Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu
An Chi Nhược Miên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9
“Nhưng không có chứng cứ cho thấy Châu Kế Phàm có đồng phạm.” Cô liếc nhìn Sở Phong đầy ẩn ý: “Cảnh sát các anh coi trọng chứng cứ nhất mà?”
Chuyện đầu tiên cô muốn làm sau khi mở mắt, vẫn là điều tra vụ án.
Nguyên Triệt híp mắt nhìn người đàn ông này, anh còn cao hơn người cao 1m83 như cậu ta nửa cái đầu, khiến cậu ta cảm nhận được một khí chất bức người kỳ lạ. Nguyên Triệt đứng dậy hỏi: “Anh là?”
“Tôi muốn xem nạn nhân được phát hiện gần đây, thi thể của cô ấy vẫn đang ở chỗ pháp y chứ?”
“Đương nhiên rồi, nhưng danh tiếng không bằng thời điểm có mặt chị. Chỉ miễn cưỡng chống đỡ thôi, nhờ vào mấy chuyên gia Cố vấn mà chị đã tuyển dạo trước đấy.”
“Chị vẫn chưa hồi phục sao?” Nguyên Triệt nhíu mày nhìn cô: “Hứa Dao qua đời đã lâu, hung thủ bị bắt rồi, chị cũng nên...”
Sở Phong thầm nghĩ, may thay Nguyên Triệt đã ra ngoài. Nếu để cậu ta nghe được câu này, chắc chắn cậu ta sẽ giận điên lên mất.
“Hung thủ cũng không để lại dấu hiệu g·i·ế·t người đặc trưng nào trên thi thể.” Quý Vân Vãn thản nhiên nói: “Nên tôi nghi ngờ, có lẽ nạn nhân đã bắt gặp cảnh gã hành hung, nên gã mới g·i·ế·t người diệt khẩu. Còn về lý do vứt xác ở đó... vì con đường kia, là một con đường nằm trong tam giác c·h·ế·t mà hung thủ đã đặt ra.”
Khi cô cười rộ, vẻ ốm yếu đã phai bớt phần nào, dường như khắp người cô có sức sống hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quý Vân Vãn vẫn cạn lời vì cụm từ “người giám hộ” của Nguyên Triệt, nhưng cũng không nói gì cậu ta.
“Chị chỉ muốn nói, có lẽ chị không còn khả năng chữa lành tổn thương tâm lý cho người khác nữa.” Cô chỉ chỉ ngực mình: “Chỗ này của chị cũng bị thủng một lỗ rồi, sao chị còn khả năng chữa khỏi cho người khác chứ?”
Chương 9
Quý Vân Vãn: “Gã sẽ không đâu.”
“Năm nay vắng mặt chị, bảng xếp hạng này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” Nguyên Triệt nói: “Chỉ tính riêng việc tư vấn tự sát, năm trước chị đã nhận được hơn trăm khách hàng. Những người không biết chị hôn mê vẫn không ngừng muốn hẹn trước. Nếu không chuyển viện cho chị, em không biết liệu sẽ có bệnh nhân tâm lý điên loạn nào trèo tường vào tìm chị làm Cố vấn không nữa.”
Lời này lập tức đưa trí nhớ của Quý Vân Vãn về đêm mưa kia.
“Sao lại không?” Cô điềm nhiên đáp: “Tên sát nhân liên hoàn nào cũng là kẻ cuồng vọng tự đại. Đối với hung thủ, mạng người chỉ là món đồ chơi. Gã không có lý do gì để bỏ qua tác phẩm chưa hoàn thiện như tôi cả.”
Quý Vân Vãn cười thâm thúy: “Không sao, tuy hiện tại tôi gần như đã vô dụng, nhưng tôi vẫn sẵn lòng cống hiến sinh mệnh của mình để phá án. Nếu gã vẫn xem tôi như con mồi, vậy quả là cầu còn không được, vốn dĩ đây cũng là nguyện vọng của tôi mà.”
“Em thì không.” Quý Vân Vãn bảo: “Đây không phải vấn đề em có thể nghe, ra ngoài đi.”
Quý Vân Vãn cụp mắt suy nghĩ: “Cơ sở Tâm lý của chị vẫn còn hoạt động chứ?”
“Sở Phong, anh ở lại.” Quý Vân Vãn thản nhiên nói: “Chúng ta bàn chuyện vụ án.”
Nguyên Triệt vội đáp: “Đâu có, em vẫn luôn tin chị mà!”
