Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Chuyển nhà

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Chuyển nhà


Bằng cách nào đó thì chính Thiên bẩm Siêu trí nhớ, thứ Ryoshu không hề ngờ tới, đã giúp cậu nhớ chi tiết mà cậu ta còn không chắc là đã từng nhìn thấy không nữa. Nhưng đấy không phải tác dụng duy nhất của nó, ngoài việc giúp cậu ta ghi nhớ những thứ linh tinh khác trong cuộc sống, nó còn giúp Ryoshu học các kỹ thuật chiến đấu nhanh hơn thông qua cơ chế trí nhớ cơ bắp.

Đặc biệt là vì ngày trước Ryoshu từng có bộ não cá vàng nên khi mới bước vào thế giới này, cậu ta đã biết mình phải chọn kỹ năng này đầu tiên rồi. Chưa kể là cậu ta có rất nhiều chiến thuật mà lâu ngày không sử dụng nên sợ rằng sẽ quên đi.

‘Tuy nhiên mình vẫn đã lãng phí một lỗi game quá ngon.’ - Thở dài một hơi nhưng mà sau khi ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp này thì cảm xúc tiêu cực đó cũng vơi đi một phần.

Ryoshu đi mua chiếc bật lửa và một vài thanh nến ở cửa hàng tiện lợi với tổng giá trị là 2,5 RC. Và sau đó, cậu ta ngay lập tức đi về luôn để chuẩn bị nghi lễ Lõi Mana.

Lõi Mana có rất nhiều kiểu thiết kế với nhiều mục đích khác nhau. Mỗi loại sẽ có hiệu quả, tốc độ sử dụng, khả năng biến đổi và sức mạnh khác nhau.

Ví dụ, 5 trong số 6 người trong tổ đội nổi tiếng nhất ở chục năm về trước - Lục đại Anh hùng - là những người chỉ phát triển dựa trên một ma pháp nhất định.

Tuy nhiên, họ không phải là anh hùng mạnh nhất. Nhất Anh hùng mới là người mạnh nhất mặc dù anh ta sử dụng loại Lõi Mana cơ bản nhất. Tuy nhiên anh ta có điều chỉnh các lõi, vòng và mạch Mana theo phong cách chiến đấu của mình và điều đó khiến anh ta là người Anh hùng đặc biệt nhất.

Ryoshu cũng sẽ đi theo hướng đi đó vì đơn giản cậu ta muốn sử dụng các phép thuật mạnh mẽ khác nhau để kết hợp chúng với phong cách chiến đấu riêng của bản thân.

Hí hửng là vậy nhưng khi cửa thang máy vừa mới mở ra thì đập vào mắt cậu ta là đống đồ của mình nằm rải rác trước cửa. Ryoshu nhanh chóng chạy đến và nhìn thấy một tờ ghi chú dán trên cửa. Cậu ta gỡ tờ giấy đó xuống và đọc kỹ càng lại:

“Cậu đóng trễ tiền thuê nhà gần nửa năm, vi phạm hợp đồng quá 3 tháng rồi nên tôi quyết định đuổi cậu ra khỏi nhà. Tôi đã nhân nhượng với cậu quá lâu rồi nên giờ cậu không còn cơ hội nào nữa đâu. Ký tên: Chủ căn hộ Fakuyu.”

‘Mình còn chưa ở trong cái phòng đó quá một tiếng nữa chứ... Hi vọng không có ai nhìn thấy mình trong cái tình trạng nhục nhã này...’

Bỗng nhiên tiếng cầu thang máy kêu lên, Ryoshu c·h·ế·t đứng tại chỗ và trùm mũ áo hoodie lên. Tiếng bước chân đang ngày càng gần cậu càng to hơn. Hoặc đúng hơn đó chính là tiếng nhịp tim của cậu đang đập.

“Amemura, cậu sắp chuyển nhà hả?”

