Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 92
Bây giờ Kỷ Phồn Âm đã kiếm được tiền, nếu như mang đi cho vay thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tổng tiến độ của cô.
"... Con đang oán hận cha và mẹ của con nhiều năm qua thiên vị em gái của con sao?" Cha Kỷ đột nhiên hỏi.
Kỷ Phồn Âm liế.m ăn thêm một miếng kem ly vị hương thảo, tỏ ra thờ ơ.
Lúc mẹ Kỷ thở hồng hộc chạy lên trên lầu sáu, Kỷ Phồn Âm nghe thấy được từ trong điện thoại di động truyền đến tiếng giận mắng, còn cả tiếng cha Kỷ kêu đau, cho dù không có hình ảnh thì nghe cũng rất là đặc sắc.
Hơn nữa, Studio hồng hồng hỏa hỏa như vậy, trước mắt cũng không thể khiến cho anh ta thua thiệt được.
Ngày đó trong điện thoại, Kỷ Phồn Âm đã kể chuyện xưa của "Kỷ Phồn Âm" cho Lệ Tiêu Hành nghe, phần mạo danh cũng nói rất rõ ràng, nhưng chuyện xuyên qua còn chưa nói cho anh ta biết.
"Ông chờ một chút." Kỷ Phồn Âm nói xong, lấy di động xuống, mở【 Cám dỗ trở về nhà 】ra nhìn một chút.
"Đúng vậy," Chương Ngưng buông tay, "Cậu bây giờ cũng coi như là có chút tiền, tình hình kinh tế của bọn họ căng thẳng, một đứa con gái không giúp được gì, đương nhiên chỉ có thể tìm một đứa con gái khác." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nét mặt giống như đã biết hết thảy mọi chuyện vậy!" Chương Ngưng vẩy thuốc lá, bổ nhào qua, "Có phải cậu biết nội tình gì hay không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Cha Kỷ đang cống hiến kha khá giá trị tình cảm tiêu cực.
Kỷ Phồn Âm hào hứng ăn nốt miếng ốc quế cuối cùng, cảm thấy để chuyện này đến cuối cùng, cô sẽ một hơi đạt được mười tỷ.
Ban đầu Kỷ Phồn Âm cũng không hiểu rõ lắm tình huống công ty này, nên phải hỏi Chương Ngưng mới biết được.
Nhưng mà muốn kết hôn với một người như Lệ Tiêu Hành rồi còn ly hôn trở tay lấy được tài sản cũng không phải chuyện dễ dàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đặc biệt là sau khi từ chức rồi nhìn lại, trong lòng Kỷ Phồn Âm chỉ có một cảm tưởng: lúc ấy rốt cuộc mình đã trải qua những thứ gì!
Sau khi studio đi đến quỹ đạo, chẳng hiểu vì sao lượng tình cảm cũng tăng lên rất nhiều, không biết là có phải xuất phát từ công việc hay không.
Trừ phi anh ta đồng ý kết hôn giả, nhưng mà làm như thế sao có thể được phân chia tài sản?
Ngày hoàn thành mục tiêu mười tỷ gần ngay trước mắt.
"Lúc này bọn họ coi như là đã tìm được con rể quý rồi, chính là Lệ Tiêu Hành còn chưa chính thức kết hôn với Kỷ Hân Hân." Ngón tay Chương Ngưng kẹp lấy một đầu điếu thuốc tinh tế, thả ra một đoạn khỏi thật dài, "Bối cảnh Lệ gia như vậy chắc chắn là phải có một đoàn luật sư chuẩn bị vài công tác trước hôn nhân, tìm một phương pháp khéo léo mà vẫn được pháp luật công nhận, phòng ngừa về sau ly hôn không bị người ta lấy đi tài sản hàng chục tỷ... Cậu hiểu ý của tớ chứ?"
Quy mô công ty cha Kỷ không lớn không nhỏ, mối kinh doanh cũng chỉ có như thế, còn kém hơn cái Studio mới thành lập nửa năm trong tay Kỷ Phồn Âm.
Chương Ngưng cũng cảm thấy chán, bèn thu tay lại: "Đúng vậy, tiền của anh ta đều chảy hết về chỗ của chúng ta rồi."
