Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17


“Còn thức ăn?”

Trần Chuẩn vuốt vuốt tóc: “Tôi nói đại thôi, chị nghĩ thêm đi.”

“Cũng được.”

Bé hô vẫn còn ngồi xổm gần cạnh chỗ cậu, nó đứng dậy vẫy lông, bỗng nó hắt hơi một cái, hai cái tai nhỏ cũng vẫy theo.

Trần Chuẩn quay đầu nhìn cô, hai chân đạp cởi giày bóng rổ, cậu đi đến cong người ôm bé hô lên: “Nó tiếp xúc với tôi nhiều hơn một chút, khi gặp lại thì sẽ phấn khích hơn.”

Trần Chuẩn nhếch mày: “Chuyện nhỏ.”

Trần Chuẩn nói: “Cho làm quen một tuần là nuôi bình thường.”

Hứa Tuế nói: “Biết rồi.”

“Còn cả hành tây nữa đúng không?” Cô đã tìm hiểu thử rồi.

Bốn phía của phần sân phơi là kính, bảo đảm sự riêng tư mà vừa có thể thoải mái hưởng thụ thiên nhiên.

Hứa Tuế giở túi thức ăn cho c·h·ó, đọc tên nhãn hiệu cho cậu nghe.

Hứa Tuế buồn cười; “Sơ sài dữ vậy hả?”

“Nghe nói con và con bé Nghệ Hàm có duyên lắm à?”

Trần Chuẩn ngồi xuống ghế lười, bỗng nhiên nói: “Hứa Tuế chia tay với người ta rồi.”

“Có quần áo cũ không?” Trần Chuẩn đứng dậy.

Trần Chuẩn cụp mắt, nhìn mông và chân cô theo bản năng.

Mặc dù diện tích không lớn, nhưng được cái trang trí mộc mạc giản dị.

Trần Chuẩn hỏi: “Đã đặt tên chưa?”

“Nghe nói gần đây con ký được một đơn lớn rồi, mà cục xương khó nhai nhức trong đó, lại do con xử lý.

Trần Chuẩn nói: “Chất lượng bình thường, trên thị trường có rất nhiều loại thức ăn cho c·h·ó chứa độc.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Làm sao thế?”

Không lâu sau, gọi điện thoại đến.

“Cái gì cũng tốt?”

“Đúng rồi đó, biết khó mà lui, con bé Nghệ Hàm cũng ngoan ngoãn lắm đó.”

Một loạt động tác trôi chảy như nước, khiến Hứa Tuế kinh ngạc.

Cô thoải mái đồng ý như vậy, khiến Trần Chuẩn trở tay không kịp.

Trần Chuẩn: “Vệ sinh răng miệng định kỳ, tránh bị hôi miệng.”

“Nước là được rồi.”

Qua một lúc sau, Hứa Tuế hỏi: “Cậu uống gì?”

Hứa Tuế không nói gì, quay đầu nhìn cậu một cái, rồi lại cúi đầu nhìn cái đứa hư hỏng kia.

“Vẫn chưa.”

Cuối cùng Trần Chí Viễn cũng hiểu lòng con trai, chuyện này đã chứng minh rõ ràng thằng nhóc này thích đâm đầu vào tường, nhưng cứ khăng khăng thì cũng có cái hay, hi vọng nó có thể gặt được quả lành.

Trần Chí Viễn lắc đầu thở dài, lúc Trần Chuẩn còn đi học thì không thấy gì, nhưng khi những người cùng tuổi xung quanh tay ôm hai ba đứa cháu, ông mới bắt đầu gấp.

Hứa Tuế ngẫm nghĩ: “Cũng tốt.”

Trần Chí Viễn nói: “Giờ đã tháng mấy rồi, mặc thêm áo đi, thanh niên sung sức, cũng phải chú ý nhiều lên, nếu không sau đến tuổi bố rồi, thì mới biết mùi.”

Cậu vừa xếp vừa nói: “Đệm đồ trong ổ c·h·ó, quần áo có mùi của chị, nó sẽ cảm thấy an toàn.” Trong tay Trần Chuẩn là chiếc áo thun tay ngắn màu hồng đất, nhìn như là cùng kiểu với áo cô đang mặc, tay cậu sờ nhẹ lên, hệt như trong tưởng tượng của cậu, vải mềm mượt vô cùng: “Có thể đắp thêm một cái lên người nó, không gian nhỏ hẹp có thể tăng thêm cảm giác an toàn cho nó.”

Trên người cậu đổ đầy mồ hôi, cậu nhìn khắp nơi tìm khăn tắm, cậu cúi đầu mới phát hiện không biết bị mình giẫm dưới chân, biến nó thành thảm thấm nước từ bao giờ.