Một thứ âm thanh trong trẻo phát ra từ đằng sau lưng cậu nhóc. Cậu ta liền quay lại để tìm danh tính của giọng nói đó.

‘Cô gái này là người Nhật... giống mình.’

Một bộ quần áo học sinh trong thân hình mảnh khảnh cùng với mái tóc màu nâu bay phấp phới trong gió. Cặp má màu hồng của cô tô điểm lên cho đôi mắt màu nâu tinh nghịch của cô ấy. Khuôn mặt trái xoan của cô có chút đượm buồn, ít nhất là Ryoshu nghĩ vậy.

“À, ừ, à không, tớ... bị đuổi khỏi nơi này rồi...”

“C·h·ế·t, tớ xin lỗi cậu nhé...” - Cô ấy khá ngạc nhiên trước những lời nói của cậu.

Giờ thì đến lượt Ryoshu bất ngờ, có lẽ là vì cô gái nhỏ nhắn ấy đối xử với cậu ta khá tốt. Trái ngược gần như hoàn toàn cuộc sống trước của Ryoshu khi cậu ta đến thế giới game này.

“À không, cậu có lỗi gì đâu mà.”

‘Có lẽ là vì cô ấy là người đồng hương nên cô mới ăn nói lịch sự đến vậy... mà nhân vật này của mình có quen với thiếu nữ dễ thương này à? Trông cô ấy cũng trạc tuổi nhân vật mình nữa nên khả năng đó khá cao.’

Trong lúc cậu đang suy nghĩ đến cô gái trước mặt cậu thì cô ấy hỏi cậu tiếp:

“Cậu có chỗ để ở qua đêm nay chưa vậy?”

Vì sĩ diện của bản thân nên cậu phải nói dối thẳng thừng.

“Tớ có rồi.”

“Thật không thế?” - Cô ấy nhướn mày lên, trông khá nghi hoặc.

“Có gì cần giúp thì cậu có thể qua nhà tớ cũng được á. Bố mẹ sẽ sẵn lòng giúp cậu thôi.”

Thấy chuyện có vẻ phức tạp hơn nên Ryoshu nhanh chóng gom đống đồ lên và đánh bài chuồn.

“Tớ có rồi mà. Dù gì thì cũng cảm ơn cậu nhiều nhé. Tạm biệt!” - Giọng nói cậu ta trông có vẻ gấp gáp hơn cùng với hành động vội vàng của mình.

“A... thế thì tạm biệt cậu nhé.”

Ryoshu đi nhanh chóng ra chỗ cầu thang máy và không hề ngoảnh đầu lại. Trong khi đó, cô gái hiếu kì đó vẫn nhìn ra chỗ cậu.

‘Không hiểu sao, trông Amemura có vẻ khang khác ha?’

Cô thiếu nữ xinh đẹp ấy vẫn ngoái đầu nhìn về phía cậu thiếu niên đang bê một đống đồ đến khi cánh cửa thang máy đóng hẳn vào.

‘Bình thường cậu ấy sẽ tránh ánh mắt của mình và trả lời khá ngắn gọn. Nhưng mà hôm nay cậu ấy còn chào hỏi mình nữa?’ - Cô thiếu nữ đó nghiêng đầu sang một bên, nhớ lại hành động vội vàng và có phần hậu đậu của cậu hàng xóm.

Cô gái đáng yêu đó mở cánh cửa và không quên đánh mắt sang chiếc thang máy lần cuối.

“Kì lạ thật... Nhưng hi vọng mình sẽ được gặp lại cậu ấy trong học viện.”

Trong thang máy thì Ryoshu đang cho toàn bộ đống đồ đó vào chiếc nhẫn không gian của cậu. Mặc dù nó cũng chẳng có nhiều đồ cho lắm: quần áo, đồ dùng cá nhân, cuốn sổ tay cậu viết trưa nay và thanh kiếm trông khá rỉ sét trong phòng khách.

