0
Cần phải đi, không thể chậm trễ được nữa.
Cao Nghị nhìn tu nữ đang thất hồn lạc phách nói: "Ngươi có đi hay không?"
Tu nữ ngồi trên mặt đất, ngây người nhìn hắn.
Chịu không được, thật sự là chịu không được a.
Nếu là người khác hắn đã quay người rời đi nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của nàng hắn thật sự không nỡ.
Cao Nghị thở dài, tiến lên một tay ghìm lấy cố nàng, tay còn lại đem nàng xách lên, hắn sẽ không cho tu nữ này cơ hội ra tay với mình.
Tu nữ đứng vững, hắn buông lỏng cánh tay trái ra, sau đó chuyện thứ nhất chính là giúp nàng kéo trường bào xuống.
Vừa dùng lực nhưng không kéo được, hắn mới phát hiện bên hông tu nữ còn buộc một sợi dây thừng, trách không được kéo mãi không xuống.
Hắn đưa một tay vòng qua người nàng, dùng sức kéo trường bào xuống nhưng vẫn không được, Cao Nghị chỉ có thể cầm chặt hai tay gắng gượng dùng sức, cuối cùng trường bào đã buông xuống.
Cao Nghị thở ra một hơi, dùng tay trái xoa xoa cái mũi, còn tốt, không có mất mặt chảy máu mũi.
"Ngươi giết..."
Tu nữ thẫn thờ nói.
Cao Nghị nhịn không được nói: "Ngươi có đi hay không?"
Hắn vừa hỏi vừa bắt lấy tay nàng, nhìn cùm gỗ vẫn còn trên tay tu nữ, cùm gỗ này được cố định bằng một ổ khóa. Hắn nâng lên tay nàng, cúi người nhặt lên chiến chùy đập thẳng vào ổ khóa, hắn bỏ xuống chiến chùy sau đó gỡ ra ổ khóa đã gãy.
Bây giờ, tu nữ liền có thể tụ mở ra được cùm gỗ này, đột nhiên hắn đưa tay nắm lấy cằm tu nữ.
Hai ngón tay xoa xoa trên mặt nàng, sau đó hắn lại quan sát tu nữ ánh mắt, tay phải lau qua khóe mắt nàng.
Quả thực không ngụy trang cũng không mang mặt nạ, đây tuyệt đối là dung nhan thật của nàng.
Tay trái nắm vuốt tu nữ ngón tay, hai ngón tay điểm nhẹ trên bụng của nàng.
Nếu như tất cả những thứ này đều là ngụy trang, tu nữ cũng không đến được trên giường Địch Tác.
Gian phòng này bố trí cực kì đơn giản, trong ngoài hai gian, cũng chỉ có một trương đơn sơ bàn gỗ, một chiếc ghế, giường gỗ cũng cực kỳ đơn sơ.
Vừa rồi Cao Nghị không nghĩ minh bạch, hiện tại hắn đã nhìn ra, đây chính là bắt chước trong nơi ở của những tu sĩ.
Có thể ra kết luận, Địch Tác hoặc là Henri, một trong hai người bọn hắn có đam mê đặc thù với tu nữ, cho nên gian phòng này bố trí khá giống với tu đạo viện, nơi mà các tu nữ thường ở.
Sờ lên trường bào vải vóc, rất thô, nhưng bởi vì đã mặc thời gian dài nên mềm mại hơn, một vài nơi đã trở nên thô ráp chỉ được khoảng một hai năm nữa.
Cho nên, đây không phải nhân vật đóng vai, chí ít y phục này là thật, cho nên cái này tu nữ làm không tốt là chân tu nữ.
Cao Nghị buông ra tu nữ.
Cao Nghị tự xưng quân tử, hắn sẽ không thừa nước đục thả câu, sau khi kiểm tra thân phận của tu nữ này, hắn tuyệt không có tâm tư khác.
Lại lần nữa nhặt lên chùy, tiến về phía thi thể tên bảo tiêu trước nhặt lên một khẩu súng lục, sau đó hắn nói lại: "Ngươi có đi hay không?"
Tu nữ không tháo ra cùm gỗ trên tay, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Cao Nghị nói: "Ngươi giết mục tiêu của ta, ta chuẩn bị bảy năm chính là vì giờ khắc này, nhưng ngươi lại đoạt mục tiêu của ta..."
Nước mắt nàng chảy xuống, không phải tức giận, giống như đang thương tâm.
Cao Nghị nuốt ngụm nước bọt.
Gương mặt tuyệt mỹ này, còn có dáng người ma quỷ kia, để cho người ta không nhịn được đau lòng.
Chịu không được, thật thật chịu không được.
Cao Nghị ánh mắt đảo qua hướng khác, nói: "Ta là người cứu ngươi"
Tu nữ ngây người, sau đó nàng rốt cuộc nói: "Đúng là ngươi đã cứu ta."
Nàng bỏ xuống cùm gỗ, thấp giọng nói: "Nhưng ta sẽ không cảm tạ ngươi, ngươi đoạt mục tiêu của ta!"
Cao Nghị không tiếp tục nhiều lời.
Hiện tại, hắn đã cứu được tu nữ này cũng đồng thời loại bỏ cùm gỗ trên tay nàng, hắn đã có thể rời đi.
Nhanh chóng đi tới cổng, cẩn thận nghiêng tai nghe ngóng, phát hiện bên ngoài giống như không có gì động tĩnh, hắn thận trọng mở cửa.
Tu nữ kia muốn tiến lên chỗ một tên bảo tiêu nhặt lấy súng.
