Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 02: Hỗn loạn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 02: Hỗn loạn


"Alo, Hệ thống? Thanh trạng thái?"

Hồi phục: (F-)

Quyến rũ: (Không phân hạng)

Tiếp đến, cậu dòm qua Chỉ số Phụ và chẳng hy vọng điều gì cả.

Mắt cậu ta mở to ra, trông rất ngạc nhiên.

‘Mình... không phải là Người chơi.' (đọc tại Qidian-VP.com)

Ryoshu loay hoay tìm kim chỉ giờ trên đồng hồ. Bấm vào nó thì một cửa sổ hiện ra trước mắt cậu, giống như lá thư nhập học xuất hiện khi nãy vậy.

Cậu ta ngả người ra sau chiếc ghế gỗ và nhìn lên trên trần nhà.

‘Và khả năng cao cậu ta nhóc này cũng là trẻ mồ côi vì... mô típ thường thấy ha?’

‘Đây là tên tài khoản Rainfall Disorder của mình mà phải không? Tại sao họ lại chọn tên này thay vì tên thật của mình?’

Đồng hồ của Ryoshu là hàng chất lượng thấp nên cậu không thể coi được kỹ năng mà cậu đang hiện có. Vì vậy sau này cậu định mua đồng hồ mới thay cho cái đồng hồ này.

Chì đến khi bạn gái cậu hẹn đi ra biển chơi thì cậu mới dừng tạm tí.

Tuy nhiên, cậu vẫn chưa chắc chắn cho lắm.

‘Giờ nghĩ nhiều cũng chẳng làm được gì. Mình cần xem chỉ số của mình.’

Có thứ gì đó trong Ryoshu đang thúc đẩy cậu ta phải nhanh chóng hơn.

Trực giác: (F)

Mana: Không tồn tại

Cậu ta vò đầu bứt tóc và ngồi rạp xuống nền đất và dựa lưng vào tường.

"Mình biết ngay mà,” Ryoshu thở dài cái rõ to nhưng mà không quên viết lên trang giấy điều đấy.

“Vậy dòng đầu tiên sẽ là tên của mình.” Ryoshu vừa mở quyển vở ra chuẩn bị viết vừa nhìn chăm chú vào dòng chữ xuất hiện trước mắt cậu.

Điều đầu tiên cậu ta làm chính là xem ký ức của cậu đã kết thúc lúc nào.

Trí tuệ: (F+)

May mắn thay, mặc dù không chi tiết như Hệ thống của Người chơi nhưng bất kỳ nhân vật trong thế giới này cũng có thể xem được bảng trạng thái của mình qua chiếc đồng hồ đeo tay của Chính phủ.

Số dư tài khoản: 103,5 RC

‘Ai bảo là chỉ có Người chơi mới dùng lỗi được đâu nhỉ? Mình phải thử mới biết được. Giờ xem chỉ số chính thôi.' (đọc tại Qidian-VP.com)

Chịu đựng: (F-)

“Hôm qua mình nhớ không nhầm thì mình vừa xóa game xong cái rồi ngủ luôn. Và đến khi mình tỉnh dậy thì đã ở đây luôn rồi. Vậy là mình đã bị di chuyển trong lúc ngủ chăng?”

Cậu kêu một hồi mãi mà không có âm thanh máy móc hay cửa sổ dữ liệu nào xuất hiện cả. Nếu cậu là Người chơi thì hệ thống đáng lẽ phải xuất hiện để hướng dẫn mới đúng.

‘May mà vẫn có một số cách để khắc phục vấn đề này dù hơi mất thời gian.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở trên trời, có những đám mây đen đang di chuyển đến đây báo hiệu cho một cơn mưa phùn cuối hạ.

“Mình là một nhân vật quần chúng... C·h·ế·t tiệt! Làm như game chưa đủ khó ấy?!”

Chuyển sinh vào thế giới này có thể là thứ tồi tệ nhất từ trước đến nay đối với Ryoshu vì cậu biết rõ hơn ai hết rằng thế giới này nguy hiểm đến nhường nào.