Nhưng nếu nhìn vào căn hộ Kỷ gia, diễn xuất phu nhân của mẹ Kỷ, còn cả mấy người giúp việc, người làm vườn, nhân viên quét dọn trong nhà, người không biết còn tưởng rằng thu nhập bọn họ phải gấp mười lần hiện tại.
Kỷ Phồn Âm không hút thuốc lá, cô cầm kem ly vừa ăn vừa nhìn Chương Ngưng hút thuốc, nghe đến đó bèn dừng một chút.
Dù cho đã mở loa ngoài, Kỷ Phồn Âm vẫn bị tiếng vang kia chấn động đến mức vô thức nghiêng đầu một cái.
Thử nghĩ xem, Lệ Tiêu Hành sau khi biết đôi chân mình đã mất đi khả năng khôi phục thì sẽ có phản ứng gì?
Đổi sang mẹ Kỷ, bà ta nhu hòa nói: "Âm Âm, mẹ đã lâu không gặp con rồi, chuyện trong nhà con cũng đã lâu không có quan tâm đến, con không muốn nghe một chút sao?"
Dù sao cô cũng không còn là cái người hơn nửa năm trước, cứ trông thấy tài nguyên mới nhập là sẽ suy nghĩ một chút xem làm sao lợi dụng nó thật triệt để. Hiện tại tuy không thể nói là một ngày thu một đấu vàng, nhưng tiền cũng đến khá là liên tục không ngừng nghỉ, không có gì đáng để lo lắng.
"Nếu không phải, ông thử tìm cho tôi một tấm ảnh bốn người chụp chung sau khi tôi trưởng thành đi." Kỷ Phồn Âm không nhanh không chậm nói, "Tìm được, tôi sẽ ăn cùng mấy người bữa cơm này."
Sầm Hướng Dương coi như là chi nhánh bên phía Kỷ Hân Hân và Lệ Tiêu Hành, cũng có thể đặt về sau để xử lý.
Bà ta nói được nửa câu lại chuyển sang cho cha Kỷ, ông ta gào mồm nói: "Cha là cha của con! Con được sinh ra, lớn đến như thế là nhờ có cha, bây giờ cha gặp khó khăn, con trợ giúp cha không phải là chuyện nên làm sao?"
"Hẹp hòi." Chương Ngưng quẹt miệng, "Dù sao bọn họ cũng sẽ tìm người xin giúp đỡ, nếu như Lệ Tiêu Hành và Tống Thì Ngộ đều không được thì có lẽ sẽ đến tìm cậu."
"Ngày đó lúc mà em của con đính hôn, cha và mẹ của con bận bịu, không thể nói chuyện với con, " Giọng nói cha Kỷ đè nén tức giận, "Còn cả chuyện thiếp mời nữa, bọn ta cũng muốn hỏi con vài thứ. Đều là người nhà, không cần phải ngượng."
Cha Kỷ bên kia liền im lặng, giống như lâm vào thế khó.
Cha Kỷ hiển nhiên không phải là người giỏi cãi nhau, ông ta ở đầu bên kia điện thoại nổi trận lôi đình, lật qua lật lại cũng chỉ có mắng mấy câu cổ điển ―― nào là máu lạnh, bất hiếu, vô ơn.
Cô không tắt điện thoại, mở loa ngoài nghe bọn họ bên kia a a ô ô không ngừng, mặc cho hai người bọn họ tìm kiếm.
Lúc cô rời phòng vừa vặn có người đến xem phòng, là một vận động viên thân cao gần hai mét, to gần gấp đôi Kỷ Phồn Âm.
Như vậy thì chỉ còn lại cha mẹ Kỷ gia, Sầm Hướng Dương, còn có cả cái tên Tống Thì Ngộ.
Dù sao người quen biết cha Kỷ đều biết ông ta là người luôn muốn hút máu con rể tương lai của mình.
Kỷ Phồn Âm đặt miếng sườn dê xuống, cầm sữa dừa mát lạnh bên cạnh lên uống một hớp lớn, tựa lên ghế sô pha bắt đầu xem kịch.