Cao Nghị trừng mắt, súng chỉ thẳng về phía tu nữ, họng súng lắc lắc, ra hiệu nàng cách xa khẩu súng kia ra.
Hắn cầm khẩu súng này mục đích chính là đề phòng tu nữ, chủ yếu là kéo dài khoảng cách để nàng bị dọa sợ không dám động tâm tư khác.
Nhìn xem tu nữ lui về sau hai bước, hắn cầm lấy chiến chùy nhẹ nhàng đưa ra khỏi cửa.
Đột nhiên một bàn tay từ bên ngoài cầm lấy chiến chùy, sau đó một họng súng chĩa vào bên trong bắn ra một phát, nếu như không phải hắn dùng chiến chùy thăm dò, viên đạn này chắc chắn sẽ xuyên qua người hắn.
Cao Nghị buông tay ra khỏi chiến chùy, lui lại, tay trái giơ súng lên, lúc này cửa gỗ đã bị người bên ngoài một cước đá văng.
Cao Nghị cũng tung ra một cước, đạp thẳng vào chân người kia.
Một tiếng đau đớn vang lên, người đạp cửa đã mất đi cân bằng, Cao Nghị mặc dù không thấy được bất luận kẻ nào, hắn chỉ liên tục bóp cò.
Liên tiếp bắn ra ba lượt đan.
Người cầm chiến chùy kia ngã xuống, sau khi bắn xong ba phát đạn Cao Nghị trực tiếp ngồi xổm, tay phải bắt chuôi chùy, tay trái cầm súng từ từ quan sát cửa gỗ.
Cộc cộc cộc liên tiếp tiếng súng vang lên, vết đạn dày đặc xuất hiện ở trên cửa gỗ, khoảng cách giữa các vết đạn chỉ có một centimet.
Nếu như hắn không cúi đầu ngồi xuống, hàng đạn này sẽ bắn trúng lồng ngực của hắn.
Tay phải nắm chắc chiến chùy, tay trái đóng lại cửa gỗ.
Phịch một tiếng, cửa gỗ đóng lại, nhưng lại bị một cước đá văng, tay trái của hắn bị cửa gỗ đập trúng, súng trên tay văng ra ngoài.
Hắn nhanh chóng ngồi xổm xuống, chiến chùy trên tay phải hung hăng đập thẳng vào đầu gối một tên định tiến vào.
Lại một tiếng hét thảm vang lên, hắn lần nữa ép sát người vào cánh cửa gỗ, dùng sức khép cửa phòng lại.
Cửa gỗ này cũng không có khóa chỉ có một then cài, Cao Nghị trực tiếp đem then cài vào giữa cửa.
Làm xong, hắn đứng dậy, bật nhảy về phía tu nữ.
Nếu như người bên ngoài nổ súng, chắc chắn nòng súng của bọn hắn sẽ chĩa xuống cho nên hắn nhảy lên, dù bị bắn trúng chân so với các vị trí trọng yếu khác cũng đỡ hơn.
Lúc này, tu nữ đã cầm lên một cây súng lục, họng súng trên tay nàng chỉ thẳng về phía Cao Nghị.
Ngay tại lúc hắn chưa kịp phản ứng, tu nữ kia đã di chuyển họng súng nhắm về phía cửa gỗ.
Có thể nhìn ra mặc dù nàng rất không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn bắn ra bốn viên đạn về phía cửa gỗ.
Cao Nghị cầm chiến chùy đứng bên cạnh tu nữ, nàng tuyệt vọng nói: "Nơi này căn bản không có cửa sổ, chúng ta chết chắc, thế nhưng ngươi đã hoàn thành sứ mệnh, mục tiêu của ta lại bị ngươi đoạt."
Cao Nghị nghiêng đầu qua, còn tốt, hắn không nhìn tu nữ, trong lòng một điểm áy náy cũng không có.
"Ta cứu được ngươi, hiện tại chúng ta có thể lao ra."
Tu nữ thở ra một hơi, nàng sải bước đi hướng về phía thi thể một tên bảo tiêu, tìm thấy một cây súng lục khác, hai tay hai khẩu súng lục, nói: "Giết ra ngoài, nếu không được coi như hết đường lui, dù sao mục tiêu của ta bị ngươi đoạt, mà sứ mệnh của ngươi đã hoàn thành."
Đúng lúc này, then cửa đột nhiên đứt gãy, cửa gỗ bị phá tan, hai thân ảnh vọt vào.
Tu nữ song súng đều mở, hai tay đồng thời khai hỏa, không biết có phải may mắn hay không, nàng bắn ra hai lượt đạn trực tiếp để hai thân ảnh xông vào ngã gục xuống.
Ánh mắt nàng hiện lên vẻ kiên nghị, trực tiếp đi về phía cửa gỗ.
Loại khí thế một đi không trở lại nàng, cảm giác hai súng trên tay mười phần khí thế, tu sĩ này quả thực không phải tu sĩ mà là cuồng chiến sĩ a.
Người thứ ba như thiểm điện đột nhập, tu nữ nổ súng, nàng bước chân chưa ngừng, tên kia đã ngã gục.
Không có trang điểm, không có ngụy trang, tư thế cầm súng còn có khí thế liều mạng, nhất là nàng liên tục đề cập đến mục tiêu quả thực giống như sứ mệnh của nàng.
Giống như ngoại trừ sứ mệnh hết thảy đều không trọng yếu, sinh mệnh của nàng không trọng yếu, xử lý Cao Nghị cũng không trọng yếu.
Cao Nghị có thể xác định.
Tu nữ này đã bị tẩy não, nàng chính là hao tài, đơn giản chỉ là quân cờ bị người khác chi phối, bị người khác lợi dụng.