Lắc đầu nhẹ một cái, cậu ta cố tập trung vào việc trước mắt.

Nhưng mà bỏ qua vấn đề đúng sai thì Ryoshu nhận ra mặt cậu trở nên đẹp trai hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Sắp mưa rồi... Hiển nhiên... là Hồi kết rồi ha?”

Cậu xoa cằm mình và nghĩ ngợi thật kỹ. Và cuối cùng thì cậu đã đưa ra một giả thuyết.

“Như này là đủ rồi, sau này đầu tư thêm một chiếc điện thoại là được.”

Cậu chưa bao giờ muốn c·h·ế·t với tư cách là một kẻ thảm hại mà chưa làm được gì cả cho đời. Đặc biệt là khi mà Ryoshu vừa mới quyết định thay đổi cuộc đời mình.

Nhưng mà càng nhìn lâu thì giả thuyết của cậu càng lúc càng chính xác.Vì đáng nguyền rủa thay, cậu lại nhớ hết mặt của tất cả nhân vật chính và phụ trong tựa game của nợ này. Mà chỉ có nhân vật quần chúng là sẽ thay đổi mặt mũi, tên tuổi và ngoại hình sau mỗi một lần chơi mới.

“Đăng xuất? Thoát game...?”

‘Không được à? Cơ mà thử cũng không mất gì... Vậy là ai đó đã xoá tính năng để thoát khỏi game à? Vậy là giả thuyết mình bị b·ắ·t· ·c·ó·c càng hợp lý hơn... Cái quái gì vậy chứ?’

Ryoshu nhìn lại vào gương một cách đăm chiêu. Một lúc sau, cậu ta bước lại gần và sờ vào gương.

Cậu không biết mình có cái mạng thứ hai không nữa... nhất là sau khi cậu vừa nghĩ ra một giả thuyết điên cuồng và siêu nghiêm trọng như này:

“Có phải là vì mình chuyển sinh vào thế giới này không?”

"Đây cũng chỉ là một trò chơi thực tế ảo thôi mà! Mặc dù mình chưa biết cách thoát khỏi đây như nào... nếu mà mình là kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c thì mình sẽ muốn…”

Cậu bắt đầu nghĩ ra một giả thuyết, và giả thuyết đấy thật sự sẽ g·i·ế·t c·h·ế·t cậu.

“Mình… bị điên đúng không?”

Và đối với những tuyển thủ speedrun thì Mana là điều bắt buộc phải có không thì họ sẽ reset lại luôn màn chơi. Nhưng mà ở đây Ryoshu không có lựa chọn đó, hoặc ít nhất là cậu ta đoán thế vì không dám tự g·i·ế·t mình.

‘Đẹp hơn nhiều mới đau chứ. Má nó, đây là khuôn mặt ao ước của mình kiếp trước cơ mà... à không chắc gì mình đã c·h·ế·t đâu nhỉ?’

Cậu thử giơ tay lên gạt xuống nhưng mà không có hi vọng gì, tiếp đó cậu thử dùng mệnh lệnh.

Nhưng tạm thời thì cậu sẽ đi giám định kỹ năng ở Hội Mạo hiểm giả vào ngày mai. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Mình đã hoàn thành điều kiện khó khăn nhất rồi! Bây giờ mình chỉ cần đủ tiền thôi là được."

Nhưng mà thực sự cậu ta vẫn cần phải xem bảng trạng thái của mình.Vì nếu không biết chỉ số thì sẽ không lập kế hoạch tốt cho tương lai được.

Cậu đứng lại lên và bắt đầu đi vòng quanh cái thứ gọi là "căn hộ" này. Chỗ này gần như chẳng có đồ trang trí nào cả như thể chẳng có ai từng sống ở đây vậy. Nó tầm thường và nhạt nhẽo đến mức mọi thứ cậu đang nhìn thấy bây giờ đều trở nên không thực. Đến cả phòng ngủ cũng trông như mới mua vậy. Điều khác biệt nhất chính là thanh kiếm Katana làm bằng thép thông thường với một chút rỉ sét nằm ngay giữa phòng khách

‘Chỉ là mình ngờ đâu lại bị lừa cho một vố đau thế đâu.’

