Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Tần Nguyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 210: Aaaaaa, người đàn ông này là ai?
Nói xong, Đổng Minh Nguyệt im lặng một lúc rồi nói:
Nói xong, Đổng Minh Nguyệt rời đi.
“Á á á á á, thật sự đẹp quá đi mất.”
“Được, tôi sẽ cân nhắc, ngày mai trả lời cậu.”
Cô mở miệng:
Cổ anh đeo chiếc cà vạt cô thắt cho trên xe.
Cô bước đến trước mặt Nam Tinh, mở miệng nói:
“Ừm, đẹp.”
Nam Tinh khẽ chỉnh lại vành mũ, nhận lời cảm ơn của cô.
Nam Tinh gật đầu.
“Ừm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vẻ ngoài tuấn mỹ yếu ớt của anh làm người ta ngỡ ngàng.
Nam Tinh đứng bên cạnh chiếc ô, dừng lại.
Anh lại mặc vest.
“Phụt, các cô đoán xem có phải Tiểu Tinh Tinh cũng chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp thế này nên ngẩn người không? Hahaha.”
“Nghe Ninh Đào nói cậu muốn ký hợp đồng với tôi?”
“Đúng đúng, đẹp quá đi.”
Vẻ ngoài tuấn tú, quý phái của anh khiến đạo diễn quay phim lập tức bắt được khoảnh khắc này, ống kính nhanh chóng lướt qua người anh.
Nam Tinh liếc nhìn cô ấy một cái.
Không có fan cổ vũ, từ đầu đến cuối đều yên tĩnh.
Cô không bước vào.
Nghe Nam Tinh nói vậy, Đổng Minh Nguyệt mỉm cười.
Dù sao cô cũng đã bị mưa làm ướt, có cầm ô hay không cũng không khác biệt.
Khi đến phần của Nam Tinh, máy quay lia đến gương mặt cô.
Lời vừa dứt, Quyền Tự cười.
“Chúc mừng Tiểu Hoa đoạt giải.”
“Đúng đúng đúng, tôi thấy thế. Nam Tinh chắc chắn quen anh ấy. Cô nhìn xem, Tiểu Tinh Tinh vừa nhìn thấy anh ấy là ngẩn người luôn rồi.”
Tống Cảnh Hiên từ tốn bước đến, nhìn từ xa, tặc lưỡi hai tiếng, quay mặt đi.Mỗi ngày hai người này như làm bằng nam châm vậy sao? Hễ gặp nhau là phải ôm lấy nhau à?
Hóa ra anh nói trao giải cho cô, là thật sự đến để trao giải cho cô.
Nhưng quan hệ gia đình nhà họ Đổng rất phức tạp, ký hợp đồng với cô ấy chưa chắc đã là lựa chọn có lợi nhất.
Nói rồi, cô nhún vai.
Nói rồi, ánh mắt không khỏi lướt qua người anh.
“Cảm ơn.”
“Nhìn xem, khi ống kính vô tình lướt qua anh ấy, hình như còn hơi bực bội, nhưng lúc bước đến trước mặt Nam Tinh, đột nhiên lại cười.”
Vẻ mặt không kiên nhẫn của Quyền Tự thoáng dịu đi, đôi mắt màu xám nhạt nhìn về phía cô, sự lạnh lùng trong ánh mắt anh trở nên mềm mại.
“Ơ? Nam Tinh không mặc lễ phục à?”
“Wow, nhưng cách cô ấy cười với máy quay thật xinh đẹp.”
Quyền Tự giơ tay, nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lại gần, không hề bận t@m đến sự ẩm ướt trên người cô, vòng tay ôm cô vào lòng.
Nửa tiếng sau.
Tống Cảnh Hiên hai tay đút túi quần, dáng vẻ bất cần:
“Anh ấy vừa xuất hiện, đột nhiên tôi cảm thấy những idol trước giờ tôi theo đuổi đều trở nên tầm thường.”
“Ồ, cô em xinh đẹp, mọi người khác đều đi hết rồi, sao cô vẫn chưa đi vậy?”
Trên sân khấu trao giải, một ánh đèn chiếu lên Nam Tinh, ánh đèn khác chiếu lên Quyền Tự – người trao giải.
Lễ trao giải lần này được tổ chức trong một khán phòng.
Vừa chào xong, cô liền nhìn thấy từ góc khuất trong bóng tối, Quyền Tự bước vào.
Dù sao thì cô ấy cũng đã cố gắng rất nhiều.
“Thiếu gia, ngài không thể để bị dính mưa, vẫn nên quay vào xe đợi đi ạ.”
Cô ấy mở miệng:
“Còn có thể vì cái gì nữa, bị người ta lôi đến dọn dẹp mớ rắc rối thay cháu chứ sao.”
“Á, tôi thích quá đi mất.”
“Thật tiếc vì cô ấy không đóng phim.”
Rõ ràng hai người chỉ mới gặp nhau ba lần.
Lời vừa dứt, màn hình lớn phía sau bắt đầu chiếu các đoạn clip ngắn về sáu người quản lý được đề cử.
“Hahaha, lầu trên, cô là kem à? Còn tan chảy nữa?”
“Dù cô ấy mặc bao tải cũng có thể áp đảo mọi người.”
