0
Ps: rồi giờ trợ lý của tui cắt liên lạc luôn rồi sao ??
“Có hi vọng” Lạc Linh thấy Đàm Hướng Nhân một chưởng nhẹ nhàng giải quyết hai tên tặc phỉ, trong lòng run lên, ánh mắt lóe lên ánh sáng.
“Công tử, mời ngươi ra tay giúp đỡ, Phi Hoa Cung nhất định sẽ báo đáp ân tình” Lạc Linh gấp hô.
“Giết người Lang Nha của chúng ta, tiểu tử ngươi muốn c·hết” Tào Viễn khuôn mặt nhăn nhó, giọng nói the thé.
Vốn ban đầu không muốn tha Đàm Hướng Nhân, lúc này càng không muốn bỏ qua.
Đàm Hướng Nhân bản thân chưa kể bị thương, sau lưng còn đi theo hai con yêu thú, bán ra chợ đen hẳn không ít tiền.
Yêu thú có thể làm yêu sủng, cũng có thể giết lấy thịt, đủ loại diệu dụng.
“Các anh em xông lên báo thù cho lão thất, lão bát” Các tên tặc phỉ còn lại vung lên loan đao hô.
Bọn chúng giãn ra khiến cho đám người Phi Hoa Cung có cơ hội thở dốc.
“Thiếu niên kia bị bao vây, sư tỷ, chúng ta mau giúp đỡ hắn một tay” Nhạc Tuyết Nhi lo lắng nói.
“Đừng hồ nháo, chúng ta không có dư lực giúp đỡ, trước mắt giúp Lạc Linh sư tỷ” Mục Vân lắc đầu, hai đầu lông mày xuyên lại.
Kiếm bén nhọn hướng đám tặc phỉ đâm, máu tươi xuất hiện, tình huống chuyển cơ.
“Xuất hiện chuyển cơ, các tỷ muội cố lên” Phi Hoa Cung nữ đệ tử mừng rỡ, kiếm trong tay càng thêm linh hoạt.
Nhất thời, Lang Nha tặc phỉ vào tình huống bất lợi, Phi Hoa Cung chiếm thế thượng phong.
Tào Viễn hận không thể ăn tươi nuốt sống Đàm Hướng Nhân.
Rõ ràng mắt thấy tiêu diệt được đám đệ tử Phi Hoa Cung, lại có người cản trở, còn giết hai người của hắn.
“Giết hắn” Tào Viễn rít lên, loan đao bổ xuống, sát khí cường thịnh.
Lạc Linh tay run rẩy, cảm giác một hồi tê dại, Tào Viễn quanh năm giết chóc, nàng không phải đối thủ.
“Cố gắng kìm chân Tào Viễn, cho thiếu niên kia có cơ hội trợ giúp” Lạc Linh vừa chống đỡ vừa suy nghĩ.
Đàm Hướng Nhân hai chân thúc nhẹ vào hông Thiên Lý Mã, để nó chậm rãi gia nhập phạm vi chiến đấu đám người hai bên.
Đàm Hướng Nhân hơi thở sâu lặng, như hai lỗ đen không ngừng hút không khí vào bên trong phổi, dòng khí đã thành luồng.
“Giết hắn” Tặc phỉ cưỡi ngựa, khí thế hung ác, hàng loạt lưỡi đao vung tới, che kín tầm mắt, không một lối thoát.
Đàm Hướng Nhân đưa lên tay phải, dòng nước màu xanh bích óng nhuận xuất hiện bám vào cánh tay, theo tay hắn đưa tới, dòng nước nhỏ giọt biến lớn, từng giọt, từng giọt tích tụ trở thành biển lớn.
Tích tiểu thành đại.
Đàm Hướng Nhân vung tay, sưu một tiếng, thân hình thon dài có lực, trên người bám đầy lân phiến, bốn chân, trên đầu hai cái sừng, một con rồng nước há miệng rít gào.
“Chết đi” Đàm Hướng Nhân lạnh nhạt nói.
Rồng nước như có linh tính, hai con mắt linh động nhìn đám tặc phỉ, thân thể thon dài uốn lượn trên sóng biển nhào tới, há miệng to, răng nanh phô bày.
