Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Kẻ này thật cẩu!
Chương 13: Kẻ này thật cẩu!
Đoàn người phi hành, với tốc độ của phi chu, chỉ mấy canh giờ sau đã tới rìa U Minh Sơn Lâm.
Mạc Phương Diên chẳng thèm để ý tới rắm c·h·ó Đào Bàn Tử phun ra, chẳng cần tìm cũng hiểu gã nghĩ gì, ghét bỏ nói:
Mạc Phương Diên từ trên phi chu lăng không hạ xuống, đám đệ tử sau lưng cũng dồn dập hạ tràng. Hai mắt lành lạnh nhìn xuống khiến Đào Bàn Tử toàn thân như phủ trong sương giá, chân bất giác đã đánh vào nhau liên hồi. Tên trán khẽ rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, gã cố gắng nở một nụ cười nịnh nọt lấy lòng: (đọc tại Qidian-VP.com)
Có điều, người Thư phong tuy tu vi không tính là mạnh, lại chú trọng dưỡng tâm luyện khí, nhưng đọ tri thức trên bất cứ phương diện nào đều vượt xa đệ tử tám phong còn lại, con đường tu luyện cũng vì thế mà nhẹ nhàng hơn rất nhiều, do có kiến thức sẵn, đối với từng cảnh giới họ đều có phương pháp thích ứng, hầu như không mấy khi gặp bình cảnh, tuy đi chậm mà chắc chắn, rất ít khi gặp trở ngại quá lớn.
~~~
Nói rồi, một tấm vật kim sắc bắn tới trước mặt Đào Bàn Tử, gã nhặt lên, giật mình, chính là Kim Thủ Lệnh của tông chủ, trên mặt khắc bốn chữ Thiên Nguyên Đạo Thống, vật này chẳng mấy khi xuất hiện, nếu có ắt có đại sự.
Kênh đào trong trấn phi thường chằng chịt, thuyền bè qua lại đông đúc, phu thuyền đẩy sào len lỏi qua từng rạch nước, chậm chạp tiến lên, từ mọi hướng đổ vào như mạng nhện, thấp thoáng đâu đó còn vài chiếc thuyền hóoa lập lờ giữa hồ lớn trung tâm trấn, tiếng ca oanh thế mà thấu tận trời cao.
“Một cái chuyện cũ mà thôi, chúng ta không nhất thiết phải để tâm nhiều. Lạc Tinh Thiên Thánh xác thực tồn tại, bốn vị thánh cũng hoàn toàn đã từng xuất hiện tại nhân gian. Chuyện này Lạc mỗ có thể chắc chắn mười phần.”
Quả thực phân đà này có chút nhỏ, so ra toàn bộ diện tích trên đồi cũng chỉ lớn hơn Thiên Nguyên ngoại môn viện một chút. Kiến trúc chủ yếu là tứ hợp viện, rải rác mọc lên vài tòa bảo tháp bằng đá, nơi bọn họ đáp xuống hiện giờ chính là Diễn Luyện Sảnh, cũng là kiến trúc lớn nhất ở đây.
Ông trời ơi, ta còn muốn sống!
Chuyện đã từ rất lâu, chẳng ai kiểm chứng được. Lâm Trường Sinh cũng mười phần mơ hồ, hắn cũng là lần đầu nghe thấy.
Đệ tử xuất thân Thư phong xác thực có tri thức hơn xa đệ tử các phong khác trong tông, hơn nữa phi thường trọng danh dự, cái này danh tiếng hoàn toàn mười phần chân thực, cũng không ai chất vấn Lạc Thuyên, chỉ quay ra bàn luận với nhau.
“Mở ra đạo thống, dạy con người cách tu luyện, vậy chẳng phải nói tu sĩ thiên hạ đều phải bái vị Lạc Tinh Thiên Thánh kia một lạy nhận tổ sư hay sao?”
