Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn
Đồ Dạng Tiên Sâm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 70: Họp gia đình
“Ba mẹ vẫn nên làm rõ chuyện của mình đi.” Tư Dật bĩu môi.
“Con nói cái gì?” Ba Tư hừ lạnh một tiếng, “Con thật sự cho rằng ba không biết con giấu cái gì trong máy tính sao?”
“Anh đừng có ngồi gần tôi, cách xa tôi một chút.” Mẹ Tư vẻ mặt ghét bỏ đuổi ông đi.
Diện mạo, thành tích, sở trường đặc biệt đều không có gì để bắt bẻ, khuyết điểm duy nhất chính là Tư Dật con heo này nhổ mất cải trắng mà ông trồng còn chưa lớn.
Sau đó từ cặp sách móc ra một phong thư đưa cho ba Cố.
Khóe miệng Tư Dật giật giật, Nhĩ Đóa chính là cái gì cũng hiểu hết.
Chử Úy bị hành động bất ngờ này dọa sợ lùi về sau một cái, dưới chân đứng không vững, ngã về phía giá để chai lọ đồ dùng trong nhà tắm.
Nếu lúc này có BGM (
Tư Dật rụt rụt vào bên trong.
Chử Úy cảm thấy tự tôn của mình bị ném xuống mặt đất dày vò.
(Lục quang: màu xanh, màu của những chiếc sừng)
Lúc này dì giúp việc vội vàng đi tới: “Cố tiên sinh, người nhà họ Tư tới.”
Chử Úy tự mình trải nghiệm đến 3 giờ sáng, thật sự chịu không nổi nữa mới đỡ bả vai Cao Tự Án kêu vài tiếng “Ca ca” mới miễn cưỡng có thể thoát thân quay về phòng cho khách nghỉ ngơi.
Sắc mặt Cố Dật Nhĩ cũng không tốt hơn chút nào, cô biết rõ tình huống chân thật nhất định không phải như cô thấy nhưng trong lòng vẫn không nhịn được chua chua.
“Con trai, mấy cái tính toán trong lòng con, mẹ có thể không biết sao?” Mẹ Tư dáng vẻ thần bí khó lường, “Về sau xem nhớ phải khóa cửa.”
“Cái gì mà bạn trai cái gì mà em rể!” Ba Cố hừ một tiếng, “Tôi còn chưa gật đầu đâu! Đừng gọi bậy!”
“……”
“Mỗi lần em tới nhà anh chơi đều cố ý mặc váy đến, anh đương nhiên phải khen em rồi.”
Ba Cố sờ sờ cái mũi: “Cũng không phải nguyên nhân này…… Chỉ là sợ một một năm cuối cùng này, ảnh hưởng tới việc học tập.”
Kết quả mới vừa đi tới cửa đã bị người đàn ông đứng trước bồn rửa mặt dọa sợ.
“Vậy hai đứa có phải đang yêu đương không?” Ba Tư lại hỏi.
“Có lẽ tớ nên cảm ơn ba mẹ cậu?” Cố Dật Nhĩ nhẹ giọng nói.
“Gạo.” Cao Tự Án nhàn nhạt nói.
“Con bảo đảm nhất định thi đứng đầu.” Cố Dật Nhĩ kịp thời bổ sung.
Sau đó lại nhanh chóng dời hỏa lực, nhưng ngữ khí hơi nhẹ chút: “Chử tiểu thư, cháu là bạn gái của Tự Án, mong cháu có tự giác về phương diện này.”
“Trước đó vài ngày, anh đã nói chuyện với ông nội Tư Dật, đàn ông dùng gia đình để đánh đổi lấy sự nghiệp của mình mới là người nhu nhược, nếu một người đàn ông đổ lỗi cho vợ mình quá mạnh mẽ khiến hôn nhân thất bại, như vậy cũng chỉ có thể chứng minh rằng anh ta quá tự ti.” Ba Tư bỗng nhiên nói với Tư Dật, “Tư Dật, đi làm chuyện mà con thích đi, nhà họ Tư đã đủ mạnh rồi, không cần con phải làm chính trị để củng cố nữa.”
Dì Cao nhẹ giọng an ủi: “Bình tĩnh một chút, trước hết nghe bọn nhỏ giải thích rõ ràng.”
Mẹ Tư ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: “Nói tóm lại, các con còn nhỏ, có những chuyện đừng nóng vội làm, nếu như bị mẹ phát hiện thì mẹ nhất định đánh gãy chân con.”
