Thuận Thiên
Quân KaKa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 141: Quyết định của hoàng đế Xa Quốc
“Ngược lại, nếu vị Vệ Thần này chịu cư ngụ tại Xa Quốc. Cho dù có công khai nói rõ chuyện địa bàn hay không, cũng sẽ có tác dụng không khác gì Trường Sinh Môn lúc trước. Nhưng mà, chuyện này chỉ là kỳ vọng, không phải thứ Xa Quốc có thể làm chủ được. Cho nên … trẫm đã có một quyết định. Trẫm muốn Xa Quốc trở thành quốc gia tín đồ của vị đó. Chỉ có như vậy, Xa Quốc mới có thể đảm bảo an toàn.”
Rừng rậm nguyên sinh không chỉ chiếm một nửa diện tích Xa Quốc. Nó còn chiếm phần lớn diện tích của ba quốc gia liền kề.
Nghe hoàng đế hỏi thêm lần nữa, Hoàng Kha cũng đành phải trả lời
“Không biết Hoàng Kha đại nhân có kiến giải gì khác chăng?”
“Ta với lão Tam Thư có cùng suy nghĩ, chỉ cần bệ hạ nói rõ lý do. Ta cũng sẽ ủng hộ bệ hạ”
Chương 141: Quyết định của hoàng đế Xa Quốc
Đông Châu là trung tâm hành chính, kinh tế và chính trị của Xa Quốc. Đông châu có ba phần tư diện tích là đồng bằng, nhưng đều đã bị đô thị hóa. Từng tòa thành lớn mọc lên san sát nhau. Trong đó, to lớn và xa hoa nhất chính là Kim Thành, hoàng thành của Xa Quốc.
Khi tất cả đã an ổn vị trí, hoàng đế liền lên tiếng
“Hiện tại, trầm không rõ thái độ của vị Vệ Thần đã ra tay với Trường Sinh Môn là gì. Nếu người này chỉ là thấy ác khó chịu nên ra tay tiêu diệt Trường Sinh Môn, rồi rời khỏi Xa Quốc. Lúc đó, Xa Quốc sẽ rơi vào chiến loạn liên miên, trở thành chiến trường của các Vệ Thần tranh giành địa bàn. Không biết bao nhiêu người dân vô tội sẽ c·hết trong cuộc chiến đó. Sau khi cuộc chiến kết thúc, liệu Xa Quốc có còn tồn tại hay không thì cũng khó nói được”
“Bệ hạ, ngài làm vua cũng không phải ngày một ngày hai. Từ trước tới giờ ngài làm chuyện gì đều rất cẩn trọng. Nếu ngài đã làm ra quyết định, lão thần tin chắc rằng bệ hạ đã nghĩ kỹ và có lý do rõ ràng. Bệ hạ chỉ cần nói rõ suy nghĩ trong lòng của bệ hạ ra là được. Chỉ cần thấy hợp lý, lão thần chắc chắn sẽ ủng hộ”
Tây Châu có địa hình chủ yếu là cao nguyên, núi đồi trùng điệp, sơn thanh thủy tú. Hoàn cảnh của Tây Châu rất thích hợp cho người tu. Rất nhiều tu sĩ chọn Tây Châu làm nơi khai tông lập phái. Tu sĩ tự do cũng có thể tìm kiếm một ngọn núi, mở động phủ để tu hành. (đọc tại Qidian-VP.com)
… (đọc tại Qidian-VP.com)
Một nửa diện tích Xa Quốc bị rừng rậm nguyên sinh bao phủ. Một nửa còn lại được chia làm bốn châu, gồm có Tây Châu, Đông Châu, Nam Châu và Bắc Châu.
Hoàng đế trẻ tuổi an nhiên hưởng lấy quỳ bái của quần thần. Sau khoảng 10 giây thì mới lên tiếng
“Trẫm biết rõ lợi và hại của việc này. Nhưng trẫm cũng đã suy xét vô cùng nghiêm túc. Trẫm cảm thấy, Xa Quốc đi theo vị Vệ Thần này sẽ là một quyết định vô cùng sáng suốt. Chính vì vậy, trẫm không muốn nghe bất cứ lời trái chiều nào. Ai cảm thấy không thể ở lại, hôm nay có thể để lại mũ quan rồi ra đi. Trẫm sẽ không truy cứu, cũng sẽ không làm khó. Nhưng mà, những người ở lại thì phải tuân thủ quyết định của trẫm. Sau khi quy thuận, quốc gia sẽ không tha cho bất cứ quan chức nào có ý trái nghịch với Vệ Thần”
“Các vị, trẫm muốn nghe lời thật lòng. Bốn vị cảm thấy chuyện này là trẫm làm đúng hay không?”