Tặc phỉ đạo hạnh cao nhất là võ giả cấp một, đối rồng nước không hiểu e ngại, đồng loạt giương lên loan đao chém tới.
Mười thanh loan đao bổ rồng nước, rồng nước vẫy đuôi, trước khi nó bị đánh nổ, cũng kịp vung đuôi đánh bay một tên tặc phỉ.
Tặc phỉ bị đánh bay, lòng ngực hõm sâu, xương ngực bị rồng nước một cái vẫy đuôi đánh nát, rõ ràng đã chết.
“A” Đám tặc phỉ thân như huynh đệ ruột thịt, mắt đỏ hồng, loan đao như kinh hồng chém ngang.
“Tiểu tử, chết đi” Tiếng gào thét kinh tâm.
Nhạc Tuyết Nhi đối sát khí như hóa thành thực chất kia sợ sệt, nàng không biết rằng bản thân Đàm Hướng Nhân đưa mặt chịu đòn sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Liệu đổi lại là nàng, có dám hay không vung kiếm?
Đàm Hướng Nhân không bị sát khí hù dọa.
Hắn đã gặp qua Đại Mãng Xà, Thanh Thiên Điêu, còn có Viên Đức, bọn chúng đều là Yêu vương.
Cho nên hắn sẽ không bị đám tặc phỉ làm cho kinh sợ.
“Xử lý bọn hắn” Đàm Hướng Nhân sờ đầu Thiên Lý Mã, Thiên Lý Mã hai chân tráng kiện dậm mặt đất rung động.
Phía trước tặc phỉ bị chấn động làm đứng cho không vững.
Đàm Hướng Nhân tay phải nắm thành quyền, một quyền vung tới.
Ầm.
Gió theo quyền tới mà rít gào, mặt đất theo quyền rơi xuống mà sụp đổ, đám tặc phỉ há miệng không phát ra tiếng, tính cả loan đao bị một quyền kia đánh thành sắt vụn.
Vù vù vù.
Gió thổi qua, Đàm Hướng Nhân đạp trên lưng ngựa nhảy tới, hắn thân hình di chuyển nhanh nhẹn, chưa một cái chớp mắt đã xông tới trước Tào Viễn.
“Hắn còn trẻ tuổi làm sao thực lực lại mạnh như thế !” Lạc Linh rung động.
Ở độ tuổi này, tại các thành trì lớn, đều là thiên tài trong thiên tài.
Đàm Hướng Nhân tuy bề ngoài cao lớn vượt độ tuổi, nhưng Lạc Linh dựa vào khuôn mặt hắn có thể xác định hắn chừng mười ba, mười bốn tuổi.
“Chạy đi đâu” Tào Viễn giận không kìm được, loan đao một bổ hóa thành năm cái, năm cái loan đao nhanh như cắt.
Ảnh Đao.
Một đao có thể phân làm nhiều đao ảnh, đao ảnh có năm trên mười uy lực một đao thật.
Dựa vào một đao này, Tào Viễn mới thành danh.
Đối Đàm Hướng Nhân, Tào Viễn lựa chọn dùng thủ đoạn mạnh nhất giết hắn.
Chỉ có như thế mới thỏa mãn hắn.
“Hắn còn chưa dùng thủ đoạn mạnh nhất” Lạc Linh không nhịn được trên trán đổ mồ hôi, đối một đao phân làm năm của Tào Viễn, nàng chắc chắn sẽ bị thương.
“Hèn hạ, còn ẩn giấu thủ đoạn” Nhạc Tuyết Nhi bất bình nói.
“Hắn hẳn là cảm thấy đối chúng ta không cần dùng tất cả lực lượng” Mục Vân bất đắc dĩ nói.
Nàng không nghĩ Tào Viễn ẩn giấu thực lực, chỉ là đối với các nàng, hắn không cần dùng toàn lực mà thôi.
Các nữ đệ tử Phi Hoa Cung nghe vậy, sắc mặt không khỏi vừa giận vừa xấu hổ.