Chử Úy lại nói chút lời cợt nhả, cả người anh cứng đờ nhưng mà vẫn không quay đầu lại.
“Thanh Hoa Bắc Đại đều có thể, xem tình hình đã ạ.” Cố Dật Nhĩ mỉm cười, “Tiếng Anh của con không quá tốt, không ra nước ngoài.”
Ngũ quan đã nẩy nở, hình dáng rõ ràng, nhưng toàn thân còn lộ ra một tia mùi sữa khiến người phụ nữ chưa lập gia đình như cô không khỏi sinh ra một loại cảm giác làm mẹ.
Ba Cố lại uống ngụm trà: “Vốn dĩ là lời đồn đại, cũng không phải là do tôi truyền ra.”
Chử Úy vội vàng đứng dậy bùm bùm liên tiếp giải thích: “Chú ơi chú hiểu lầm rồi, con nhìn nhầm bạn trai của em gái thành Cao Tự Án, hai người bọn họ mặc áo ngủ giống nhau, chiều cao cũng không chênh lệch nhiều lắm, con còn chưa tỉnh ngủ nên nhìn lầm, chứ tình yêu của con với Cao Tự Án có trời đất chứng giám, con tuyệt đối không có ý tưởng trâu già gặm cỏ non, chú nghĩ xem sao con lại có thể làm ra việc cầm thú như vậy với em rể của mình được?”
Hai bên bắt đầu battle.
“Dạ dạ, bạn học nam, bạn học nam.” Chử Úy kịp thời sửa miệng.
***
Sau đó mọi người nghe thấy từ huyền quan truyền đến một tiếng hô to: “Thông gia!”
“Hai đứa còn có một năm nữa là thi đại học, lúc này yêu đương là rất ảnh hưởng tới học tập, có biết không?” Ba Cố gõ bàn chất vấn.
Dì Cao ngữ khí kích động: “Nghi Nguyên……”
Mặt ba Cố trầm xuống: “Phó chủ tịch Tư, sao ông cũng không đứng đắn như vậy.”
“……”
“Ý ba nói là cái gì?”
Mẹ Tư ngồi xuống, ba Tư chọn một vị trí bên cạnh bà.
Ba Tư nhướng mày cười khẽ: “Hóa ra là thế này à.”
Một đứa được tuyển thẳng, một đứa ván đã đóng thuyền thi Bắc đại, là phụ huynh còn có thể nói cái gì nữa.
Ba Cố khụ một tiếng: “Toàn là trẻ con, bà nói cái gì thế.”
“Đúng vậy, ngày thường lên cây xuống đất, đào giun chọi dế nhặt ốc đồng thì không để bụng, vừa thấy anh đến là lại thích đẹp, rất không tồi.”
“Tư Thanh Dương, anh đừng có mặt dày, ai yêu sớm với anh? Thích đơn phương không gọi là yêu sớm.”
“Nhưng mà hai người thật sự không phản đối con yêu sớm sao?”
Nếu là ngày thường, ba Cố nhất định sẽ dùng vẻ mặt nhiệt tình chiêu đãi phó chủ tịch Tư, nhưng chỉ cần ông vừa nhớ tới Tư Dật thằng nhãi nhép này là dòng giống của ông ta thì trong lòng lại không bình tĩnh được, cho dù là phó chủ tịch tỉnh ông cũng lười phải làm trò.
Đúng lúc này, cô cũng nhìn thấy rõ mặt hắn ta.
Ba Tư nhăn mày, trầm giọng hỏi: “Tư Dật, con có làm gì với con gái nhà người ta không?”
Ba Cố nghiến răng nghiến lợi: “Tên nhóc nhà cậu còn phân thành nhiều loại sao?” Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Cố Dật Nhĩ sống không còn gì luyến tiếc: “Chuyện rất phức tạp, hết thảy phải nói từ cái đêm nguyệt hắc phong cao* kia……”
***
Ba Tư dùng ánh mắt hình viên đ·ạ·n đảo qua Tư Dật: “Sao lại thế này!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mẹ Tư ý cười đầy mặt đề cử con trai mình cho ba Cố: “Cố tổng, Tư Dật nhà chúng tôi không chỉ học tập tốt, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, khi còn nhỏ tôi bắt nó học cái gì nó cũng học, ông thu nhận đứa con rể này, tuyệt đối không lỗ.”