“Đó là nghệ sĩ mà cháu chọn sao?”
Cô cũng không có cách nào khác.
Thảm đỏ đã đi xong từ lâu, đến khi Nam Tinh quay lại thì lễ trao giải đã bắt đầu.
Đổng Minh Nguyệt không hiểu.
Anh hạ giọng nói:
Nói rồi, anh ta hất cằm, chỉ về phía chiếc xe màu đen đỗ xa xa.
Trên sân khấu, MC tạo chút hồi hộp:
“Lý do là gì?”
“Trông có vẻ gấp gáp nhỉ.”
Chỉ với một khoảnh khắc này, khi đoạn livestream được phát sóng, Weibo bùng nổ.
Vừa ngồi xuống chưa kịp nói câu nào, đã nghe MC trên sân khấu cười nói:
Sự chú ý của mọi người ban đầu đều đổ dồn vào Nam Tinh:
Cuối cùng, tất cả chỉ quan t@m đến một câu hỏi duy nhất: Người đàn ông này rốt cuộc là ai? (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ vì một đoạn ngắn mà đã thu hút sự bàn luận sôi nổi của đông đảo cư dân mạng.
Cô thậm chí chưa kịp thay đồ, đã bị người kéo đến ngồi xuống ghế trong khán phòng.
Chương 210: Aaaaaa, người đàn ông này là ai?
Chỗ ngồi của cô được sắp xếp chung với Ninh Đào.
Khi hai luồng sáng giao nhau, Quyền Tự đứng lại bên cạnh Nam Tinh.
Nam Tinh khẽ chỉnh vành mũ, chào một cái với máy quay.
Nam Tinh đáp:
“Trao giải cho em?”
“Được rồi, người đoạt giải lần này chính là… Nam Tinh!”
“Có ý định đó.”
Chỉ vì muốn ký hợp đồng với cô ấy vào công ty?
Nam Tinh ngạc nhiên:
Nam Tinh ngỡ ngàng nhìn anh.
“Nào, chúng ta hãy cùng xem những người được đề cử cho giải thưởng Người đại diện kim bài là ai.”
“Nụ cười đẹp quá, tôi như sắp tan chảy vậy.”
Lông mày anh hơi nhướng lên, đôi mắt xám nhạt dưới ánh đèn càng thêm đẹp:
“Đây là nghệ sĩ đúng không? Tân binh làm khách mời trao giải? Một người bình thường sao có thể đẹp như thế này?”
“Sao anh lại đến đây?”
Khi cô đến gần xe, đúng lúc nhìn thấy Quyền Tự không kiên nhẫn bước xuống xe.
Anh giơ tay, đưa cúp cho cô.
“Đừng tranh cãi nữa, người đàn ông này, tôi quyết định là chân ái của mình rồi!”
Mưa phùn nhẹ nhàng rơi xuống, làm ướt tóc cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chú đến đây làm gì?”
Anh mở miệng:
Hơn nữa, quần áo cô vì mưa phùn mà ẩm ướt, nếu lại gần sẽ làm ướt cả người anh.
“Á á á á á!!!! Trời ơi, trời ơi! Người này là tân binh à? Thế này thì gọi là kinh diễm thế tục đúng không?”
Không hiểu tại sao Nam Tinh lại tốt với cô ấy như vậy, lại đến cứu cô ấy, thay cô ấy trả thù.
“Trời ơi, trời ơi, trời ơi!!!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhìn mắt anh ấy kìa, màu xám nhạt đấy.”
Nam Tinh nói xong, chỉnh lại vành mũ.
“Người này là ai!!!!”
“Mặc bộ này để trao giải cho Tiểu Hoa, được không?”
“Tại sao muốn ký hợp đồng với tôi? Những người mới có tài năng nhiều vô kể, tại sao lại chọn tôi?”
“Cảm giác thư sinh phản diện, mỹ nam bệnh tật này là thế nào đây?”
“Cái gì cơ?”
“Trùng hợp thôi. Trong số những người tài năng, tôi chỉ thấy cô.”
“Nhưng mà nói này, mọi người có cảm thấy anh ấy và Nam Tinh rất xứng đôi không?”
Tại lễ trao giải.
“Tiểu Hoa, anh có đẹp không?”
Lời vừa dứt, từ xa đã thấy Nam Tinh bước tới.
Bạch Vũ cầm một chiếc ô đen đứng bên cạnh, nhẹ giọng khuyên:
Tống Cảnh Hiên nhìn bóng lưng Đổng Minh Nguyệt rời đi, nhướng mày:
Sau khi lời nói vừa dứt, Tống Cảnh Hiên nhìn về phía Đổng Minh Nguyệt, ánh mắt sáng lên.
“Ừ.”
Quyền Tự quấn lấy một lọn tóc của cô, nhẹ giọng đáp:
Nam Tinh đứng dậy, chào máy quay, cúi mắt bước lên sân khấu.
Anh mặc bộ vest đen, cổ áo sơ mi trắng khẽ mở, tay cầm một chiếc cà vạt – chính là chiếc cô đã tặng anh vào ngày sinh nhật.
Nam Tinh thoáng sửng sốt, sau đó nhanh chóng bước tới chỗ chiếc xe.
“Ừm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế nhưng khi đang bàn tán, Quyền Tự xuất hiện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.