Có một mẹo để chơi trò chơi này trong giai đoạn đầu là mua kỹ năng thụ động để tăng lượng Kinh nghiệm Kỹ năng nhận được để lên cấp kỹ năng chiến đấu nhanh hơn. Nhưng những kỹ năng đó cũng có yêu cầu nhất định, ví dụ như việc có chỉ số Trí tuệ từ F+ trở lên vậy.

Nhưng mà cậu lại có thêm thắc mắc mới.

'Mình không biết mình muốn làm gì cả nhưng mình... biết chắc chắn một điều.'

‘Mình... không là nhân vật chính. Cũng không phải là phản diện. Và càng không giống nhân vật phụ nào... Mình... không là ai cả...’

Đầu Ryoshu xuất hiện hàng tấn giả thuyết khác nhau.

‘Đầu tiên là sử dụng các nguồn tài nguyên hiếm có, giải pháp này là về lâu dài mà thôi. Cách thứ hai thì sẽ được ngay, nhưng mà mình cần sử dụng lỗi game, nhưng...’

“Nếu cần sống sót thì mình có thể sử dụng một số mẹo speedrun để lên chiến lược. Chưa kể mình... nắm giữ cốt truyện nữa...”

Sức mạnh: (F-)

Ryoshu vẫn đang cố gắng sắp xếp lại những gì vừa xảy ra một lần nữa. Vì lí do nào đó cậu ta lại đang ở thế giới của tựa game Rainfall Disorder mà cậu đã chơi hơn nửa thập kỷ vừa rồi.

Với những chỉ số tệ hại như vậy thì cậu chỉ nhỉnh hơn người bình thường một chút và không mạnh lắm ngay cả khi so sánh với những đứa trẻ khác ở độ tuổi này. Thông thường, những đứa trẻ đó sẽ thường có chỉ số tầm bậc F+ hoặc E- nên so với họ, nhân vật của cậu như rác rưởi vậy. May mắn thay, những chỉ số này là những chỉ số có thể dễ dàng nâng cao thông qua việc luyện tập chăm chỉ.

Điều thứ hai, có tầm quan trọng tương đương, là Chỉ số Chính.

Cậu đoán rằng nhân vật của mình trước đây chắc hẳn là một kiếm sĩ. Và có lẽ hoàn cảnh của cậu bé ấy khá là nghèo.

'Mình muốn sống sót.'

‘Cứ cho là giả thuyết đó đúng đi! Nó vẫn không hợp lý cho lắm.’

Nhưng mà cậu ta cũng nghĩ tới các trường hợp khác như là việc mình rơi vào khe nứt không thời gian và đến được đây. Nhưng khi nhìn vào gương, tất cả những gì Ryoshu thấy lại là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ. Điều đó đã hoàn toàn chứng minh giả thuyết thứ hai của cậu đã sai.

Nếu lỡ không dùng được lỗi thì điều đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch của cậu vì hầu hết mọi chiến lược speedrun đều sẽ khai thác những lỗi game dù lớn hay nhỏ. Vì vậy nếu cậu không thể tận dụng được lỗi game thì tỷ lệ hoàn thành game hoặc sống sót ở thế giới này sẽ giảm đi đáng kể.

“Tuyệt vời! Thế là dùng được mẹo đấy rồi.”

Cậu chẳng có một phản ứng nào khác ngoài việc chỉ biết thở dài.

Lần cuối cùng thì cậu ta vẫn đang ở trong nhà nên việc đấy có phần hơi vô lý.