“Con câm miệng! Con còn học được tranh luận với ba có phải không!” Ba Cố tức giận đến mặt đỏ bừng, “Các con chính là muốn làm ba tức c·h·ế·t! Không còn ai quản được các con nữa có phải không!”
“Anh làm sao mà bình tĩnh được? Em bảo anh phải bình tĩnh thế nào?” Ba Cố đột nhiên sửa lại hình tượng ‘cha hiền’ ngày xưa, bây giờ giống như một con sư tử bị cướp đi con non, “Anh già đến bằng này tuổi rồi còn phải chịu loại k*ch th*ch này! Mấy đứa này đứa này so với đứa kia càng có tư tưởng vượt quy định hơn, chẳng lẽ là do chúng ta lạc hậu rồi? Em nhìn Dật Nhĩ xem, trước kia ngoan ngoãn biết bao, giờ còn biết mang bạn nam về nhà!”
Tư Dật tức khắc cảm động rơi nước mắt: “Ba, ba thật là quá đàn ông.”
“Quán quân Olympic Toán???”
Mẹ Tư một thân trang phục công sở, phía sau ba Tư tây trang giày da đi theo.
“Bất luận em có làm hay không anh cũng rất vui. Tiểu Phù, mấy ngày nay anh đã suy nghĩ rất rõ ràng, nếu ngồi lên vị trí này mà phải tách ra với em thì anh tình nguyện về hưu sớm.”
Tự mình uống một ngụm, cổ họng cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, lại liếc liếc về phía mẹ Tư, khóe môi cong lên: “Vu tổng, sao chỉ thấy mình bà nói, phó chủ tịch Tư sao không nói hai câu?”
Ba Cố gân cổ lên muốn tiếp tục mắng.
Chử Úy khẽ cười một tiếng, nhón chân dán môi lên cổ anh, vừa mới dán lên đã bị người đàn ông nghiêng cổ né tránh.
Ba Cố cầm lấy, vẻ mặt khó hiều mở phong thư ra, khi ông nhìn đến nội dung bên trong thì không còn lời gì để nói.
“Anh quá không biết xấu hổ, Tư Thanh Dương.”
Nói xong lại dùng vẻ mặt phẫn uất nhìn ba Cố: “Thông gia, một khi đã như vậy, Tư Dật nhà chúng tôi chỉ có thể chịu trách nhiệm đến cùng, ông yên tâm, nếu nó dám trốn tránh, tôi sẽ khiến nhà họ Tư bọn họ tuyệt hậu!”
“Cố Nghi Nguyên ông không có chứng cứ thì đừng có bịa đặt!” Mẹ Tư liều c·h·ế·t chối cãi.
Lúc này lại còn biết xấu hổ?
Cho nên người đàn ông này đại chiến ba trăm hiệp với cô đến tận ba giờ mà đến giờ mới qua chưa đến ba tiếng, anh đã tỉnh?
Hai mặt già trong ngoài mất hết, nhưng bạn già của hai người lại cảm thấy cực kỳ mỹ mãn.
Người đàn ông không tránh được, k** r*n một tiếng, Chử Úy cười đắc ý, hướng ra ngoài cửa hô to một tiếng: “Cứu mạng!”
Ba Cố hừ lạnh một tiếng: “Tôi chỉ đồng ý bọn nó yêu đương chứ không đồng ý bọn nó kết hôn!”
“Im miệng, Tư Thanh Dương.”
Hai người đến dép lê cũng chưa kịp xỏ, dùng tốc độ lao tới để phóng về phía WC.
Ba Tư và dì Cao ngồi làm ngư ông đắc lợi, ý cười trên mặt càng ngày càng rõ ràng.
“Phó chủ tịch Tư, Vu tổng, hôm nay mời hai người tới đây là muốn nói chuyện liên quan đến con trai hai vị và con gái nhà chúng tôi.” Ba Cố bình tĩnh mở màn.
“Vẫn luôn rất rõ ràng.” Ba Tư rũ mắt cười nhạt, “Muốn ly hôn, kiếp sau đi.”
Ba Cố vào giờ phút này phát huy lực chấn nhiếp của nhất gia chi chủ: “Các người đây là đang làm cái gì!”
Giữa hè, trên đường phố toàn là người mặc quần áo mát mẻ, hoan thanh tiếu ngữ, một mảnh phồn hoa.
“Thôi, không nói nữa, nếu không nói sính lễ đi? Cố tổng, ông nói một con số đi, tôi tuyệt đối không ép xuống một xu!”