Đào Bàn Tử tuy làm ăn không nhỏ, nhưng bản tính nhát như cáy, gặp biến liền chạy, vài chục năm qua thuận buồm xuôi gió, ai nghĩ tới đột nhiên tông môn là lại có người trực tiếp xuống, điều này khiến gã sợ tới muốn liệt thứ giữa hai đũng quần.
Thư phong nói ra chính là một tòa thư viện khổng lồ, nghe đồn trước đây vị tổ sư sáng lập Thư phong có sở thích nghiên cứu điển tịch, tư gia tích lũy hàng chục vạn cuốn sách, kiến thức thiên văn địa lý không nơi nào không thông, sau này khi gia nhập Thiên Nguyên tông đã đem toàn bộ chỗ điển tịch đó làm thành một cái thư viện.
Biết được lần này tông môn phái người tới không phải thanh tra bản thân, Đào Bàn Tử chớp mắt như trút được gánh nặng, khuôn mặt nung núc mỡ tràn đầy nịnh nọt:
“Báo cho toàn bộ đệ tử chuẩn bị xuống.”
Hai chiếc phi chu bay ngang qua bầu trời hấp dẫn không ít tò mò của cư dân trấn Thạch Đổ, có người chỉ trỏ, vài du hiệp còn lấy cung ra bắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lạc Tinh Thiên Thánh?
Hai mắt gã lén đảo lên nhìn vị trưởng lão trước mặt, lại nhìn đệ tử sau lưng, mồ hôi vã ra như tắm, trong lòng âm thầm kêu khổ.
“Xéo, tìm chỗ cho đệ tử bản tông nghỉ ngơi. Chúng ta là phụng mệnh tông môn tới thảo phạt, lệnh cho phía dưới phải toàn lực hỗ trợ, kẻ dám trái lệnh, chém!”
Quả thực vậy, nếu như mười hai đạo công pháp kia dạy ra những tu sĩ đầu tiên, vậy những công pháp xuất hiện sau đó ắt đều diễn hóa từ mười hai đạo công pháp đó, giờ gọi vị Lạc Tinh Thiên Thánh kia một tiếng sư tổ cũng không sai.
Pháp môn tu luyện đệ tử Thư phong cũng mười phần khác biệt. Cái gì mà lấy thiên làm tâm, lấy địa làm thân, lập đại chí nguyện, hạo nhiên chính khí, Lâm Trường Sinh mười phần mờ mịt, chẳng hiểu đó là gì.
“Cảm tạ ân đức của vị thánh đó, người đời tôn kính xưng danh, Lạc Tinh Thiên Thánh!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ai vậy?”
“Ta không biết.”
Khu vực này nằm trong phạm vi của Thạch Đổ trấn, nơi này có phân đà của Thiên Nguyên tông. Lâm Trường Sinh qua cửa sổ nhỏ bên cạnh, nhìn thấy một thị trấn phồn hoa, dưới ánh nắng chói chang, từng nóc nhà đỏ chót liên tiếp nối dài tới ngút mắt, người người qua lại như mắc cửi, đảo ngang ngó dọc đều thấy kỳ thú khắp chốn: người Đại Mạc quấn khăn che kín mặt, người Hải Châu lực lưỡng, hông giắt loan đao, cũng có những gánh tạp kỹ réo ngang những khúc nhạc lạ tai, vũ cơ lắc bụng, bờ eo thon thả cùng hai trái đào ẩn hiện sau lớp voan che ngực khiến bất cứ nam nhân nào nhìn vào cũng phải đỏ mặt tía tai.
“Tiểu nhân lĩnh mệnh, các vị phiền đi theo ta, đệ tử chúng ta sẽ chuẩn bị tất cả.”
Hai phi chu từ từ hạ xuống một cái sân lớn, những đệ tử trong khoang cũng đã lên hết sàn thuyền. Vài kẻ tò mò nhìn xuống, lát sau liền mất đi hứng thú, nơi này chính là phân đà của Thiên Nguyên tông, sao lại nhỏ như thế này?