Ryoshu mài mò xung quanh chiếc bàn học mà cậu vừa ngồi vào. Cậu ta mở ngăn bàn ra và chỉ thấy một số giấy tờ không quan trọng. Và cậu còn tìm được một số thứ... khá thú vị. Xong việc, cậu ta lại đóng ngăn bàn vào và cố không để tâm đến thứ mình vừa nhìn thấy.

Cậu ta nghĩ giả thuyết đó cũng khá hợp lý vì cậu là một người khá lười tập thể d·ụ·c và lại có chế độ ăn uống không hề lành mạnh tí nào. Và cậu ta càng thấy hợp lý hơn khi mà cậu đã vừa dành nguyên một ngày đêm để chơi Rainfall Disorder.

“Không ngờ vào game mà vẫn nghèo xơ xác.”

Ryoshu nhắm mắt lại và nghĩ đến ham muốn lớn nhất của cậu lúc này. Một ngọn lửa nhỏ bắt đầu xuất hiện ở đâu đó trong người cậu.

-Chỉ số Chính

Cậu ta nhìn lại xung quanh nhà một lần nữa, mọi thứ trong nhà hầu như chỉ dành cho một người sống, trừ bàn ghế phòng khách ra.

'Không, không, làm ơn đừng là... nhân vật quần chúng.'

‘Hắn ta... biết tên game mình sao? Nhưng mà mình đâu có gây thù với ai đâu nhỉ?’

‘Quay lại vấn đề chính thì giờ mình nên làm gì giờ?’ - Ryoshu nghĩ bụng trong khi cắn ngón tay mình.

Tên: Amemura Ryoshu (đọc tại Qidian-VP.com)

‘Tiếp theo mình nên tìm hiểu cách để thoát game đã...’

-Chỉ số Phụ

Ryoshu ngồi im như thế một lúc nữa, suy nghĩ lại về thứ cuộc đời tẻ nhạt của mình. Cuối cùng, sau một lúc nữa cậu ta đứng lên và lao vào bàn học. Cậu ta tin rằng mình đang trong một tựa game có chỉnh sửa lại một số thứ. Nhưng mà ai đã bắt ép cậu ở đây và lý do tại sao thì cậu hoàn toàn không biết.

‘Nếu chỉ là trò lừa đảo thì chẳng ai dám đầu tư đến như này… Mình không thể c·h·ế·t chỉ để thử được. Mình vẫn muốn giữ cái mạng quèn của mình.’

Cảm thấy khá rùng mình trước chính giả thuyết của mình, Ryoshu ngay lập tức nằm ườn ra bàn học với tâm trạng u ám khó tả. Cậu ta không thể không khỏi nghĩ đến lý do tại sao mình lại phải ở đây.

Chưa bao giờ cậu cảm thấy may mắn hơn khi nắm giữ lượng thông tin lớn về một tựa game như vậy. Không biết đó là món quà hay lời nguyền cho cậu ta nữa?

‘Vậy thì chắc phải có mười mấy chiếc xe tải đâm vào trọ quá… Hay... là do mình bị đột quỵ nhỉ?'

'Mình gần như đã quên mất điều đấy.’

Nhận ra những gì mình vừa nói khá là đần độn, cậu ngay lập tức tự thưởng cho mình một cái vả. Cậu vừa xoa xoa má vừa nghĩ thêm chút.

Ryoshu vớ đại một quyển vở với một số hình vẽ lạ hoắc trong đó cùng với cây bút chì cụt lủn.

Nhanh nhẹn: (F-)

Cậu ta viết lên trên vở cả hai giải pháp, vì chắc chắn cậu ta sẽ thực hiện cả hai.

Chương 02: Hỗn loạn

‘Thế thì mình dịch chuyển vào cơ thể này sao... hoặc là hợp lý hơn, mình đang chơi game nhưng mà phiên bản đã chỉnh sửa. Ai lại có thể có phiên bản VR của game và thậm chí vượt qua được một trong những phần mềm chống chỉnh sửa tốt nhất vậy cơ chứ?!’

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 02: Hỗn loạn