“Gã không mang hung khí, nên vào tối đó, gã không định g·i·ế·t người mà chỉ muốn vứt xác. Vết thương trên người tôi là do lúc tôi phản kháng, gã đã cướp lấy con dao găm phòng thân của tôi rồi tấn công tôi.” Quý Vân Vãn bần thần nhìn hai tay mình, như thể cô đang thấy trên tay mình đã đầm đìa máu tươi, như thể toàn là máu của chính cô: “Tội ác nào cũng xuất phát từ h*m m**n, Châu Kế Phàm thèm khát xâm hại t*nh d*c và ngược đãi, chứ không phải g·i·ế·t người. Còn tất cả h*m m**n của tên kia nằm ở thời điểm g·i·ế·t người, chỉ khi khống chế mạng người trong tay, gã mới cảm nhận được niềm sung sướng. Quá trình Châu Kế Phàm tra tấn nạn nhân, chỉ là một bữa tiệc để gã thưởng thức trước khi g·i·ế·t người thôi. Vì vậy tôi nghĩ trong việc phạm tội, địa vị của Châu Kế Phàm phải thấp hơn tên kia một bậc.”
Nguyên Triệt tò mò hỏi Quý Vân Vãn: “Rốt cuộc dạo trước chị đã thôi miên anh ta thế nào vậy? Mỗi lần thấy chị, anh ta cứ như chuột thấy mèo.”
Quý Vân Vãn kinh ngạc ngẩng đầu.
Nguyên Triệt biết bản lĩnh của cô. Bất kỳ bệnh nhân nào được cô điều trị bằng thuật thôi miên, họ cũng đã giải quyết xong khúc mắc của mình. Nhưng Quý Vân Vãn cũng là một người rất có nguyên tắc, trừ phi cần thiết, nếu không cô tuyệt đối sẽ không sử dụng bừa bãi kỹ năng thôi miên của mình.
Nghiêm Liệt bảo: “Tôi đã xem hiện trường. Nếu hung thủ liên quan đến vụ án liên hoàn 9.25, vậy việc gã chọn nơi vứt xác phải có nguyên nhân đặc biệt nào đó.”
“Trước khi lột da rút gân tên hung thủ kia, tôi sẽ trân trọng sinh mạng của mình.”
“Kẻ điên?” Quý Vân Vãn hoàn thành lời anh ta chưa nói xong: “Tôi còn kém xa tên b**n th** này. Anh yên tâm, tôi không dễ mất mạng đâu.”
Sở Phong hơi nhăn mặt: “Quý Vân Vãn, cô đúng là...”
“Đổi thành một năm trước, nếu thử tìm kiếm bảng xếp hạng Phòng Tư vấn Tâm lý toàn thành phố, chị sẽ thấy Cơ sở Tâm lý Vân Hải của chị vẫn luôn nằm trong top 3.”
“Hình như, bấy giờ tôi đã nghe thấy tiếng còi xe.” Quý Vân Vãn bỗng nói: “Tôi nhớ rồi, vì có xe chạy qua nên gã mới bỏ chạy trước khi g·i·ế·t tôi. Sở Phong, người báo cảnh sát khi đó là ai? Không có nhân chứng nào khác thấy ngoại hình của hung thủ ư? Camera thì sao? Kiểm tra rồi chứ?”
“Điều tra hết rồi.” Sở Phong đáp: “Tối đó mưa bão sấm chớp, Nguyên Triệt định vị điện thoại của cô nên mới tìm được cô. Lúc ấy cô đã hôn mê hai ba tiếng. Ngay cả khi có ai thấy thứ gì đó trên đường, họ cũng không thể nhìn rõ vì mưa to. Chúng tôi điều tra tất cả xe mà camera quay được, nhưng vẫn không phát hiện kẻ khả nghi. Còn nạn nhân kia, đã bị dây điện bỏ đi siết cổ c·h·ế·t. Vì đây là một người nhặt ve chai gặp vấn đề về tinh thần, họ tên cũng không tra được, nên chúng tôi từng nghi ngờ là tự sát. Nhưng nếu tự sát, thì cũng không thể lâu như vậy mới được phát hiện. Xin lỗi... cho tới bây giờ, chúng tôi vẫn không điều tra ra manh mối hữu dụng nào.”
“Còn hiện tại?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đội Cảnh sát Hình sự, Cục Cảnh sát Thành phố Tân Hải, Nghiêm Liệt.”
Nghiêm Liệt đứng ở cửa phòng bệnh, bên cạnh là Sở Phong đang xấu hổ gãi đầu, cũng không biết anh ta đã trở về từ khi nào.
Nghiêm Liệt: “Cô đang nói đến ‘Sát thủ tam giác c·h·ế·t’ trong lịch sử?”
Cô lên tiếng: “Đội trưởng Nghiêm, mời ngồi.”
Sở Phong xoay người ra ngoài: “À, tôi mới nhớ ra tôi còn chưa xong việc, về trước đây, cô hãy nghỉ ngơi cho tốt nhé, tạm biệt!!”