Ba Cố nhìn về phía Cố Dật Nhĩ: “Có hay không?”
Ba Tư mím môi, bất đắc dĩ đổi chỗ ngồi khác.
Những lời này của Tư Dật thành công khiến mặt của mấy người lớn ở đây biến thành màu gan heo.
Tư Dật đỏ mặt: “Sao mẹ lại……”
Tư Dật vội vàng một tay chỉ trời: “Không có, tuyệt đối không có, con dùng nhân cách của mình đảm bảo, không có.”
Ba Cố gõ gõ cái bàn: “Đây là phiền toái thôi sao? Con trai bà tối hôm qua ở trong phòng con gái tôi suốt cả một đêm!”
“Loạn rồi! Quả thực là loạn quá rồi!” Ba Cố vỗ bàn, lạnh giọng răn dạy, “Mấy đứa là muốn làm ba tức c·h·ế·t sao! Chuyện này nếu truyền ra ngoài, nhà họ Cố chúng ta còn mặt mũi nào nữa!”
Mẹ Tư nhanh chóng tiếp lời: “Thông gia, à không đúng, Cố tổng, Tư Dật đứa nhỏ này là chúng tôi không giáo d·ụ·c tốt, ngài muốn đánh muốn phạt gì tôi tuyệt đối không ngăn cản, ngày hôm qua nó vừa mới xuống máy bay đã nói muốn đi tìm bạn học, tôi còn tưởng nó muốn đi tìm bạn học nam, không nghĩ tới tiểu tử này vậy mà lại dám tìm đến con gái ngài, nếu đêm qua nó gây thêm phiền toái gì cho các vị thì tôi ở đây chính thức nói lời xin lỗi với mọi người.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cút đi, tôi không có không biết xấu hổ như anh.”
“Dật Nhĩ nhà tôi từ nhỏ học khiêu vũ với Tae Kwon Do, còn học đàn violon, đi theo dàn nhạc ra nước ngoài biểu diễn, ai gặp qua cũng phải khen nó xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là học sinh đứng đầu, giấy khen treo kín cả tường vẫn chưa hết.”
Diễn viên bởi vì thường xuyên đóng phim mà ngày đêm điên đảo, Chử Úy đã quen rạng sáng rời giường chạy show cho nên tuy rằng thân thể nói rất buồn ngủ, nhưng đầu óc dưới sự ảnh hưởng của đồng hồ sinh học vẫn thanh tỉnh đúng giờ.
Mẹ Tư xù lông: “Anh cái đồ già còn không kính!”
“Cậu được tuyển thẳng rồi, còn Dật Nhĩ nhà chúng tôi thì sao?” Ba Cố vẫn duy trì một tia tôn nghiêm cuối cùng.
Khuôn mặt xinh đẹp còn chưa khắc lên nét thành thục của đàn ông trưởng thành, ngay cả lúc xấu hổ hay tức giận cũng mang theo nét non nớt và sạch sẽ chỉ thuộc về thiếu niên, mỗi một giai đoạn, đàn ông sẽ có mị lực độc đáo riêng, Cao Tự Án chính là kiểu người quyến rũ nhất trong độ tuổi của anh, mà cậu trai trước mặt đây, cũng là cực phẩm trong độ tuổi của cậu.
Đây là ân oán hào môn chân chính sao? Mấy bộ phim truyền hình bà xem vẫn còn kém xa.
Quả thực là cảm giác quen thuộc của hiện trường bắt gian tại giường.
Đàn ông đều là đại móng heo.
Bỗng nhiên một đôi tay bưng kín miệng cô.
Ba Tư như suy tư gì gật đầu: “Tiểu Phù khi còn nhỏ đơn phương thích anh đúng thật không thể gọi là yêu sớm, chỉ có thể gọi là ái mộ.”
Phó chủ tịch tỉnh không hổ là phó chủ tịch tỉnh, mỗi một vấn đề đều nhắm vào điểm mấu chốt.
Cố Nghi Nguyên và Vu Phù từ trước đến nay là đối thủ một mất một còn trong ngành xây dựng, đấu thầu tranh đoạt hết sức bình thường, càng không cần phải nói đến có nhãn tuyến chuyên môn sưu tập tình báo để kịp thời cho đối thủ một đòn. Hai năm trước bị đoạt thầu mà trong lòng Cố Nghi Nguyên vẫn luôn không phục, giờ con gái mình lại bị con trai đối phương quắp đi thì đương nhiên phải xuống tay từ chỗ khác, dù sao cũng không thể để cho Vu Phù thoải mái được.