‘Cũng may là vẫn còn chỗ cho những thứ khác nữa... Mà cô gái đó là ai nhỉ? Trông quen quen kiểu gì ấy, nhưng mình chẳng thể nhớ ra là ai mới lạ chứ? Nhân vật mới mà mình đã vô tình nhìn qua chăng? Hay... chỉ là một nhân vật quần chúng thôi?’

Ryoshu nghĩ mãi không ra nên đành bỏ cuộc và quay sang vấn đề quan trọng trước mắt hơn.

‘Thôi kệ đi, quan trọng là giờ chỗ ở mình cũng không còn nữa... Trong tuần tới mình biết đi đâu giờ? Còn gần 1 tuần nữa mới đến buổi kiểm tra phân lớp thế mà mình đã mất luôn chỗ ở rồi... Nhưng nếu nhìn vào mặt tích cực thì mình không phải trả tiền mình nợ chủ nhà...’

Ryoshu càng nghĩ càng thấy bất hợp lý khi mà nhân vật mình có thể thuê được căn hộ trong khi hắn ta không có quá nhiều tiền.

“Cơ mà mình vẫn phải tìm chỗ để ở qua đêm nay chứ không thì mình sẽ phải ở ngoài đường mất. Có mỗi cái lõi thôi mà cũng không làm được cho xong.”

Nhưng mà đột nhiên cậu ta nghĩ ra một ý tưởng khá điên rồ. Ryoshu kiểm tra trong thang máy xem có camera không. Vì thấy cũng khá an toàn rồi nên cậu ta lôi ra cuộn giấy dịch chuyển mà ông thợ rèn đưa cậu và cúi xuống hí hoáy viết những dòng chữ nguệch ngoạc trên đầu gối mình.

Viết xong thì Ryoshu đứng dậy để đọc câu thần chú và sau đó xé tờ giấy ra làm đôi.

Cơ thể cậu lại bị những dòng cổ tự bao trùm vào và sau đó biến mất khỏi chiếc thang máy.

‘Tạm biệt con người!’

* *

Hiện tại, cậu ta đang ở giữa một khu rừng nguyên sinh và ở gần đó lại là một cánh cổng Ngôi đền khác.

Sau khi gom cành cây khô ra một bên và đốt nến xung quanh thì tiếp đó Ryoshu ngồi khoanh chân. Một lúc sau, tiếng thở đều của cậu chính là thứ âm thanh duy nhất trong khu rừng vắng lặng.

‘Giờ mình phải tưởng tượng ra hình dạng của một cái quả hình cầu.’

Sau đó, cậu cố gắng hấp thụ Mana xung quanh và cố gắng luân chuyển nó theo hình quả cầu đó nhưng mà khuôn mặt Ryoshu nhăn lại một cách vô thức trước hành động đó. Nhưng mà mỗi lần dòng Mana màu xanh nhạt đi vào thì nó lại tự động bay ra ngay lập tức.

“Cảm giác khó chịu thật sự!”

Cậu bực tức và nằm lăn ra dưới đất. Nhìn lên những vì sao sáng trên trời, cậu ngồi đó và cảm nhận không khí mát lạnh của khu rừng mang tên Khu rừng Thì thầm này. Ryoshu thấy bớt nản lòng hơn và tận hưởng khung cảnh này thêm một lúc nữa.

“Đã bao lâu rồi mình mới lại được ngắm sao như thế này nhỉ?”

Và trong vô thức Ryoshu đã nhớ đến những người thân yêu của cậu ta:

“Ước gì bố mẹ và em gái mình có thể quây quần bên nhau dưới bầu trời sao đẹp đẽ như này. Nếu được cả cô ấy nữa thì...”

Ryoshu lặng lẽ nhìn lên màn đêm quyến rũ. Và đột nhiên cậu ngồi phắt dậy.

“Mình vẫn còn đứa em gái của mình nữa cơ mà! Mình phải cố quay về và xin lỗi em ấy mới được!”