Đàm Hướng Nhân thân thể quỷ dị né tránh đao ảnh, hắn dùng một góc độ mà người bình thường không thể làm được, cong người mềm dẻo né tránh.
“Thân pháp của kẻ này quái dị” Tào Viễn nhíu mày.
Đao mang đổi một phân làm bảy, lần này số lượng đao ảnh đã tới cực hạn của hắn.
Đồng thời để chắc chắn tiêu diệt Đàm Hướng Nhân trong một đòn, Tào Viễn dùng toàn bộ pháp lực, đao ảnh so bình thường còn thêm dày đặc.
Đàm Hướng Nhân nhào tới, dán người kề bên Tào Viễn, né được hai đao ảnh, đảo quyền thành chưởng.
Năm ngón tay như năm tòa núi đè tới.
Huyền Vũ Phiên Thiên Chưởng.
Hai mươi ngàn cân trọng lượng.
Hai chân ngựa đứt gãy, Tào Viễn cánh tay đứt gãy, người như viên đạn rơi ra ngoài, thân thể rách tả tơi.
“Một chưởng liền giải quyết thủ lĩnh Lang Nha tặc phỉ” Lạc Linh chấn động.
Nói như vậy, Đàm Hướng Nhân một chưởng cũng có thể dễ dàng giải quyết nàng.
Tào Viễn chết đi, đám nữ đệ tử Phi Hoa Cung dễ như trở bàn tay tiêu diệt Lang Nha tặc phỉ còn sót lại.
Dù sao khi mất đi thủ lĩnh, Lang Nha tặc phỉ không còn một người có ý chí chiến đấu.
…..
“Mục Nhật Thành lần này đi vào xuất hiện một loại lôi đài gọi là lôi đài trên dây, nghe nói có công dụng rèn luyện thân pháp rất kỳ diệu, hiệu quả cực giai, nhưng giá trị lên tới năm trăm tiền vàng, quá đắt” Nữ đệ tử Phi Hoa Cung bàn luận.
Đàm Hướng Nhân ngồi bên cạnh giật mình, lôi đài trên dây của đám người du mộc đã truyền bá tới Mục Nhật Thành rồi sao?
Sau khi tiêu diệt đám Lang Nha tặc phỉ, Lạc Linh cầu Đàm Hướng Nhân hộ tống các nàng trở về Phi Hoa Cung.
Đàm Hướng Nhân còn đang do dự, nhưng thấy Hồ Tiên Nhi nhanh chóng ưng thuận đồng ý, thời gian còn sớm để trở về làng, hắn cũng tiện đường đồng ý, dù sao cũng cùng một đường.
“A, ta biết lôi đài trên dây, lần trước chúng ta có thấy qua” Hồ Tiên Nhi tham gia náo nhiệt.
“Tiên Nhi, ngươi cũng thấy qua lôi đài trên dây, vậy là ngươi cũng từ Mục Nhật Thành đi ra ?” Nữ đệ tử Phi Hoa Cung dồn dập hỏi.
Các nàng mới chỉ biết tên Đàm Hướng Nhân, còn lại không biết gì về hắn, không khỏi trong lòng tràn ngập hiếu kỳ.
“Không nha, chúng ta tời từ làng Huỳnh Hỏa” Hồ Tiên Nhi lắc đầu.
“Huỳnh Hỏa là nơi nào ?” Lần này đến lượt đám nữ đệ tử Phi Hoa Cung mờ mịt.
“Các ngươi biết Thái Nhật Thành đi, làng Huỳnh Hỏa là một ngôi làng gần đó” Hồ Tiên Nhi giải thích.
“Ra là làng thôi sao? Không phải đến từ thành trì” Đám nữ đệ tử Phi Hoa Cung hơi chút thất vọng, còn tưởng Đàm Hướng Nhân là con cháu danh gia vọng tộc.
“Làng thì sao chứ ?” Hồ Tiên Nhi bất mãn nói.
Nàng cảm giác các nữ nhân này không xem trọng thân phận công tử nhà mình.
“Hướng Nhân công tử lợi hại như vậy, sớm muộn muốn nổi danh thiên hạ mà thôi” Nhạc Tuyết Nhi mỉm cười.