Chử Úy thấy tình huống hỗn loạn trước mắt không liên quan gì đến mình nữa thì kéo kéo tay áo Cao Tự Án: “Em gái với em rể anh ăn cái gì mà lớn thế, lý lịch cuộc đời quả thực huy hoàng xán lạn.”
Anh chàng chuẩn sách giáo khoa bước ra từ ngôn tình vườn trường trước đó không lâu bởi vì diện mạo mà bước lên hot search phát hoả một thời gian, lại thà c·h·ế·t cũng không lập Weibo cho các fangirl hằng ngày thổ lộ.
Ba Cố cuối cùng giãy giụa nói: “Con cũng muốn học Bắc đại? Không xuất ngoại sao?”
Tư Dật sống không còn gì luyến tiếc gắp đồ ăn.
Khoảnh khắc vừa mới dán lên, một hơi thở mát lạnh không hề quen thuộc đánh vỡ suy nghĩ kiều diễm của cô.
“……” Lần đầu tiên cảm thấy con mình quá ưu tú cũng là một loại phiền não.
“Học theo phu nhân nhà tôi.” Ba Tư cười nhẹ, “Cố tổng, có tôi ở đây, bảo đảm con gái nhà ông sẽ không phải chịu chút ủy khuất nào, Tư Dật đứa nhỏ này tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng rất chung thủy, điểm này giống tôi.”
Mặt Cao Tự Án càng ngày càng đen, bởi vì ngày hôm qua bạn gái anh còn cùng anh tình chàng ý thiếp, hôm nay bạn gái đã nép dưới cánh chim của một người đàn ông khác, mà lại còn là một thằng nhóc lông còn chưa dài, hơn nữa thằng nhóc đó còn đang dùng tư thế của một kỵ sĩ để bảo vệ cô ấy.
Ba Cố nổi bão.
nhạc nền (đọc tại Qidian-VP.com)
Khóe môi Tư Dật cong lên: “Là tớ nên cảm ơn ba mẹ cậu.”
“Ha ha, Cố tổng, 5 năm trước ông tìm tôi hợp tác đầu tư hoa viên Phù Dung, một nửa lấy tên tôi, một nửa lấy tên vợ ông, mỹ danh là quà tân hôn, thật là lãng mạn đấy.”
“Tư Dật! Gọi điện thoại kêu cha mẹ cậu tới! Các con bốn đứa tất cả đều xuống lầu đợi cho ta, trả lời thành thật!”
Trên đường về nhà, ba Tư hỏi Tư Dật: “Không có gì muốn nói với ba mẹ sao?”
Dì Cao thấy dáng vẻ ăn mệt của ba Cố thì không nhịn được mà bật cười.
“Tôi với ông ta sắp thành người trên hai con đường khác nhau rồi, có gì mà nói.” Mẹ Tư biểu tình bình tĩnh.
“Chờ con một chút.” Tư Dật bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng lên lầu.
Quả nhiên, anh run lên một chút.
Nhưng mà chiều cao chênh lệch, hắn ta vừa quay đầu đã tránh được tay cô, Chử Úy cũng chưa hết hy vọng, dùng chân công kích phía dưới của hắn.
“Sao cậu lại ở chỗ này?”
Cao Tự Án không hút thuốc lá, ngày thường hay xịt nước hoa nam Jo Malone, nước hoa quyện với mùi hương của anh, ưu nhã lại cấm d·ụ·c, mà người đàn ông cô đang ôm này, không có hơi thở riêng của Cao Tự Án trộn lẫn với hương vị đàn ông trưởng thành, ngược lại là một loại vị muối biển mát lạnh chỉ thuộc về các thiếu niên.
Mẹ Tư nhíu mày: “Anh nói thật hay đùa vậy?”
“……” Nha đầu thối này, khuỷu tay quẹo ra ngoài!
“Tiểu Phù, muốn mắng thì về phòng nói cho anh nghe, đừng dạy hư con trai.” Ba Tư sủng nịnh nhìn vợ, “Phải có tự giác làm mẹ chứ.”
Tư Dật gật đầu: “Là đang yêu đương ạ.”
Cuối cùng hai bên miệng nhạt lưỡi khô, nghỉ ngơi giữa hiệp.