Cậu ta lại nhắm mắt lần nữa nhưng mà lần này chỉ tập trung vào quả cầu đó.

Để hiểu được cách Mana hoạt động như thế nào thì có thể lấy cơ thể con người so sánh như một cốc nước vậy.

Mạch Mana sẽ là kích thước miệng cốc, càng to thì càng có thể rót nhiều nước hơn, quyết định khả năng Hấp thụ.

Vòng Mana thì lại là khả năng Xử lý Mana. Nó sẽ là cái phễu nước, và phễu càng tốt thì lượng nước chảy ra ngoài càng ít hơn. Ngoài ra nó còn chính là bộ lọc nước có thể lọc và biến đổi những tính chất cơ bản của nước.

Lõi Mana liên quan đến Lưu trữ Mana, sẽ chính là lượng nước mà cốc có thể chứa được trước khi tràn ra.

Và hiện tại, Ryoshu thậm chí còn không có một chiếc cốc hay một bộ lọc nước nào. Nhưng mà Lõi Mana chính là thứ cần thiết hơn hết để con người có thể lưu trữ Mana trực tiếp vào cơ thể như các chủng tộc hay quái vật khác.

Đó cũng là phần quan trọng của phương trình tạo ra Giới hạn tiềm năng - khả năng Hấp thụ Mana. Mỗi người sinh ra đều có khả năng hấp thụ Mana khác nhau, một số người thì lại được Mana ưu ái hơn những người khác. Và tất nhiên, con người có thể cải thiện khả năng Hấp thụ bằng các cách này hay cách khác.

Ví dụ như là ăn củ nhân sâm sẽ loại bỏ hầu hết các tạp chất trong cơ thể để tăng số liên kết mạch Mana. Vì vậy, mặc dù hiện tại cậu không thể lưu trữ một chút Mana nào nhưng mà cậu ta vẫn có thể sử dụng Mana với hiệu quả rất rất thấp.

Vì vậy tuy cả ba yếu tố đều rất quan trọng, nhưng nếu không thể lưu trữ Mana thì sẽ không thể dùng Mana theo ý muốn được. Đó là lý do mà cậu đang cố hết mình để tạo nên Lõi Mana đầu tiên của bản thân.

‘Cố gắng duy trì nhịp thở và giữ hết sức bình tĩnh như khi đang ngồi thiền vậy.’

Mặc cho những dòng Mana màu xanh trắng đang rót vào người cậu liên tục, tâm trí cậu lại trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết. Bằng chứng cho việc đó là mặt cậu ta đã đỡ nhăn lại chút.

‘Tâm trí phải thật trống rỗng nhất có thể nào.’

Chỉ một vài phút sau, tâm trí cậu ta đã không còn gì nữa cả. Kể cả những lần thất bại trong quá khứ, lý do tại sao cậu ta đang ở đây hay mình đang làm cái trò quái gì ở đây cũng không còn nữa. Giờ cậu ta nghĩ đến đúng một việc mà thôi: Đó là cho dòng Mana chảy vào bên trong trái tim của cậu ta.

Khi lượng Mana vào người cậu đầy rồi thì cậu bắt đầu cho nó đi theo hình cầu một lần nữa nhưng mà lần này cậu không vội vàng nữa mà lặng lẽ thử lại liên tục kể cả khi thất bại.

Điều này với các nhân vật tài năng trong thế giới này thì chắc họ chỉ cần mất vài phút để hoàn thành Lõi Mana đầu tiên. Những lõi về sau thì sẽ càng ngày càng mất thời gian hơn để tạo nên.

Sau khoảng vài phút... hoặc có thể là hàng chục phút lặp đi lặp lại công việc hấp thụ Mana và cho những dòng Mana đó chảy vào tạo thành hình quả cầu, Ryoshu cuối cùng cũng nghe được một thứ âm thanh máy móc và lạnh lẽo mà cậu mong đợi từ nãy đến giờ.