Lạc Thuyên phe phẩy chỉ phiến, điềm nhiên cười:
Lâm Trường Sinh tò mò nhìn, hệ thống hiển thị gã tên Đào Bàn Tử, hắn bật cười, cái tên cũng đủ nói hết ra rồi.
Giới tu sĩ cũng không ít kỳ nhân dị sĩ, chuyện đọc sách mười phần phong nhã này tất nhiên vô cùng được hoan nghênh. Vị tổ sư đó sau đó thấy người tới thư viện của mình nhiều quá, cũng dứt khoát xin tông môn cho lập đạo thống thứ chín, chính là ngọn phong cuối cùng, Thư phong.
Một mối lợi cho cả hai bên, địa phương có thể tự cung tự cấp, bên trên cũng bớt tốn tài nguyên, tập trung vào bồi dưỡng đệ tử, thành ra mấy trăm nay, việc này đã khiến hai bên hình thành một mối quan hệ vi diệu.
Đà chủ phân đà Thạch Đổ trấn là một gã mập tròn trùng trục, áo bào tông phục căng tới mức như muốn nứt ra, hai mắt híp vào như chuột, dù nhìn thế nào cũng không thoát được vẻ hèn mọn từ sâu trong xương tủy. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vị thánh đó, đem trời đất làm nền tảng, dạy con người cách tu luyện, truyền ra mười hai đạo công pháp đầu tiên, lập ra đạo thống, tu sĩ từ đó xuất hiện, lực áp quần hùng, kháng cự yêu ma. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gã quay ra sau lưng, quát tháo đám đệ tử phân đà, hoàn toàn triển lộ uy phong đà chủ mười phần, còn vừa rồi bản mặt kia thì sao, kệ, lão tử thế đấy, cần quan tâm à.
Mạc Phương Diên ra hiệu giảm tốc độ, hai chiếc phi chu chậm rãi tiến về phía trước, sau thoáng chốc liền hiện ra một mảng kiến trúc lớn nằm dựa lưng đồi. Mạc Phương Diên chỉ tay, nói:
Những công việc đó chủ yếu lấy danh Thiên Nguyên tông mà làm, khiến các thế lực khác kiêng kỵ không dám động đến, như lũng loạn thị trường linh dược, các phiên dấu giá,... Mà về thực chất thì không khác c·h·ó cậy gần nhà là mấy.
“Trưởng lão đại nhân đại giá quang lâm, ha ha, tiểu nhân không đón tiếp từ xa, quả thực quá có lỗi.”
Lâm Trường Sinh trên phi chu thì nhịn cười muốn c·hết. Phi chu phòng ngự cực cường, đừng nói là công kích của tu sĩ, dù là đại lượng trận pháp cũng có thể đôi công được.
Cả khoang thuyền bỗng chốc rơi vào mờ mịt. Cái tên xa lạ này bọn hắn còn chưa từng nghe qua bao giờ.
Lâm Trường Sinh cũng ghé qua đó đôi lần, quả thực thư viện Thư phong vô cùng khổng lồ, so với Tàng Thư các tại Bất Chu Phong lớn gấp hàng chục lần. Thư phong không hề từ chối đệ tử phong khác ra vào, thành ra ngày thường cũng náo nhiệt hơn các phong khác không ít, trên thực đệ tử chân chính cũng chưa tới ngàn người.
Bình thường các phân đà sẽ chủ yếu sống dựa vào cấp phát tài nguyên của tông môn, tuy nhiên số tài nguyên đó chẳng được là bao, vì miệng ăn núi lở, sau lưng cũng làm không ít chuyện mờ ám.
Dù sao vật này cũng chẳng mấy khi xuất hiện với tu sĩ chứ đừng nói là thế nhân, phản ứng của họ vẫn rất bình thường. Chiếu mắt toàn Vô Uyên, sự tồn tại của phi chu đôi lúc cũng chỉ là câu chuyện phiếm lúc trà dư tửu lậu, căn bản không có coi là thực.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.