“Điểm này thì mẹ con là rõ ràng nhất.” Ba Tư nhướng mày.
Khóe miệng Cao Tự Án giật giật, ngữ khí lạnh lùng: “Bạn học Cố Dật Nhĩ, em có thể giải thích một chút, vì sao bạn của em lại xuất hiện ở chỗ này không?”
Hai người bắt đầu bị lộ tẩy.
“Để cho bọn họ vào.”
“Mẹ yên tâm đi.” Tối hôm qua cậu quả thực là dừng cương trước bờ vực, chính mình cũng phải bội phục bản thân.
Cô trộm tiến lên, từ phía sau ôm lấy anh.
Cố Dật Nhĩ và Cao Tự Án đồng thời xuất hiện ở cửa WC.
Thông báo trúng tuyển của phòng tuyển sinh đại học Bắc Kinh.
Ba Tư cười: “Tướng phu thê.”
“Ba ba, con có thể giải thích.”
“Không cần sửa miệng.” Ba Cố sắc mặt âm trầm, “Hai người ngồi xuống đi đã.”
Cô từng đóng phim cổ trang nên học vật lộn được mấy ngày, lúc này tay đã nắm chặt lấy cổ người đàn ông.
Ba Cố kích động dùng nhất chiêu chụp bàn liên hoàn đoạt mệnh, giống y như gõ trống nhạc Jazz: “Tự Án, hôm qua con bỗng nhiên mang bạn gái về đã làm chú với mẹ con khiếp sợ rồi, nhưng chú cũng không nói gì vì dù sao con cũng đã tới tuổi lập gia đình, nhưng còn Cố Dật Nhĩ! Con mấy tuổi! Con nói cho ba biết con mấy tuổi! Mới bao lớn mà đã dám mang bạn học nam về nhà! Con được lắm!”
Ba Cố vừa muốn mở miệng đã bị mẹ Tư cầm tay, ngữ khí kích động: “Gọi Cố tổng quen rồi, trong lúc nhất thời sửa miệng thật đúng là còn chưa quen đâu!”
Cao Tự Án thống khổ ấn huyệt Thái Dương: “Không biết, con không rõ ràng lắm.”
Sau khi đã nói xong tất cả mọi chuyện, hai vợ chồng Tư thị “lãnh” con trai mình về nhà.
(*Từ này bắt nguồn từ câu ‘đêm trăng mờ g·i·ế·t người, ngày gió cao phóng hoả’ ám chỉ những hoàn cảnh hiểm ác, thường là buổi tối)
Ba Cố và dì Cao nhìn hai anh em đứng ở cửa như ăn phải cứt c·h·ó, lại nhìn hai vị khách chật vật bất kham trong nhà tắm, trong đó một vị còn là khách không mời mà đến.
Góc phải bên dưới có một huy hiệu màu đỏ chói lọi của đại học Bắc Kinh.
Cố Dật Nhĩ nhàn nhạt nói: “Con đã lấy được chỉ tiêu tự chủ chiêu sinh của trường, khai giảng lớp 12 xong sẽ tham gia phỏng vấn thi viết, hơn nữa năm ngoái con tham gia đại hội âm nhạc cấp tỉnh và thi đấu viết văn năm nay đều được cộng điểm thi đại học, con vẫn luôn đứng đầu lớp văn, trước nay chưa bao giờ đứng thứ hai.”
“Loảng —— xoảng lạch cạch ——”
Ba Cố bảo dì giúp việc bưng trà lên.
“Học từ phu nhân đấy, em có vừa lòng không?”
Ba Tư cười nhẹ: “Ba với mẹ con cũng là yêu sớm, chúng ta nào có tư cách mà nói con? Nhưng con phải nhớ, đối xử tốt với người ta, người ta cũng là tâm can bảo bối lớn lên trong ngàn vạn sủng ái của người nhà, đừng để người ta chịu ủy khuất, ngày thường lúc ở chung, con là đàn ông thì chiều chuộng người ta một chút, đừng làm mất phong độ của đại trượng phu.”
Bốn tiểu bối run bần bật, không dám nói lời nào.
Giáo d·ụ·c nuôi thả thật là hại c·h·ế·t người, một đám này, con riêng ngoan ngoãn và con gái đáng yêu của ông đều biến thành cái thứ gì rồi thế này!
