diệp vốn cũng không muốn có mấy đứa con riêng để thêm phiền phức, nhưng tình phụ bất ngờ mang thai xong còn nói với ông ta đó là con gái. Bạch Chính Diệp nghĩ, nhi nữ song toàn cũng không tệ, nên mới bảo tình phụ sinh ra.

Ông ta còn chưa nói xong, thang máy phía sau cách xa bọn họ mấy bước đinh một tiếng mở ra, Bạch Trú ôm cái mũ bảo hiểm xe máy từ bên trong đi ra, vẻ mặt không ngủ đủ trông như muốn đánh người.

Hồi mà tin tức Bạch Chính Diệp qua lại với minh tinh xuất hiện trên báo, Bạch Trú còn ầm ĩ với ông ta một trận.

Nghe xong, thiếu chút nữa là Bạch Chính Diệp giơ tay lên thưởng cho Bạch Trú một bạt tai ―― mặc dù ông ta cũng đã làm như vậy, nếu như không phải trước khi ông ta kịp thực hiện, Bạch Trú đã nắm lấy tay của ông ta rồi.

Bạch gia đúng là gia đại nghiệp đại, mà Chương gia cũng không phải là ăn chay.

Bạch Chính Diệp gãi gãi đầu: "Ừm..."

Một buổi hội nghị quan trọng đã sớm kết thúc, ông ta còn rảnh một ngày rưỡi, mà Hồ thành vừa hay lại ở ngay đó.

Bạch Chính Diệp nghẹn họng một chút, trong phút chốc chợt có cảm giác chột dạ, sau đó lại thẳng thắn nói: "Không phải mày từng gặp rồi sao?"

Kỷ Phồn Âm mỉm cười, tự giới thiệu: "Chào Bạch tiên sinh, tên của tôi là Kỷ Phồn Âm, một trong những người sáng lập Studio này."

Bạch Trú híp mắt dùng ánh mắt đảo qua ông ta, sau đó nhìn như không thấy, chuyển động bước chân đi vào bên trong căn hộ.

"Vậy buổi sáng chúng ta đi đến chỗ thằng nhóc kia thực tập nhìn qua một chút." Bạch Chính Diệp hưng khởi nói, "Anh gọi điện thoại cho người phụ trách bên kia trước đi, trước khi đi, không được cho thằng nhóc kia biết."

Đại Bí đương nhiên là hiểu rõ, người giám hộ của Bạch Trú ở trường học cũng là người mà nhà trường liên hệ đến suốt bao năm qua chính là anh và thư ký của Bạch phu nhân.

Thư ký ở bên, đúng lúc lên tiếng ngắt ngang ngọn lửa chuẩn bị bừng lên giữa hai người: "Hai vị, thang máy đã đến."

Chương 89

"Nhưng mà thằng nhóc này từ lúc nào lại bắt đầu cảm thấy hứng thú với ngành giải trí vậy..." Bạch Chính Diệp lầm bầm lầu bầu nhìn tư liệu trên máy tính bảng, "Trước kia không phải nó rất ghét mấy người minh tinh hay ca sĩ sao, còn tỏ ra khinh thường bọn họ?"

Thư ký thông qua kính chiếu hậu nhìn Bạch Chính Diệp một cái, không nói với ông ta sự thật đây là một trong những bộ phim có khả năng cạnh tranh quán quân phòng vé năm nay.

Ví dụ như Bạch Chính Diệp thỉnh thoảng đi gặp tình phụ thì sẽ nghe nhắc đến, tình phụ dùng giọng nói nhẹ nhàng nhu nhu biểu đạt ra sự lo lắng đối với người thừa kế này.

Mặc dù Bạch Chính Diệp có con riêng, nhưng ông ta cũng không có ý định làm loạn với bên Mạnh gia, cho nên cũng không tính thay đổi người thừa kế.

Nhưng mà ông ta lại cảm thấy đó là vì con trai của mình còn nhỏ, về sau thì sẽ hiểu thôi.

Thư ký nhìn qua, đối đáp trôi chảy: "Là một nhân viên công tác trong phòng làm việc mà thiếu gia vừa mới xin vào thực tập, họ Thẩm."

"Một giờ chiều."