Qua mấy giây, điện thoại dường như bị ai đó nhặt lên, giọng mẹ Kỷ lo lắng truyền tới: "Cái đứa nhỏ này, sao lại không biết điều như thế! Cha con hiện tại đã đi lên tìm con rồi!"
Đại khái là đối chiếu theo yêu cầu phụng dưỡng tiêu chuẩn mà pháp luật yêu cầu thôi.
Nhưng mà vấn đề là, cha Kỷ mẹ Kỷ sẽ không tìm ra cô ở đây, lần này có lẽ sẽ gọi điện thoại.
Hai người xì xào bàn tán một phút, cuối cùng đương nhiên là không tìm được gì cả.
Đừng nói chính cô, đến cả nhóc đáng thương "Kỷ Phồn Âm" lúc trước cũng không oán hận bọn họ.
Bọn họ cũng đâu có trả tiền cho Kỷ Hân Hân hay Tống Thì Ngộ.
"Không rảnh." Kỷ Phồn Âm lười biếng tựa lên trên ghế sa lon trong nhà, trả lời ông ta.
"Nhưng mà bây giờ Lệ Tiêu Hành đột nhiên sinh bệnh, việc kết hôn này đành phải lùi về sau." Chương Ngưng chậm rãi nói, "Như vậy công ty của cha cậu lúc này đã rơi vào tình cảnh không tốt lắm... Hoặc là tớ phải nói, 'Lại' không tốt lắm."
Kỷ Phồn Âm bỗng nhiên hiểu ra: Đúng vậy, "mình" là một đứa con gái khác của bọn họ, hơn nữa bọn họ cũng đâu có biết tự trọng là gì, nhất là khi đã tuyệt vọng, có thể cũng sẽ thử tìm tới cô.
Ly hôn kiện cáo xong, nhanh như chớp, mười tỷ liền nhẹ nhõm tới tay.
"Kỷ Phồn Âm, mày dám mắng tao? Mày nghĩ cánh của mày cứng cáp rồi, đến cả ba ruột của mày mà cũng có thể không coi ra gì đúng không? ! Tao sẽ đến đó dạy dỗ mày cách tôn trọng cha của mày!" Cha Kỷ giống như là bị mạo phạm đến tôn nghiêm, lớn tiếng gầm thét, sau đó đầu kia điện thoại phát ra một tiếng vang thật lớn, giống như điện thoại bị đập xuống đất.
Cô ấy biết Kỷ Phồn Âm đã làm loạn tách ra với gia đình, nói đến cũng không có gì để che lấp.
Chuyện nhà Bạch Trú đã xử lý xong, còn những thứ khác, trong lòng Kỷ Phồn Âm đã có sẵn một kế hoạch.
Kỷ Phồn Âm cười nhìn Chương Ngưng: "Ý gì là ý gì?"
Kỷ Phồn Âm nhìn trần nhà một cái, không tắt điện thoại: "Để ông ta đi lên đi."
Chương Ngưng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: "Cậu không biết chút gì về việc kinh doanh trong gia đình hay sao?"
Tống Thì Ngộ thích tiêu tiền thì cứ tiêu, dù sao cũng là anh ta tự đồng ý đầu tư, không ai lừa anh ta cả.
Nhưng miệng của Chương Ngưng đúng là linh thật, ban ngày cô ấy mới nhắc nhở Kỷ Phồn Âm một câu,buổi tối cha Kỷ đã gọi điện thoại tới. Ông ta dùng một giọng nói vô cùng nhu hòa, nhưng vẫn có ý ra lệnh: "Cha ở dưới lầu, con mau đi ra, cả nhà ta sẽ cùng ăn một bữa cơm."
Kỷ Phồn Âm a một tiếng, trấn an ông ta: "Tôi sẽ phụng dưỡng các người, sẽ không để cho các người gặp khó khăn trong cuộc sống đâu."
Nhưng tiền đã tiến vào trong bọc của mình, Kỷ Phồn Âm cũng sẽ không rảnh mà so đo rốt cuộc bọn chúng đã tới bằng cách nào.