Tay Trần Chuẩn miết khăn tắm, câu đầu tiên cậu hỏi là: “Mua ổ cho c·h·ó chưa?”

Tạm thời cậu nghĩ không ra còn cần dặn dò gì không, cuộc trò chuyện đứt đoạn rồi.

“Vậy thì không đói, đói là ăn rồi.”

“Vậy được.” Trần Chuẩn nói: “Bố uống đi, con ngồi với bố.”

Hứa Tuế quên mất rồi, “Cậu chờ chút.”

“Quà gì?”

“Uống ngủ cho ngon.”

“Hỗ trợ chọn dồ dùng cho thú cưng, cũng là điều khoản nhận nuôi bên các cậu à?”

Bầu không khí được bao trùm bởi ánh sáng dịu dàng phát ra từ ánh đèn, sóng nước trong hồ bơi lăn tăn.

Trước khi nói câu này, thật sự là Trần Chuẩn lo lắng cho bé hô, còn về cá nhân thì chỉ là nhất thời nảy ra thôi.

“Nhưng nó không thèm ăn gì hết.”

Đầu bên kia im chừng vài giây: “Bây giờ?”

Trần Chuẩn cứ nhìn theo cô, cô mặc áo thun ống rộng màu xanh khói và quần đùi màu xám, có vẻ vải mỏng nhẹ và mềm mại. Cô búi tóc lỏng lẻo sau đầu, cái kẹp dưới búi tóc không có tác dụng mấy, phần gáy thì chi chít tóc con.

Cậu lại đi tắm, lúc tắm xong thì nghe tiếng bước chân đang lên lầu.

Diện tích phần sân phơi phòng cậu rất rộng, bên trái có ghế lười và bàn tròn, phía trên có một cái ô, đầu bên kia xuống hai bậc thang là bồn tắm lộ thiên, trên bàn đá cẩm thạch kế bên có một chiếc bình thủy tinh, bên trong có một nhành hoa tươi.

“Tìm được ở đường Tam Hữu, vậy đặt là “Tam Hữu” đi.”

Trần Chuẩn không đáp, cậu hít xà mấy cái nữa thì thả lỏng chân, nhẹ nhàng tiếp đất: “Bố đừng làm mấy việc như ôm đồm việc cưới hỏi của con, coi chừng con bỏ nhà đi đó.”

“Thấy con thích khi nào?”

Trần Chí Viễn nhấp một ngụm rượu: “Để xem biểu hiện của con.”

“Mua một túi ở siêu thị gần nhà.”

“Cũng có thể.”

Hứa Tuế đặt nước lên bàn trà, đóng cửa sổ hai bên, mở máy lạnh.

Trần Chuẩn nói: “Bệnh thông thường của mấy giống c·h·ó nhỏ là viêm ruột và vấn đề về xương bánh chè, ăn uống thì chủ yếu là thức ăn cho c·h·ó thôi, đồ ăn vặt thì vừa phải, cố gắng hạn chế tối đa không cho ăn thức ăn của con người, nhiều dầu mỡ nhiều muối sẽ dễ bị viêm tuyến tụy, nghiêm trọng thì có thể ảnh hưởng đến tính mạng.” Cậu cứ mãi nhìn Hứa Tuế, rồi nói: “Giảm số lần nhảy nhót là leo cầu thang, xương bánh chè ở chân sau của nó có một vết lõm, lỡ mà trật khớp thì khả năng là phải phẫu thuật.”

Phòng khách không quá lớn, chỉ có một bộ sô pha.

Không cho Hứa Tuế cơ hội từ chối, Trần Chuẩn nhanh chóng ngắt điện thoại.

Giọng cậu rất thoải mái, những gì cậu muốn diễn đạt qua lời nói và biểu cảm không màng gì hết của cậu có hơi khớp nhau, nghĩ kỹ hơn thì, còn có cảm giác chua xót nữa.

“Hiệu gì thế?”

Trần Chí Viễn không ép cậu, bước qua cái vali đang bày dưới đất, đi ra ban công.

Trông nhà trông vườn là bản năng rồi, vừa nghe tiếng gõ cửa, bé hô đã lủi từ gầm giường ra, sủa inh ỏi. Vừa thấy người đến là Trần Chuẩn thì lại lắc đuôi điên cuồng, nhảy lên nhảy xuống, hai chân sau lùi sau lấy đà, nhanh nhẹn nhảy lên sô pha, nằm ngửa phơi bụng.

“Bé hô nhờ cậu cả nhé, ngày mai tôi mời cơm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hứa Tuế nói: “Khi nảy nó không có như vậy đâu.” Làm cứ như cô nói dối vậy.

“Phải khiêm tốn.”

“Không sao.” Cậu gập tay đẩy người lên, phần thịt bắp tay căng chặt, hình thể tam giác ngược sau vai rõ ràng là càng rõ nét và có tính đàn hồi hơn.