"Chuyện này tôi đã biết, không cần phải để ý đến." Chuyện của Lệ gia còn đang bận không qua nổi, không rảnh đi quan tâm chuyện của người khác.

Đó cũng là chuyện xảy ra khi Bạch Trú mười ba tuổi rồi.

Cho dù Bạch Chính Diệp biết cô đã đào đi mấy tỷ từ chỗ Bạch Trú thì Kỷ Phồn Âm cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.

Cửa xe mở ra, nhanh như chớp, không biết có phải là ảo giác hay không, Bạch Chính Diệp cảm thấy Thẩm Thích dường như đang nhìn về phía của ông ta.

"Tôi đi xem chỗ mà con trai tôi làm việc thì có gì mà không thể!" Bạch Chính Diệp cảm thấy hành vi của mình rất hợp lý, "Hơn nữa cũng sắp mua lại rồi, đi qua khảo sát trước cũng là chuyện đương nhiên thôi." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tao vừa vặn có chút thời gian rảnh nên mới tới thăm mày!" Bạch Chính Diệp bình thường phong độ nhẹ nhàng, nhưng ở trước mặt đứa con trai phản nghịch thì lại không duy trì nổi, giơ chân lên nói, "Mẹ nhỏ của mày nói nửa năm nay mày sống mơ mơ màng màng không ra cái dạng gì cả, nên tao mới đặc biệt chạy đến gặp mày, mày quả nhiên vẫn là cái loại bùn nhão không dính lên tường được!"

"Buổi sáng sợ là không được."

Thư ký: "Ngài muốn biết ư?"

Sau đó hiển nhiên cũng gạch bỏ qua bom không hẹn giờ là Kỷ Phồn Âm đi, gọi điện thoại cho Chương Ngưng, nói ngắn gọn hết mọi chuyện.

Thư ký không ngờ Chương Ngưng lại chơi với mình một màn điệu hổ ly sơn như vậy. Đến ngày hôm sau, lúc đi cùng Bạch Chính Diệp đến Studio, nhìn thấy người tiếp đãi là Kỷ Phồn Âm, anh ta lập tức cảm thấy khó thở.

―― có một Thái tử, sau đó các hoàng tử khác có thể xây dựng quan hệ tốt với Thái tử, sau này làm một vương gia, phụ trợ tân đế làm việc.

Kỳ phản nghịch của Bạch Trú thật ra đã bắt đầu từ rất lâu, nhưng Bạch Chính Diệp lại lựa chọn tránh đi, làm như không thấy.

"Vâng." Thẩm Thích mặt không thay đổi đáp lại, thả Bạch Trú về phía ông ta, "Vậy con trai của ngài liền giao cho ngài."

Dù sao cậu ta cũng đã là thanh niên, cho dù có bị bỏ mặc thì cũng biết lớn lên.

Bạch Chính Diệp hoảng nhiên một chút: "Sinh đôi."

"Như vậy đi, " Bạch Chính Diệp nhìn qua qua một lần, "Tôi sẽ mua cái Studio này lại tặng cho nó, để nó trở thành sếp, thành ý như này đã đủ chưa?"

Cho dù có thật sự là một cuộc giao dịch ác ý đi chăng nữa, Lệ Minh Nguyệt cũng cảm thấy không có gì đáng để lo lắng cả, đừng nói là Kỷ Phồn Âm, dù có là Chương Ngưng thì cũng không phải là đồ ngốc.

Thư ký lắc đầu: "Hơn hai năm rồi ạ."

"Nghe giọng điệu có vẻ là muốn tới thăm công ty thực tập của con trai, " Chương Ngưng xì khẽ một tiếng, "Nhưng mà tớ từng nghe nói không ít chuyện mà ông ta, tớ cảm thấy ông ta muốn thu mua Studio của chúng ta cho Bạch Trú."

"Ông quan tâm tôi làm gì?" Bạch Trú cười lạnh, "Tôi không cần ông giả mù sa mưa, đừng có mà quấy rầy cuộc sống của tôi!"

"Còn về phần Kỷ Hân Hân, " Lệ Minh Nguyệt gọi trợ lý lại, "Nếu như cô ta không giúp được gì thì đưa cô ta về lại trường học đi, cũng đã xin nghỉ phép lâu như vậy rồi?"