Chúc mừng bạn đã tạo ra “Lõi Mana Đầu tiên” của mình. Hãy tiếp tục cố gắng tạo ra những Lõi Mana tiếp theo!

Mở khóa đặc điểm "Lõi Mana" (Cơ bản)

Mở khóa tiềm năng "Mana" (F-)

Ryoshu mở dần mắt và nhìn vào đống thông báo mới. Nhưng mà nhanh chóng nhắm mắt tập trung vào công việc tiếp theo. Tiếp đó, cậu ta tưởng tượng hình ảnh của dòng Mana bị đẩy ra khỏi lòng bàn tay của mình và sau đó cố gắng duy trì nó ở vị trí ở đó.

Tất nhiên, lúc đầu cậu còn không giữ được nửa giây. Vì cứ cho Mana ra là nó sẽ ngay lập tức mất đi hình dạng và bay vào lại không khí. Cơ mà làm càng nhiều thì cậu ta càng thuần thục hơn khi mà về sau cậu có thể kéo dài thêm khoảng nửa giây hoặc một giây nữa.

‘Có lẽ là do khả năng điều khiển Mana của mình tệ quá chăng? Trong game chỉ có bấm nút nên mình cũng không thật sự quá rõ nữa. Hoặc có lẽ vì mình làm sai phương pháp nhỉ?’

Cảm giác để tập trung Mana vào một chỗ nó cứ như mò kim đáy bể vậy. Mọi khái niệm ở đây đều quá trừu tượng với Ryoshu. Dù cậu có lên mạng tra nhưng mà mọi người ở thế giới này vẫn giải thích quá mơ hồ so với giới hạn hiểu biết của cậu.

‘Lần này mình phải thử cách khác mới được.’

Ryoshu hấp thụ Mana vào bên trong chiếc lõi mà cậu vừa mới làm xong và sau đó mới tưởng tượng ra hình ảnh dòng Mana chảy ra qua các mạch Mana của mình để rồi xuất hiện ở lòng bàn tay.

May mắn thay, cậu ta có tận 12 mạch Mana rồi nên bước hấp thụ và cho Mana đi qua mạch cũng tương đối dễ dàng. Nhưng bước sau đấy mới là khó nhất khi mà cậu phải cho Mana ra lòng bàn tay và giữ nó không bị bão hòa với mật độ Mana ở không gian xung quanh.

Ryoshu cứ đẩy ra là chỉ một giây sau là nó tự động bay hơi vì vậy cậu phải làm đi làm lại cho đến khi cậu dùng hết số Mana trong lõi Mana của cậu. Sau đó cậu cứ thế mà làm đi làm lại một quy trình đấy.

Tuy khá là chán nản khi mà tiến trình nó không nhanh xoành xoạch như mấy nhân vật khác trong mấy bộ Isekai mà cậu hay xem ở cơ thể cũ. Nhưng Ryoshu vẫn giữ được sức tập trung đáng nể vào công việc của bản thân.

Lần này phải mất hơn tiếng thì cậu mới có thể giữ được Mana ở lòng bàn tay tầm 5 giây nhưng mà cậu vẫn phải nhắm mắt tưởng tượng. Về phần này thì Ryoshu lại thuần thục nhanh hơn rất nhiều so với những nhân vật trong thế giới này.

‘Takahashi từng nói là phải mất đến hai tiếng thì cậu ta mới có thể làm giữ được như mình.’

Takahashi Haruki là nhân vật chính của tựa game Rainfall Disorder, người nắm giữ vận mệnh bảo vệ thế giới khỏi tận thế. Sẽ rất sớm thôi trước khi Ryoshu được gặp mặt trực tiếp các nhân vật chính và Cốt truyện chính lúc đó sẽ bắt đầu diễn ra.