“Tôi tin cô.”
Tuy bất mãn, nhưng Nguyên Triệt vẫn biết việc họ làm phải giữ bí mật, cậu ta đành rời khỏi phòng.
“Nguyên Triệt.” Quý Vân Vãn bỗng gọi tên cậu ta.
Sở Phong nhận ra gì đó, hận không thể cho mình một vả.
Quý Vân Vãn nhướn mày: “Có lẽ thế.”
“Ra là Đội trưởng Nghiêm, hân hạnh, hân hạnh.” Nguyên Triệt thể hiện phong thái của một Phó giám đốc điều hành, mỉm cười vươn tay về phía Nghiêm Liệt: “Tôi tên Nguyên Triệt, người giám hộ của Vân Vãn. Cảm ơn anh vì đã đưa chị ấy đến bệnh viện hôm qua.”
Quý Vân Vãn ngước mắt lên nhìn Nghiêm Liệt, chậm rãi hỏi: “Đội trưởng Nghiêm, vừa rồi anh nói anh tin tôi, ý anh là những gì tôi hiểu sao?”
“Nếu cô nói chuyện hung thủ không chỉ có một người, thì đúng vậy.”
“Tại sao?”
Sở Phong hơi nhức đầu. Anh ta nghĩ não mình hỏng rồi mới có thể nghĩ sau khi tỉnh dậy, Quý Vân Vãn sẽ yên lặng tĩnh dưỡng một thời gian.
Cô cụp mắt, hai tay nắm lấy tấm chăn trên người: “Ngày ấy, lúc phát hiện nạn nhân, tôi không hề nhận ra hung thủ đã ở đó, gã ở ngay cạnh thân cây kia.”
“Ai nói với em đã bắt được hung thủ?” Quý Vân Vãn sa sầm mặt: “Chỉ vì không thấy thi thể chằng chịt vết thương vì bị xâm hại của chị, nên ngay cả em cũng không tin chị?”
“Ừ, trước đó Châu Kế Phàm đã gây án ở hai thành phố. Lúc thủ phạm xuống tay ở Tân Hải, chúng là điểm cuối của ba con đường tương ứng với hình tam giác. Ba thi thể đầu tiên bị chôn vùi, các nạn nhân tiếp theo bị vứt ngay giữa ban ngày, chứng tỏ hung thủ đã chạm tới trạng thái điên loạn cùng cực. Đây cũng là một trong những manh mối giúp chúng ta bắt được Châu Kế Phàm. Nhưng nếu thật sự có hung thủ thứ hai, vậy dù Châu Kế Phàm bị bắt giữ, tên kia vẫn sẽ hoàn thành tam giác thứ ba. Bởi lẽ, gã là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, ít nhất trong chuyện g·i·ế·t người vứt xác là vậy.”
Nguyên Triệt lập tức rút tay về: “... Không sao, tôi hiểu.”
Nguyên Triệt lập tức nói: “Vậy em cũng...”
“Trừ phi gã biết cô đã tỉnh dậy.” Nghiêm Liệt tiếp lời cô: “Cô nghĩ một khi đã biết cô tỉnh lại, gã sẽ tiếp tục liệt cô vào danh sách ‘con mồi’ của mình sao?”
Nghiêm Liệt vô cảm hỏi: “Cô đã bao giờ nghĩ, có thể cô sẽ bị tên hung thủ kia g·i·ế·t trên giường bệnh chưa?”
“Chí ít cũng có kết quả mà, không phải sao?”
Quý Vân Vãn bình tĩnh nhìn cậu ta hồi lâu. Lúc Nguyên Triệt đang vắt hết óc muốn chứng minh mình tin cô, Quý Vân Vãn chợt nhoẻn miệng cười: “Thôi, đến cả chị cũng sắp không tin mình rồi.”
Nghiêm Liệt nhìn cô gái trước mắt, rõ ràng trông yếu ớt xanh xao, nhưng cô không hề sợ kẻ sát nhân hàng loạt kinh hoàng nhất. Anh hỏi: “Cô tỉnh vào lúc này, vì có người nói với cô đã xuất hiện nạn nhân thứ chín sao?”
“Còn nếu không bao giờ có thêm nạn nhân nữa?”
“Vâng.” Nguyên Triệt dừng một chút, nhích đến trước mặt cô: “Vân Vãn, chị muốn ở đâu? Em vẫn cho người thường xuyên đến quét dọn căn hộ lúc trước giúp chị đấy. Nếu chị muốn ở chỗ khác, em sẽ tìm cho chị căn nhà an toàn hơn nhé?”
Nghiêm Liệt: “Nên bất chấp nguy cơ bị g·i·ế·t người chặt xác, cô vẫn đến con đường thứ ba mà gã có thể sẽ xuất hiện?”