Nhưng mặc dù ông ta nghĩ như vậy thì ý nghĩ người chung quanh cũng chưa chắc đã giống.

Việc gần nửa năm qua Bạch Trú xài tiền như nước đương nhiên không gạt được người trong nhà cậu ta... Hoặc nói đúng hơn, việc cậu ta dùng tiền để trả thù cũng không có ý định giấu diếm người trong nhà.

Bạch Chính Diệp tự cảm thấy lúc còn trẻ mình chơi bơi còn điên hơn cả Bạch Trú, Bạch Trú là con của ông ta, cũng coi như là thừa kế nghiệp cha.

Không bằng nói, việc Bạch Chính Diệp không biết mới làm cho người ta kinh ngạc.

Kết quả lại vô cùng khó coi, Bạch Chính Diệp còn cảm thấy may mắn vì mình lúc ấy không có ở hiện trường, nếu không thì sẽ rất là mất mặt.

Thư ký lần thứ ba uyển chuyển khuyên ông ta: "Tôi cảm thấy ngài có thể suy nghĩ thêm một chút."

Sinh cũng đã sinh, Bạch Chính Diệp cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt nuôi lớn.

Cho nên dù cho đã ước định với vợ của mình là sẽ không thay đổi người thừa kế thì Bạch Chính Diệp vẫn lặng lẽ đưa đứa con riêng của mình đến để gặp mặt Bạch Trú.

Sau đó Bạch Trú ngẩng đầu một cái, lập tức nhìn thấy cha của mình đang bắt tay với Kỷ Phồn Âm.

Ai ngờ lại là con trai.

Tấm chắn dự phòng cô còn chưa định lấy ra sử dụng thì chính nó đã tự xông lên trước rồi.

"Anh nói xem, tôi nên tặng cho Bạch Trú cái gì đây?" Bạch Chính Diệp hỏi thư ký.

Đầu tiên, cậu ta ngơ ngác một chút, sau đó trong mắt toát ra lửa giận hừng hực, ba chân bốn cẳng tiến lên bóp chặt lấy cổ tay Bạch Chính Diệp: "Ông tới nơi này làm cái gì?"

Lệ Minh Nguyệt rời hai tay khỏi bàn phím, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần một lát, cảm thấy trái tim thật mệt mỏi.

"Chỗ con thực tập, ta không thể tới nhìn một cái sao?" Bạch Chính Diệp hỏi lại.

Thư ký rủ mắt xuống nghĩ nghĩ, vẫn rất uyển chuyển nói: "Có lẽ còn có thể cân nhắc một vài thứ khác?"

Bạch Trú đúng lúc này mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn thấy Bạch Chính Diệp, không chút nghĩ ngợi trở tay đẩy ông ta ra.

Lúc Bạch Chính Diệp đi đến gần, Thẩm Thích mới gật đầu chào hỏi: "Bạch tiên sinh."

Ông ta chậc chậc hai tiếng, hỏi: "Đó là ai?"

Bạch Trú lạnh lùng chế giễu: "Tôi có nói là sẽ nhận bà ta ư? Pháp luật có nhận không? Còn cái gì cơ? Ông đặc biệt tới thăm tôi? Một người mà suốt hơn một năm tôi chỉ có thể nhìn thấy ở trên tin tức nói đến thăm tôi? Tôi còn tưởng rằng tôi không có cha nữa đấy."

Bạch Chính Diệp tức đến mức khó thở đi theo phía sau cậu ta: "Mày có thái độ gì đấy? Mày biết bây giờ mày đang tiêu tiền của ai không?"

Bạch Chính Diệp thiếu chút nữa bị đẩy ngã lảo đảo ra sau, lập tức mặt lạnh quát lớn: "Say thành như vậy, ngay cả cha của mình cũng không nhận ra sao!"

"Trùng hợp như vậy sao?" Bạch Chính Diệp lơ đễnh bắt tay Kỷ Phồn Âm, "Hôm nay tôi đến là để..."

Việc Bạch Chính Diệp đến Hồ thành hoàn toàn là một việc ngoài ý muốn.