Mặc dù bốn phần nhỏ của rừng rậm nguyên sinh được tính là lãnh thổ của bốn quốc gia, nhưng cả bốn quốc gia đều không có ý định gì với rừng rậm nguyên sinh. Bởi vì, rừng rậm nguyên sinh là địa bàn của bốn linh thú cấp Vệ Thần. Mỗi con linh thú cấp Vệ Thần chiếm lĩnh một gốc tư của rừng rậm nguyên sinh.
“Được rồi, Tam Thư, Lã Công, Ánh Thị và Hoàng Kha ở lại. Những người khác thì có thể rời đi. Ai muốn từ quan, cứ đến Quan Bộ báo tên là được. Trẫm nói lời giữ lời, sẽ không làm khó các khanh”
“Thần cũng như vậy, bệ hạ có thể an tâm. Hơn nữa, dù cho không ủng hộ thì gia tộc của thần cũng sẽ không cản trở bệ hạ. Cùng lắm thì thần sẽ rời khỏi Xa Quốc, tuyệt đối sẽ không bao giờ chĩa mũi nhọn về Xa Quốc”
Bắc Châu là nơi hoang vắng nhất, bởi vì nó ở gần rừng rậm nguyên sinh, có nhiều dã thú và yêu thú cường đại. Lui tới khu vực Bắc Châu thường là tu sĩ của các võ đoàn. Họ đến đây tham gia hoạt động săn bắt dã thú và yêu thú. Đây được xem là hoạt động mang lại thu nhập chính cho võ sư và tu sĩ tự do. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Miễn lễ!”
Nơi giao nhau của hai con sông lớn này chính là trung tâm của rừng rậm nguyên sinh. Cũng là một thảo nguyên to lớn mênh mông, được gọi là thảo nguyên Độc Giác.
Sau tiếng hô lớn, một người mặc long bào đỏ rực bước ra. Người này rất trẻ, vẻ ngoài chỉ khoảng 30 tuổi. Trên mặt không lộ ra một chút biểu cảm vui buồn gì. Có thể thấy, tuy còn trẻ, nhưng người này đã an vị trên ngôi hoàng đế đã lâu. Dưỡng được một sắc thái nghiêm nghị và uy nghiêm nên có của hoàng đế.
Một phần nhỏ Nam Châu tiếp giáp với rừng rậm nguyên sinh, nhưng thuộc khu vực tương đối an toàn. Tại đó, chỉ có thể tìm thấy động vật bình thường hoặc dã thú không quá cường đại. Chính vì vậy, Nam Châu có rất ít tu sĩ qua lại, được xem là vùng đất phàm trần nhất trong bốn châu.
“Chúng thần xin tuân chỉ!”
Nam Châu là trung tâm sản xuất lương thực của Xa Quốc. Phần lớn diện tích là đồng bằng màu mỡ. Nhưng cũng có một vùng đất đặc biệt. Tại đó, hàng trăm ngọn núi mọc lên từ giữa một cánh đồng lớn. Chúng vây quanh một vùng đất, tạo thành một cái thành cỡ nhỏ. Chính là Bách Sơn Thành, nơi mà Trần Minh Quân đã gặp La Ly.
“Các vị ái khanh, trẫm tin rằng các ngươi đều đã nghe chuyện Trường Sinh Môn. Thành viên của Võ Đường hoàng cung tại Trường Sinh Thành cũng đã xác nhận chuyện này. Theo tin truyền lại, năm môn chủ của Trường Sinh Môn đã biến mất. Trong đó bao gồm cả Chân Sa, hay còn được biết đến là Vệ Thần Trường Sinh Nhân. Còn đệ tử của Trường Sinh Môn thì đều đã bị phế thành phàm nhân.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Không chờ quần thần kịp lên tiếng can ngăn, vị hoàng đế này đã đứng lên, giơ tay lên cho mọi người im lặng, rồi dùng giọng điệu đã quyết mà nói
Không chờ hoàng đế nhìn qua, Ánh Thị cũng lên tiếng
“Khoan hãy xét đến những việc làm của Trường Sinh Môn. Dù trước nay hoàng gia không biết cụ thể, nhưng cũng đoán được một phần chuyện họ làm. Nhưng mà, cũng nhờ có Trường Sinh Môn, hay nói chính xác là nhờ có Vệ Thần Trường Sinh Nhân mà Xa Quốc mới có được thời gian hòa bình để phát triển.”