“Nạn nhân cô thấy trước khi hôn mê chính là bằng chứng rõ ràng nhất đấy, chẳng phải sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không có gì.” Quý Vân Vãn cười cười: “Có nói em cũng sẽ không muốn thử đâu. Ngoan, đừng hỏi.”
“Vậy sao? Khi chị ở đó thì nổi tiếng lắm à?”
Quý Vân Vãn nhoẻn miệng cười tự giễu: “Dạo trước tôi bị tấn công, trở thành người thực vật. Trong mắt gã, tôi không đủ tiêu chuẩn làm ‘con mồi’ nữa. Vậy nên gã sẽ không muốn g·i·ế·t kẻ nằm trên giường bệnh như tôi, trừ phi...”
Nghiêm Liệt nhìn tay cậu ta, không nhúc nhích: “Xin lỗi, tôi vừa chạm vào thi thể ở nhà xác, vẫn chưa rửa tay.”
Anh ta nói thế, chẳng khác nào cũng đồng ý, vụ án liên hoàn 9.25 không chỉ có một hung thủ là Châu Kế Phàm sao?
“Xét theo khía cạnh Tâm lý học Tội phạm, đa số sát nhân hàng loạt đều có tính cách b**n th**, đơn cử như Châu Kế Phàm. Điều có thể thỏa mãn chúng khác hẳn người thường, quan niệm t*nh d*c của chúng cũng vặn vẹo. Sau khi gây án, hầu hết chúng sẽ trở về hiện trường vụ án, hồi tưởng về quá trình phạm tội. Chẳng hạn như Châu Kế Phàm, tôi từng nghiên cứu về cuộc đời hắn, hắn đã kỳ lạ từ thời trung học. Suy nghĩ b**n th** quá mức của bản thân, đã khiến hắn nảy sinh nhiều tưởng tượng t*nh d*c bất thường ngay từ khi còn nhỏ. Nhưng tên kia thì khác, cách gã đạt được kh*** c*m, là ‘săn mồi’.”
Người giám hộ quỷ gì chứ, Quý Vân Vãn liếc Nguyên Triệt.
Quý Vân Vãn chớp chớp mắt, bỗng bật cười: “Vậy có thể tôi sẽ nằm trên giường bệnh cả đời này. Nhưng tôi nghe nói, hiện tại đã xuất hiện kỹ thuật đông lạnh xác. Nếu bây giờ đông lạnh tôi, đợi một trăm năm nữa, tôi có thể tỉnh dậy ngắm nhìn thế giới mới đó.”
“Ừm đi đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước ánh mắt kinh ngạc của Quý Vân Vãn, Nghiêm Liệt giải thích: “Tôi đã đọc tất cả hồ sơ của vụ án g·i·ế·t người hàng loạt 9.25. Tổng cộng gồm tám nạn nhân, ngoại trừ người đầu tiên và người thứ hai cách nhau nửa năm, người thứ hai và người thứ ba cách nhau năm tháng, thì năm nạn nhân tiếp theo cách nhau tối đa từ một đến hai tháng. Giai đoạn xả hơi sau khi gây án của hung thủ rút ngắn dần, cách gây án lại ngày càng thành thạo. Chưa kể, việc gây án diễn ra ở ba thành phố. Sau khi Cục Cảnh sát ban hành lệnh treo thưởng* cấp A, hung thủ vẫn gây ra ba vụ án nữa, từ đó có thể thấy tố chất tâm lý của hung thủ cực kỳ vững vàng. Tôi đã xem hai video buổi xét xử tại tòa và lúc thẩm vấn của Châu Kế Phàm. Toàn bộ biểu hiện bên ngoài của hắn, không hề phù hợp với hình tượng mà hung thủ đã dựng lên cho bản thân khi gây án. Do đó tôi nghĩ, có khả năng hắn không phải hung thủ duy nhất.”
Mới nói một nửa, anh ta đã thấy Nghiêm Liệt và Quý Vân Vãn đồng loạt nhìn sang mình.
Sở Phong: “Vậy tôi...”
Âm thanh truyền tới từ cửa khiến hai người giật mình.
“Dạ?” Nguyên Triệt thấy sắc mặt cô xám xịt, vội trả lời: “Dĩ nhiên, chị vừa tỉnh dậy thôi, không cần làm việc ngay đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
*Lệnh treo thưởng khi bắt được tội phạm truy nã.
Nghiêm Liệt vòng qua Nguyên Triệt, ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng. Nguyên Triệt xoay người mỉm cười: “Vân Vãn, chị muốn ăn gì? Chị ăn thức ăn lỏng hơn nửa năm rồi, chắc thèm nhiều món lắm nhỉ? Để em ra ngoài chuẩn bị cho chị.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.