Các Thiên bẩm "Siêu trí nhớ" và "Phản xạ Thần tốc" đã đẩy nhanh quá trình..

Nhận được Kỹ năng "Tập trung Mana" (Cấp I)

‘Kỹ năng này là một trong những thuộc nhánh Tiềm năng Mana.’

Bây giờ cậu đã có thể hội tụ Mana dễ dàng và nhanh hơn một chút. Và quan trọng nhất là chỉ vì có được kỹ năng mới mà cậu đã có thể dễ dàng giữ được Mana ở lòng bàn tay thêm tầm một phần tư giây nữa trong khi đang mở mắt.

Ngoài ra cậu cũng có trí tưởng tượng liên quan đến Mana tốt hơn nữa. Thông thường cậu sẽ tưởng tượng đến những hạt Mana tụ lại về 1 điểm trên mặt phẳng 2D, giờ đây mặt phẳng 2D đó thêm chút chiều sâu nhưng mà chưa đến mức 3D mà chỉ mới tầm đâu đó 2,5D.

Và nhờ Siêu trí nhớ, Phản xạ Thần tốc và không thể không nhắc đến chỉ số Thích nghi bậc SS+ nên chỉ hơn tiếng thôi là cậu gần như có thể tập trung mana vào bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể mình.

‘Nhưng đó mới chỉ là bước khởi đầu mà thôi... có Mana rồi thì tiếp theo mình sẽ học Ma pháp...’

Ryoshu bất lực lấy ra chiếc bật lửa mới mua trong chiếc nhẫn không gian. Bật lửa đó có thiết kế khá là đại trà và chả có gì đặc biệt cả. Nhưng được cái nó cũng khá rẻ nên cậu ta mua luôn vì dù gì nó cũng sẽ chỉ dùng một lần mà thôi.

‘Mình thật sự điên rồi, lúc trước mình còn chẳng dám làm những hành động như này ngoài đời thực. Ai ngờ có ngày mình đốt tay... chỉ để học Hỏa Ma pháp cơ chứ?’

Cậu ta bắt đầu đánh lửa lên. Ngọn lửa từ chiếc bật lửa sáng lên và chiếu sáng một chút ở trong khu rừng tối om này.

“Khổ luyện thành tài à... Hy vọng nó sẽ xứng đáng.”

Ryoshu hơ ngón tay mình lại gần ngọn lửa nhưng rất từ từ và gần như cậu đã chuẩn bị tinh thần để rút lại.

Lúc đầu cậu hơ gần vào thì chả có cảm giác gì cho lắm ngoài việc nó khá nóng nhưng chỉ một lúc sau Ryoshu đã hối hận với lối suy nghĩ đần độn đó.

“Aaaaaaaaaaa!!!!”

Một tiếng gào thét vang vọng khắp cả khu rừng khiến cho một đàn chim bay ra từ chỗ thượng nguồn. Cảm giác thiêu đốt như thể đang cháy lan sang cả cơ thể của cậu vậy chứ không chỉ có mỗi ngón tay. Ngọn lửa từ chiếc bật lửa quá nóng khiến cậu không thể chạm vào lại nó nữa.

Ryoshu vứt nó ra một bên trong khi đang rên rỉ và lăn lộn trên mặt đất như một đứa bé làm nũng mẹ vậy. Cậu ta cố gắng khắc ghi thứ cảm giác ngón tay bị đốt vào sâu trong cơ thể cậu.

‘Ai ngờ đâu nó lại đau đến thế này... cũng may là chỉ số Hồi phục tương đối cao đã giúp mình cảm thấy đỡ đau hơn chút...’

Nhưng do Ryoshu vẫn chưa mở khóa được kỹ năng mà cậu ta cần nên đây mới là lần thử đầu tiên mà thôi. Cậu ta nhặt bật lửa lên lại một cách yếu ớt và thiếu sức sống.

‘...Đêm nay vẫn còn dài lắm.’

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Chuyển nhà