Thời gian về gấp đôi thời gian đi, sau khi đến nhà muốn gửi tin nhắn cho Hứa Tuế, nghĩ nghĩ lại thôi.

“Lấy một cái ra đi.”

Cậu chạy như bay, đến nhà Hứa Tuế là vừa đúng tám giờ rưỡi.

Cậu uống hết ly nước, nhìn thấy cũng trễ rồi, chuẩn bị đi về.

Trần Chuẩn: “Vâng.”

Nhưng bồn tắm đó Trần Chuẩn dùng được mỗi hai ba lần, sau đó thì để không, chỉ có cô giúp việc cố định lau dọn hằng ngày.

Trần Chuẩn chống hai khuỷu tay lên đầu gối, điện thoại áp một bên má, yên lặng lắng nghe tiếng bước chân vụn vặt của cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậu vò mái tóc ngắn của mình, đứng dậy lục vali tìm quần đùi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cậu chọn đi, tôi không rõ mua đồ dùng cho thú cưng ở đâu.”

“Nho và socola không tốt cho sức khỏe của nó.”

Trần Chuẩn đi ra cửa mang giày, sát tường có một cái túi do cậu mang đến, bên trong là cái lồng c·h·ó của Cát Tường xài lúc trước.

“Dạo này đang tăng cơ, khống chế một chút.”

Chương 17

Trần Chuẩn nói: “Mùa đông rồi nên muốn lắp máy sưởi cho trung tâm cứu trợ, chủ tịch Trần sắp xếp được chứ?”

Cậu đứng dưới sảnh nhắn tin cho cô: “Tầng năm?”

“Để tôi đi sang đó đã, xem tình hình thế nào trước.” Tiếp nhận hoạt động thăm hỏi, yêu cầu mà cậu đưa ra hợp tình hợp lý.

Hứa Tuế không nhịn được dặn dò: “Lái xe chậm thôi.”

Hứa Tuế đứng dậy đi vô bếp.

Nhưng Trần Chuẩn vẫn thấy nóng, bèn kéo tay áo lên đến vai, phần màu da ở bắp tay của cậu trắng hơn chỗ khác đến mấy tone.

Trần Chí Viễn quan sát góc nghiêng của con trai: “Hôm nay tâm trạng khá tốt?”

Trần Chuẩn dừng lại, cậu chột dạ giải thích: “Trước khi đến tôi cũng không rõ.”

Trần Chuẩn chỉnh lại tay áo, trả lời bằng giọng lười biếng: “May mà có chị nhắc, để hôm khác thêm vào.”

“Để làm gì?”

“Được.”

Trần Chí Viễn nhấp một ngụm rượu, nhắc nhở cậu hệt như thuở nhỏ: “Con trai, coi chừng đó.”

“Khi nào thế?”

Để không nghĩ đến nữa, cô chuyển sang đánh giá bố cục căn nhà. Sau lưng tường treo tivi là phòng ngủ chính, đối diện là phòng sách và nhà vệ sinh, phòng bếp bên trái phòng khách, chỗ gần cửa ra vào.

Lon soda bị Trần Chuẩn bóp móp méo, một chân cậu gác lên ghế, chân còn lại giương thẳng ra: “Liên quan gì đến con.”

“Con muốn gì?”

Hứa Tuế gật gật đầu.

Hứa Tuế lướt qua cậu, ngồi ở đầu còn lại: “Lúc này nhìn thì không giống có vấn đề gì.”

Hứa Tuế nghiêm túc ghi chép: “Còn gì nữa?”

Hứa Tuế nói: “Ngồi đi.”

Nóng hơn rồi, Trần Chuẩn kéo cổ áo lau mồ hôi trên trán.

Cô trả lời bằng hai chữ: “Ngước lên.”

“Tôi về đây.”

Hứa Tuế nói: “Vẫn chưa.”

Trần Chuẩn lùi sau vài bước, hơi ngẩng đầu.

“Được.”

Cậu cố gắng khống chế để không cong môi cười, bình tĩnh hỏi: “Thời gian? Gặp ở đâu?”

Cửa không đóng, Trần Chí Viễn mang theo một chai rượu vang và ly đế cao đứng trước cửa: “Con trai, làm một ly?”

“Chỉ để ứng phó cấp thiết thôi, ngày mai được nghĩ sẽ đi mua tất cả đồ dùng cần tiết.” Hứa Tuế nói tiếp: “Tôi tra thử trên mạng rồi, thấy bảo tình hình hiện tại của nó có thể là do vừa đến môi trường mới, thiếu hụt cảm giác an toàn.”

Bốn chân nó chỏng lên trời nằm trong lòng Trần Chuẩn, cứ gãi bụng cho nó, là nó sẽ thoải mái đến híp mắt. Hai chân trước của nó ôm lấy cánh tay của Trần Chuẩn, chân sau ríu lại, nhìn dáng vẻ của nó cứ hèn hèn.