Trên bàn cơm, mẹ Tư cẩn thận dặn dò Tư Dật: “Con với Dật Nhĩ còn nhỏ, có những chuyện cũng không thể làm đâu đấy.”
Cố Dật Nhĩ và Tư Dật liếc nhau, không hiểu sao tình huống lại biến thành như bây giờ.
“Vu tổng, bảy năm trước bà nặc danh bỏ vốn xây trường tiểu học Hy Vọng, sau đó nói là lễ vật tặng chồng thăng chức, thật là khiến người ta cảm động đấy.”
Tiểu tặc! Dám trộm quần áo người đàn ông của cô!
Tư Dật vẫn có chút không thể tin được mà hỏi, chưa thấy qua phụ huynh nhà nào khai sáng như vậy.
Mẹ Tư sờ mặt mình: “Tôi có sao?”
Nói xong thì bắt đầu đổ ập lên đầu Tư Dật: “Tư Dật, tuy rằng cha cậu là phó chủ tịch tỉnh, tôi không dám đắc tội với ông ấy nhưng như thế cũng không có nghĩa là cậu có thể tùy ý đùa giỡn tình cảm của con gái tôi! Hai đứa vẫn là vị thành niên, còn chưa cả vào đại học, sao có thể làm ra chuyện khác người thế này!”
“Ôi mẹ ơi, người có tiền bây giờ một người so với một người lại càng có chuyện xưa!”
Cố Dật Nhĩ yếu ớt giải thích: “Không phải mang, là thu nhận……”
Người trước là bởi vì nghe được tiếng thét chói tai nên ý thức được Tư Dật bị phát hiện, người sau là bởi vì tưởng Chử Úy gặp nguy hiểm.
“Được lắm, lời đồn đại đúng không.” Mẹ Tư cười lạnh một tiếng, “Cố tổng, ông cho rằng ông không có sao? Mấy tháng trước ông làm trò trước mặt toàn thể nhân viên đuổi vợ cũ của mình ra ngoài, lại còn hô to đời này chỉ yêu bà xã hiện tại, bảo bà ta đừng làm mấy trò phá hoại gia đình mỹ mãn của ông, bị người trong giới chê cười là thê nô, đây cũng là lời đồn đại hả?”
“Phu nhân em chỉ biết yên lặng đối tốt với anh, quả thật là anh tương đối không biết xấu hổ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Dật và Cố Dật Nhĩ cứ nghe như vậy, cảm thấy giây tiếp theo bọn họ còn sẽ nói chính mình có thể thăng thiên độn thổ.
Cuối cùng Chử Úy cũng hiểu vì sao người người nhà nhà đều mê đắm nam chính trong mấy bộ phim thanh xuân vườn trường.
Ba Cố hoàn toàn không còn lời gì để nói.
“Cô gái con thích thật sự quá tốt.” Mẹ Tư cuối cùng cảm thán một câu.
Mùa hè hạnh phúc này.
“Tư Dật nhà chúng tôi từ cấp hai đã bắt đầu xem phim cấm, nó cái gì cũng hiểu hết, nếu tôi không nói rõ ràng trước với nó thì có hại chính là con gái nhà ông.” Thần sắc của mẹ Tư rất thản nhiên.
“Bác, con có thể giải thích.”
Trong lúc bốn người trẻ tuổi còn chưa nói rõ ràng thì hai vị phụ huynh cũng bị đánh thức, trong lúc nhất thời tình hình càng trở nên không thể vãn hồi.
Cuối cùng nói suốt cả buổi sáng, gốc gác của hai người cũng bị bóc đến gần hết, một người là hộ thê cuồng ma, một người là ái phu cuồng ma, ai cũng không cao quý hơn ai.
Cô nguy hiểm nheo mắt, nhanh chóng leo lên bờ vai hắn ta.
Mà dì giúp việc đang trốn ở một bên lặng lẽ quan sát còn phát sóng trực tiếp trên Weibo.
Cậu so với trong video thoạt nhìn càng thêm tú sắc khả xan, một đôi mắt đào hoa liễm diễm đa tình, bởi vì vừa mới bị cô đùa giỡn mà trên khuôn mặt trắng nõn tuấn tú lộ ra ửng đỏ, hơi hơi mím môi nhìn cô.
“Đừng nói nữa.” Ba Cố bày ra khuôn mặt già không nhịn được, “Dật Nhĩ nhà chúng tôi cái gì cũng chưa hiểu đâu.”
Có thể gặp được Nhĩ Đóa, có thể là chuyện may mắn nhất đời này của cậu.