Chương Ngưng quan sát nét mặt Kỷ Phồn Âm, đột nhiên nhíu mày: "Cậu sẽ không bị bọn họ dỗ dăm ba câu rồi lôi tiền ra đấy chứ? Bây giờ tiền cậu kiếm được cũng không dễ dàng, không thể tùy ý chắp tay tặng người được."
Qua một hồi lâu, Kỷ Phồn Âm mới nghe thấy giọng nói mẹ Kỷ ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi ông ta "Làm sao vậy", sau đó cha Kỷ giống như là đã bịt microphone lại, hỏi bà ta"Trong nhà có ảnh bốn người chụp chung không" .
Nhưng nếu như anh ta biết ân nhân của anh ta, người có khả năng chữa trị cho anh ta đã c·h·ế·t rồi thì sao?
"Lại?"
Đúng lúc này, tin nhắn bảo vệ trả lời Kỷ Phồn Âm lập tức nhảy ra.
Kỷ Phồn Âm kỳ quái hỏi: “Không phải cho tới nay mấy người vẫn đang làm như thế sao?"
Mẹ Kỷ có chút xấu hổ: "Công ty của cha con xuất hiện một chút vấn đề, gần đây tình huống bên Lệ tiên sinh, con cũng biết..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Giữa cha mẹ Kỷ gia và Tống Thì Ngộ... Kỳ thật cũng không thể nói là không liên quan, bởi vì vẫn có một chút quan hệ.
"Đương nhiên sẽ không, " Kỷ Phồn Âm phủi mảnh vụn trên tay xuống, "Đúng là kiếm tiền không mấy dễ dàng."
"Ngoài miệng nói là vậy thôi." Cha Kỷ cười lạnh, "Nếu con muốn đoạn tuyệt quan hệ với người nhà thì nói thẳng đi, về sau cha coi như không có đứa con này!"
"Vậy ông tiếp tục tìm cô ta đòi tiền đi, không có số của Lệ Tiêu Hành à? Tôi cho mấy người nhé?" Kỷ Phồn Âm khẽ cười hỏi, "Kỷ Hân Hân hiếu thuận mấy người như vậy, nhất định sẽ nghĩ biện pháp để Lệ Tiêu Hành ra tay giúp đỡ mà."
... Đây có vẻ cũng là một biện pháp
"Bọn họ có thể sẽ đi nhờ con gái giúp một tay," Chương Ngưng phỏng đoán, "Nhưng mà căn bệnh kỳ quái đó của Lệ Tiêu Hành có vẻ rất nghiêm trọng, tớ nghe mọi người nói em gái của cậu vẫn luôn chăm sóc anh ta, không rời đi một khắc. Hiện tại Lệ Minh Nguyệt đã thay anh ta xử lý công chuyện của công ty . . . chờ một chút, nét mặt của cậu là có ý gì?"
Cuộc sống gần đây của Kỷ Phồn Âm rất không tệ.
Kỷ Phồn Âm cười không nói.
―― ảnh chụp này đương nhiên là sẽ không có, bởi vì chưa từng chụp.
Trước mặt cô là một đĩa thịt dê mới lấy ra từ trong lò nướng, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Nhưng mà hoá ra đôi cha mẹ này cũng biết là mình thiên vị à..
Tống Thì Ngộ là một tên đàn ông theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, Bạch Trú là một đứa trẻ cáu gắt không nói đạo lý, Lệ Tiêu Hành là một tên tự ti tự phụ, cuồng khống chế.
Kỷ Phồn Âm đoán là ông ta đã giận lắm rồi, tuy nhiên giá trị tình cảm ông ta cho cũng không phải quá nhiều, dao động trên dưới năm sáu chữ số.
Weibo của cô đã có ba trăm vạn fan hâm mộ, bản đánh giá phim đăng định kỳ chính là một khoản thu nhập tình cảm ổn định.
"Ông suy nghĩ nhiều rồi." Kỷ Phồn Âm buồn cười nói.
Cha Kỷ mẹ Kỷ từ trước đến nay đều là người rất sĩ diện, đối mặt với những công trình ngăn nắp xinh đẹp này sẽ tuyệt đối không bao giờ buông tay.
"A, tôi quên mất, còn có Tống Thì Ngộ." Kỷ Phồn Âm lại nghĩ tới một người khác, "Anh ta rốt cuộc cũng biết là thay vì đưa tiền cho công ty mấy người thì bỏ ra làm từ thiện sẽ hữu ích hơn hay sao?"
