Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 207: Tiền Trảm Hậu Tấu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 207: Tiền Trảm Hậu Tấu


“Em luôn cảm thấy lần trước suýt chút nữa đã liên lụy anh ấy.”

Xe mới không bằng xe cũ, xe cũ lại không bằng chiếc xe hợp ý.

Trần Kính Uyên bình thản đóng cửa, một tay đẩy vali, một tay vòng qua eo cô dẫn vào phòng khách, khẽ hỏi: “Vừa rồi nói gì với cậu ấy?”

Nhưng cuối cùng, người ta vẫn chơi xấu sau lưng, thực hiện chủ nghĩa vị lợi một cách triệt để.

Nghe xong, Lương Vi Ninh như được khai sáng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Quan trọng nhất là, cô thích.

Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, cô gái nhỏ cầm điện thoại đến trước mặt anh, ngập ngừng thương lượng: “Em có thể xin nghỉ phép hưởng nửa lương được không?”

Rõ ràng, lúc này đây, Lương Vi Ninh không còn coi anh ta chỉ là tài xế hay vệ sĩ.

Anh biết, cô sẽ không bao giờ ngã hai lần ở cùng một chỗ.

Trước khi làm được điều đó, đừng quá phụ thuộc vào hệ thống phát triển của Hy Vi.

Khi cô quay lại lần nữa, A Kiên đã rời đi.

Chương 207: Tiền Trảm Hậu Tấu

Cô quay lại nhìn, chỉ thấy bóng dáng Trần Kính Uyên thoáng qua.

“Em sẽ làm sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh cảm nhận được sự gắn bó đặc biệt của bạn gái với chiếc G-Class ấy.

Giọng nói Trần Kính Uyên bình thản, khó đoán cảm xúc.

Đúng là sợ gì gặp nấy.

“Em sẽ tự nhận trách nhiệm và từ chức, rời khỏi lĩnh vực AI y tế.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngoài trời đang mưa phùn, khiến khí lạnh từ người anh ta tràn vào.

“Có vẻ như em thấy áy náy với A Kiên.”

Trần Kính Uyên: Thật sự không nhận ra.

Thực sự có sao?

Dù vậy, bất ngờ đến muộn vẫn ngọt ngào theo cách riêng.

“À.”

Nếu lần này em lại sai lầm, em sẽ—”

Biết rồi.

Quay lại Thành Đô.

Quả nhiên là ông chủ lớn, góc nhìn luôn chuẩn xác, đánh trúng trọng tâm.

Sắp xếp xong vali, Trần Kính Uyên hỏi lần cuối: “Có phải em nên thành thật với anh, chiều nay xuất hiện ở gara là định đi đâu?”

Đang định nói thêm gì đó, cô thấy anh nhìn về phía sau mình, cung kính gọi một tiếng “tiên sinh”.

Anh còn tưởng cô gái này lại định giở trò, cố tình chọc giận anh.

Cô cúi đầu cười khẽ, rốt cuộc cũng thú nhận: “Em đã mua vé về Thành Đô, muốn về thăm nhà một chuyến.”

Cô gái nhỏ dùng đôi mắt trong trẻo nhìn anh, như muốn hỏi: Có giữ em lại thật không?

“Thực ra em không định gọi cho anh ấy, chỉ vì trong gara của biệt thự nhiều xe quá, em không biết chiếc nào phù hợp nhất.”

Đúng là bị nhìn thấu.

Thậm chí, anh từng nghi ngờ cô đang có ý định sớm quay về quê nhà.

Trần Kính Uyên bật cười khẽ.

Trần Kính Uyên quyết định bỏ qua chủ đề này, chuyển sang việc nhóm chuyên trách xin tăng ngân sách, đưa ra lời khuyên và nhắc nhở cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Con người là thứ phức tạp nhất trên đời.

“Giờ thì biết chưa?”

Trần tiên sinh có ý định đổi xe cho cô.

“Việc kiểm tra từ xa đúng là có thể giữ chân một số khách hàng tiềm năng, việc nâng cấp máy chủ cũng không phải không khả thi.

Anh yêu chiều véo má cô: “Quyết tâm lớn thế?”

Cô gái nhỏ ngạc nhiên nhìn anh: “Anh không nhận ra em muốn đến Hồng Kông tìm anh, để tạo bất ngờ sao?”

Lương Vi Ninh đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Gần đến giờ ăn tối, A Kiên mới lặng lẽ mang vali lên.

“Đến Hồng Kông chứ sao.”

Em hiểu ý anh chứ?”

“Lý do?”

Cô gái nhỏ thông minh, nhanh chóng hiểu ra hàm ý trong lời nói của ông lớn.

Không rõ anh ta đã ăn hay chưa.

Vừa khéo, người mở cửa là Lương Vi Ninh.

Cô gái nhỏ nói với quyết tâm mạnh mẽ.

Dĩ nhiên là chiếc G-Class, chiếc xe đã đồng cam cộng khổ với cô.

Lỗi tại xe.

Không nhịn được, cô hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

Nghĩ đến đây, Lương Vi Ninh gật đầu tán thành: “Về những điều anh vừa nhắc, em sẽ chuẩn bị trước.

Có lẽ cách anh thể hiện khi đó quá kín đáo, hoặc do một số lý do khác.

Không khí trầm lắng trong hai giây.

Tuy nhiên, với tư cách là người phụ trách dự án, em phải đảm bảo rằng sau khi hợp đồng kết thúc, chương trình chip phải được bàn giao hoàn chỉnh cho đội kỹ thuật thứ hai.

“Không có gì, em chỉ nghĩ xem có nên giữ A Kiên ở lại ăn cơm không.”

Tất nhiên.

Trong thương trường, nói chuyện làm ăn không thể chỉ dựa vào cảm tính.

“…”

Cô buột miệng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô từng hoàn toàn tin tưởng vào nhân cách của Thẩm Phục, giống như đã từng tin vào Tân Vân Chu.

Trần Kính Uyên đứng lặng một lúc lâu, ánh mắt trầm tĩnh nhưng ẩn chứa cơn sóng ngầm.

Hai ngày sau, lúc 5 giờ chiều.

Hóa ra anh đã hiểu lầm cô.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 207: Tiền Trảm Hậu Tấu