Hứa Tuế trả lời: Nó không ăn không uống, cứ rúc dưới gằm giường, tối đến mà kêu lên thì đã là nửa đêm rồi.

Trần Chí Viễn cảm thấy chủ đề này kết thúc ở đây là được rồi, quyền lựa chọn là ở cậu, thì tự nhiên cậu sẽ có năng lực gánh vác kết quả thôi.

“Mới đây thôi.”

Ông nói: “Nắm bắt cơ hội đi thằng nhóc thối, bố đây nhìn mà nóng ruột.”

Gió đêm mát mẻ, thổi vào tấm màn trong phòng.

Thời đại học thể lực dồi dào, chủ đề của đám con trai khó tránh khỏi những cái liên quan đến chuyện đó, Trần Chuẩn cũng có thảo luận cung, người khác chia sẻ tài liệu quý hiếm cậu cũng xem cũng học hỏi, mặc dù lúc đó cậu và Hứa Tuế đã rạn nứt, nhưng chỉ cần có vài hình ảnh hạn chế độ tuổi lướt qua đầu cô, thì nữ chính đều sẽ bất giác biến thành cô.

Trần Chuẩn mặc áo ba lỗ, “Bố nhìn coi đã trễ lắm rồi.”

Phòng khách thông gió hai hướng nam bắc nên rất mát met.

Cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, “Tôi lái xe qua, nhanh thôi.”

Hứa Tuế gật gật đầu: “Biết rồi.”

Hứa Tuế lo lắng: “Phải thế không?”

Trần Chuẩn thả c·h·ó xuống, khuỷu tay chống gối, nghiêng đầu nói: “Quan trọng nhất là, cho dù nó có hiền dịu cỡ nào, thì ra đường bắt buộc phải đeo xích, tốt cho nó, mà cũng tốt cho người khác nữa.”

Trần Chuẩn ngồi ở phần ghế góc bên trái.

Trần Chuẩn theo ra ngoài, để lon soda lên bàn, cậu bước lùi về sau gập tay khởi động vai, nhảy lên, hai tay nắm nhẹ nhàng nắm lấy xà ngang, cổ chân bắt chéo, cơ thể treo lắc lư. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đúng rồi.” Trần Chuẩn ngẫm nghĩ: “Đợi mua nhà vệ sinh cho nó rồi, thì để ở nhà vệ sinh, để dạy nó đi vệ sinh đúng chỗ.”

Không lâu sau Hứa Tuế gửi tin nhắn đến, là địa chỉ nhà cô. Thật ra không nói thì Trần Chuẩn cũng biết, trên chứng minh nhân dân của cô có điền, hôm đó cậu nhìn qua là đã nhớ.

Vì câu nói cuối cùng đó, mà cả đường Trần Chuẩn chị chạy 40 km/h thôi.

“… Thế nên chỉ là nó chưa thích nghi với môi trường mới?”

Cậu vẫy vẫy tay, sau đó bước nhanh vào trong.

“Con biết rồi.”

Cậu hiểu nỗi lo của bố mình, cậu an ủi ông: “Đừng gấp, con vẫn chưa có ý định độc thân suốt đời, tương lai chắc chắn sẽ cưới về một cô vợ, thêm một cháu trai cháu gái cho bố. Cưới vợ đẻ con thì đơn giản…” Trần Chuẩn im lặng, lấy chai rót rượu cho bố, rồi xoay cổ tai nhấc lên, đặt chai rượu sang bên cạnh: “Nhưng mà, nếu như người đó là cô ấy, con sẽ vui hơn một chút.”

Trần Chí Viễn hỏi: “Có hi vọng quý sau lên chủ quản không?”

Trừ bố ra, lại có thêm một chuyện khiến cô lo lắng hoang mang, cô hỏi: “Có c·h·ế·t không thế?”

Hứa Tuế hỏi: “Còn cần để ý gì không?”

Trần Chuẩn không tập trung nghe cô nói, cậu đang tính trong đầu xem có nên nói ra yêu cầu tiếp theo không.

Hứa Tuế nhoài người ra từ một khung cửa sổ nào đó.

Trần Chuẩn trải áo vuông vức, giọng cậu rất thoải mái: “Đúng lúc tôi cũng cần mua đồ, ngày mai sẽ đi với chị, tiện dặn dò chị những cái cần chú ý.”

Hứa Tuế liếc qua một cái thì không nhìn nữa.

Hứa Tuế nhanh chóng tìm được dồ cho cậu.

“Không thích à?”

“Sau đường bộ hành có mấy tiệm.” Cậu vẫn hỏi ý kiến cô: “Mười giờ sáng mai?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17