Chương 92
"Trước kia cũng có mấy lần, nhưng mà đều có người giúp ông ta." Chương Ngưng nhún nhún vai, "Chuyện trước kia tớ không rõ lắm, nhưng có mấy lần xảy ra chuyện thì tớ biết, đều là Tống Thì Ngộ giúp."
―― như vậy, nói cách khác, nơi cha Kỷ mẹ Kỷ tìm đến là chỗ ở trước kia của cô.
Kỷ Phồn Âm cười: "Vô sự không đăng tam bảo điện, quả nhiên tìm tôi là bởi vì không có tiền?"
Mẹ Kỷ cầm điện thoại vội vàng đuổi theo, nhưng không có thẻ thang máy, hai người phải đi thang bộ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tại sao tao lại có đứa con gái bất hiếu như mày cơ chứ!" Cha Kỷ quát lên, "Tao đã sớm biết mày là loại vô ơn, mày còn cảm thấy tao và mẹ của mày thiên vị em gái mày? Mày biết em gái của mày giúp cho gia đình bao nhiêu chuyện rồi hay chưa? Mày làm sao so sánh được với nó?"
Bận bịu, nhưng là để kiếm tiền, mà còn bận trong chính công việc mà mình thích ―― phim ảnh.
"Tớ?" Trước đó Kỷ Phồn Âm cũng không nghĩ đến đoạn này.
Mặc dù có tiền, nhưng nội tâm của bọn họ đều không bình thường.
Cho nên vì duy trì cuộc sống như vậy, công ty của bọn họ tuyệt đối không thể đóng cửa.
Kỷ Phồn Âm đứng đó bất động để cô ấy bóp, bình tĩnh hỏi: "Xem ra anh ta gần đây không còn ra tay giúp đỡ nữa."
Ông ta đang nhịn.
Cô chẳng những biết Lệ Tiêu Hành bị bệnh gì, còn biết Lệ Tiêu Hành vì sao nhiễm bệnh, cũng biết bệnh tình của Lệ Tiêu Hành nói không chừng còn có thể tiếp tục chuyển biến xấu đi.
Nhưng lại không che đủ chặt, Kỷ Phồn Âm nghe thấy rõ ràng.
―― dĩ nhiên không thể.
... Có lẽ chỉ có một lý do.
Cô vừa nói vừa mở Wechat ra, hỏi thăm bảo vệ xem dưới lầu của mình có nhân vật nào khả nghi xuất hiện hay không.
Vì cô muốn để dành cho đòn đả kích nặng nề lên Lệ Tiêu Hành lần tiếp theo.
Kỷ Phồn Âm thở dài, mở loa ngoài ra, con mắt không nháy mắt lấy một cái, tìm đại lý do: "Tôi đang xem phim, không rảnh. Có chuyện gì thì nói thẳng đi."
Nghe thấy cái tên đã rất lâu rồi không xuất hiện, Kỷ Phồn Âm dương dương lông mày: "Cậu có vẻ rất bất mãn với anh ta."
Đợi cha Kỷ mẹ Kỷ trả tiền? Chuyện đó không có khả năng.
"Con dám!" Cha Kỷ lập tức không kiềm chế được mắng to.
Cô quyết định đặt Kỷ Hân Hân và Lệ Tiêu Hành ở cuối cùng, hai vị này chỉ ném ở một bên mặc kệ thì sẽ tự mình biến thành một mỏ vàng vô tận, nên trước tiên có thể để về sau.
Trước kia Kỷ Hân Hân có thể làm được, nhưng bây giờ là lúc quan hệ của cô ta và Lệ Tiêu Hành yếu ớt nhất, cô ta không còn dám hỏi xin Lệ Tiêu Hành bất cứ thứ gì.
―― hai chân đã không có tri giác đột nhiên có cảm giác đau, còn đau suốt hai mươi bốn giờ không ngừng nghỉ.
Bọn họ trả lời là sau khi tuần tra một vòng, dưới lầu của cô không có xe hay là nhân vật khả nghi nào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.