Toàn bộ quần thần có mặt đều đồng loạt quỳ xuống. Đầu cúi xuống chạm đất, hô to khẩu hiệu tôn kính với hoàng đế. Dù khẩu hiệu này không phải vạn tuế gì đó, nhưng hàm nghĩa thì cũng không khác nhau. Đều muốn hoàng đế là người sống lâu, trường tồn với năm tháng.
Kim Thành, hoàng thành Xa Quốc, nằm ở vị trí đắc địa nhất của vùng đất trù phú Đông Châu.
Tại hoàng cung của Xa Quốc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoàng đế cũng không thể làm gì hơn, đành phải lên tiếng hỏi lần nữa
“Thánh Thượng giá lâm!”
Đã có ba người lên tiếng, chỉ còn Hoàng Kha là không có nói gì. Vẻ mặt cũng rất suy tư, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó rất khó khăn.
Quần thần lại đồng loạt hô cảm ơn, rồi mới đứng dậy, nghiêm trang tại chỗ và chờ đợi.
Vị hoàng đế trẻ tuổi đi từng bước về phía long tọa, bước chân không nhanh không chậm. Sau khi đã đứng ở trước long tọa, hoàng đế xoay người, ánh mắt uy nghiêm nhìn về phía quần thần bên dưới, rồi ung dung ngồi xuống.
“Thánh Thượng chí cao vô thượng, đời đời trường tồn, vĩnh sinh, bất diệt”
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của hoàng đế, toàn bộ quần thần không ai nói gì thêm. Liền đồng loạt hô vang
“Bệ hạ, đúng là thần có chuyện không được rõ ràng. Chẳng lẽ ngài đã quên sự tồn tại của Vệ Thần Phương Thiên Bá. Trước đây, bởi vì có sự tồn tại của Vệ Thần Trường Sinh Nhân, nên Xa Quốc không có cách nào quy thuận Vệ Thần Phương Thiên Bá. Chỉ có thể chấp nhận chuyện Xa Quốc là địa bàn của Vệ Thần Trường Sinh Nhân. Nhưng bây giờ thì đã khác, chúng ta có thể nhân cơ hội này để đánh tiếng với Vệ Thần Phương Thiên Bá. Hơn nữa, cũng chỉ là chấp nhận quy thuận, để Xa Quốc trở thành địa bàn của Vệ Thần Phương Thiên Bá, không cần phải biến Xa Quốc thành tín đồ quốc gia. Chẳng phải như vậy sẽ an toàn hơn nhiều hay sao? Dựa theo hành động có phần nghĩa hiệp của vị Vệ Thần thần bí kia, chắc chắn sẽ không làm khó chúng ta.”
Dừng lại một chút, hoàng đế lại nói tiếp
Toàn bộ rừng rậm nguyên sinh bị hai con sông lớn chia cắt thành bốn phần. Nếu nhìn từ trên cao, sẽ giống như có một chữ thập to lớn cắt rời một mảnh rừng ra làm bốn.
Một tiếng hô lanh lảnh vang lên, giọng the thé đầy quen thuộc của nội quan bên trong hoàng cung.
Xa Quốc là một quốc gia trung lưu, giáp biển. Hình dáng của quốc gia này nhìn như một chiếc chiến xa, nên mới có tên là Xa Quốc.
“Chúng thần tuân chỉ, chúng thần xin cáo lui”
Có thể thấy, bên trong chính điện đã đứng đầy quần thần của Xa Quốc. Họ đang chờ đợi hoàng đế của Xa Quốc giá lâm.
Hoàng đế nghe Tam Thư nói xong thì nhìn qua Lã Công. Thấy thế, Lã Công cũng liền nói
Tam Thư là một ông lão đầu tóc bạc trắng, có thể xem là người già nhất trong bốn người. Ông lên tiếng nói trước
Long bào của vị hoàng đế này không dùng màu vàng làm chủ đạo, thay vào đó là một màu đỏ tươi như máu. Trên long bào có thiêu một con ngũ trảo hồng long. Nhìn con rồng khá giống với rồng phương đông trong thần thoại trên Trái Đất. Chỉ khác ở cặp sừng, bởi vì nó dài và sắc bén như hai thanh kiếm.
Nói tới đây, giọng nói của hoàng đế trẻ tuổi càng thêm trầm trọng
“Đội ơn Thánh Thượng!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.