Mà dì Cao thì vẫn còn đang đắm chìm trong khiếp sợ, thật lâu sau vẫn chưa hồi phục được tinh thần.
Bốn người mắt to trừng mắt nhỏ, hiện trường tiến vào một loại trạng thái đông lạnh xưa nay chưa từng có.
“Mấy đứa câm miệng!” Ba Cố quát lớn một tiếng, chỉ hướng về phía Cao Tự Án không nói chuyện, “Tự Án! Con nói!”
Chai lọ vại bình nện lên người cô, Chử Úy phát ra từng tiếng kêu đau, thấy vậy người đàn ông kia ngồi xổm xuống đỡ mấy cái chai giúp cô.
Tư Dật không hiểu ý của mẹ, dứt khoát quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
“Chú, con có thể giải thích.”
Thần sắc mẹ Tư căng thẳng giống như có một bí mật bị vạch trần.
Ba Cố cũng không cam lòng yếu thế, nếu không thì có vẻ con gái ông lại chiếm nhiều tiện nghi.
“Kim Đồng Ngọc Nữ trời đất tạo nên, nhất định phải ở bên nhau.” Mẹ Tư xoay người nhìn về phía hai đứa nhỏ, vuốt cằm suy tư, “Sao tôi cứ cảm thấy hai đứa này lớn lên có chút giống nhau nhỉ?”
Mẹ Tư tấm tắc: “Già còn không kính.”
Tư Dật không nghe nổi nữa: “Con hẳn là nên nằm ở cốp xe chứ không nên ở trong này, nhìn xem hai người có bao nhiêu ngọt ngào kìa.”
Trong phòng khách, ba Cố ngồi ở chủ vị, dì Cao ngồi bên cạnh ông, mà bốn tiểu bối, cực kỳ không có tôn nghiêm mà ngồi ở hàng cuối cùng.
(Nhất gia chi chủ: người làm chủ một gia đình)
Chương 70: Họp gia đình
Ba Cố thở dài nhẹ nhõm: “Coi như hai đứa còn biết nghe lời.”
Tư Dật vừa mới há mồm đã nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc.
Không tới hai phút, cậu lại cầm theo một cái cặp sách to xuống lầu.
), như vậy nhất định phải là《lục quang》của Tôn Yến Tư. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vừa nãy Cố Nghi Nguyên đều là nói bậy, tôi chưa từng làm qua những chuyện này.”
“Tư Dật! Mẹ không nghĩ con vậy mà lại là dạng người này!” Mẹ Tư dùng một tư thế sét đánh đứng lên chỉ vào cậu răn dạy, “Con được lắm! Con mới có bao lớn! Con làm cái gì mẹ cũng xấu hổ nói ra! Con làm mẹ quá thất vọng rồi!”
“Kêu một tiếng Thanh Dương ca ca thì anh liền im miệng.”
Cố Dật Nhĩ đỏ mặt lắc đầu: “Thật sự không có, cậu ấy ngủ dưới đất.”
“Vu tổng, nếu bà có thể che dấu sự hưng phấn trên mặt một chút thì có lẽ tôi còn tin là bà thật sự đang quở trách con bà.”
Không hổ là diễn viên, công lực đọc lời kịch siêu lợi hại, toàn bộ quá trình một đoạn dài không một tia thở gấp, mồm miệng rõ ràng làm rõ sự trong sạch của mình.
Cậu tuyệt vọng thở dài một hơi, xong rồi, chờ c·h·ế·t đi.
Phải thừa nhận rằng loại vận động này đàn ông tốn sức hơn phụ nữ nhiều, Chử Úy cô tự nhận không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng đối với dáng người và kỹ xảo của mình thì cực kỳ tự tin, khi hai chân quấn lấy eo Cao Tự Án, dịu dàng như anh cũng có thể hóa thân thành một tên dã thú.
Không có lý do mà mắng.
Thằng nhóc đó còn mặc áo ngủ cùng kiểu với anh, đến cả màu sắc cũng không có gì khác biệt!
“Hứ, anh cái đồ già còn không kính giờ còn học được đổi trắng thay đen! Rõ ràng là anh ái mộ tôi, còn khen tôi mặc váy xinh đẹp.”
“Anh! Đó là tôi thích đẹp!”
Một năm lớp 12 cuối cùng đã sắp tới.
Cô vừa ngáp vừa đi đến WC.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.