"Người đã đưa đến, tôi đi đây." Thẩm Thích gật gật đầu với hai người rồi liền đi thật, giống như là một cái máy móc làm việc không có cảm xúc.

...

"Cha Bạch Trú?" Kỷ Phồn Âm đang chuẩn bị ngủ thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, "Ông ta muốn cái gì?"

Bạch Trú phản ứng chậm mất nửa nhịp, chờ Bạch Chính Diệp nói xong mới bắt được một cái xưng hô bên trong lời nói của ông ta: "Mẹ nhỏ?"

Nếu như Bạch Chính Diệp sơ xuất một cái thì đại viện Bạch gia chắc chắn sẽ là nơi bốc cháy đầu tiên!

Cô không thể nhịn được nữa, nhắm mắt lại, qua năm sáu giây mới chậm rãi thở ra một hơi.

"Giúp tôi gọi điện thoại cho Phạm trợ lý." Cô nói.

"Cân nhắc cái gì, đây không phải là nơi mà chính nó chọn thực tập hay sao!" Bạch Chính Diệp tiêu sái vung tay lên, "Chỉ là một Studio vừa mới thành lập không bao lâu mà thôi, anh đi chuẩn bị dự án thu mua đi."

"Nó đi thực tập á?" Bạch Chính Diệp sờ lên cái cằm, cảm thấy khá là kinh ngạc vui mừng, "Đây là chuyện tốt, vậy đợi thêm tầm nửa năm nữa thì cho nó về Yến đô thực tập đi, nói một tiếng với trường học, đại học không cần học nữa."

Trợ lý cũng không dám thở mạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Của mẹ tôi." Bạch Trú lạnh lùng đáp trả.

Kỷ Phồn Âm nhớ đến lịch trình của Chương Ngưng: "Ngày mai cậu không đến được đúng không?"

Cho tới bây giờ, Bạch Chính Diệp còn chưa từng bị ai trực tiếp ném một người đàn ông vào trong ngực như vậy, ông ta có chút luống cuống tay chân, nâng chính đứa con trai đã cao hơn mình một chút, ngửi thấy đầy mùi lẩu trên người cậu ta.

Thư ký lên tiếng.

Sau đó Bạch Chính Diệp kinh ngạc phát hiện, sức lực con trai còn lớn hơn cả mình.

"Nhưng mà uống say như vậy là không được, thân là một người đàn ông, rượu ngon có thể uống, nhưng say đến mức không biết gì như vậy thật là không danh giá." Bạch Chính Diệp lắc đầu, sửa sang lại âu phục, mở cửa xe ra đi về phía Bạch Trú và Thẩm Thích.

Bạch Chính Diệp nghe được không ít chuyện từ chỗ thư ký của mình, nhưng ông ta lại cảm thấy đây chỉ là thời kỳ phản nghịch của một đứa con trai bình thường mà thôi, chỉ cần không động vào điểm giới hạn thì cũng không có gì là không thể. Thế là ngoại trừ bảo thư ký theo dõi ra thì cũng không quản cậu ta nữa.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Bạch Chính Diệp mới có vẻ đau lòng hỏi thư ký của mình: "Thật sự đã hơn một năm rồi sao?"

"Vâng."

Đương nhiên trong lòng của ông ta vẫn còn ôm loại tư tưởng giống như mấy hoàng đế thời cổ.

Nghĩ đến việc con trai đã hơn nửa năm không gọi cho mình một cuộc điện thoại nào, Bạch Chính Diệp đột nhiên nảy ra ý định bảo thư ký Đại Bí đưa mình đến chỗ Bạch Trú.

Động tác Lệ Minh Nguyệt lập tức dừng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trợ lý nuốt một ngụm nước miếng: "Ngài ấy không muốn đi ngoại quốc."

Trên đường, Bạch Chính Diệp nghe thư ký nói studio này cũng có phần của Chương Ngưng, kết quả đến nơi lại nhìn thấy không phải là Chương Ngưng, sửng sốt một chút: "Không phải Kỷ gia cô..."

Bạch Chính Diệp đắm chìm trong mạch não của mình: "Có phải vừa nãy anh nói là nó bây giờ còn đang thực tập hay không? Nó thực tập ở chỗ nào? Tư liệu đâu, lấy ra tôi xem một chút."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 89