Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4
Ngón tay cô lặng lẽ trượt xuống cổ anh, rồi lần đến tấm lưng trơn bóng, dọc theo xương sống mà vu.ốt ve.
"Em thì không đâu."
"Chị ấy không ở công ty." (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây chẳng phải thất tình, nhiều lắm chỉ là... một cuộc “tan vỡ bạn tình”?
Ý cười trên mặt Giang Khắc lập tức biến mất. Đường Diệc Ninh thấy rõ sự thay đổi trong biểu cảm của anh – là dấu hiệu của tâm trạng không tốt.
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi mặc đồ xong, Đường Diệc Ninh bước đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, can đảm nói: "Tối qua em đi xem mắt, người ta hẹn gặp ở gần chỗ này." (đọc tại Qidian-VP.com)
Đường Diệc Ninh ngẩn người.
"Không nhiều, đều là đồ mỏng."
"Tại sao? Chỉ vì anh nói em mấy câu khi nãy à? Em mong manh vậy sao?"
Căn hộ nhỏ này không có phòng khách, cấu trúc giống như phòng khách sạn. Cái gọi là "góc bếp" chỉ là một khoảng bàn nhỏ lắp máy hút mùi, không có gas, chỉ dùng được bếp điện và lò vi sóng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đường Diệc Ninh hít sâu, cố tỏ ra nhẹ nhàng: "Lát nữa anh tìm cho em cái túi, mai em mang hết về."
"Em cũng không biết làm sao nên mới hỏi anh đây."
Giang Khắc rõ ràng không hiểu ẩn ý, chỉ “ừ” một tiếng, không hỏi gì thêm.
Giọng anh đau khổ như thể số tiền mất là của chính anh vậy.
"Không." Đường Diệc Ninh lùi lại một bước, đi về phía nhà vệ sinh, buông một câu lạnh nhạt: "Người ta muốn tìm gái trinh, em không hợp tiêu chuẩn."
Giang Khắc dường như rất thích giọng điệu đó, khóe miệng cong lên. Anh không mở mắt, giọng khàn khàn đáp: “Hai giờ."
Đường Diệc Ninh cười:
Giang Khắc nghiêm túc:
Chương 4
Giang Khắc tỏ ra tức giận,
Đường Diệc Ninh liền kể về chuyện đơn hàng của Sĩ Mân.
"Xem ba căn, có một căn cũng ổn."
“Đêm qua anh tăng ca đến mấy giờ?"
Khi tủ vẫn chưa đóng lại, Đường Diệc Ninh lén liếc nhìn và hỏi: "Em để nhiều đồ ở đây lắm à?"
"Ở khu Vân Dao, căn hộ 89 mét vuông, giá 23.000 tệ một mét, nhà mới tinh chưa ai ở, chủ nhà cần tiền gấp nên bán rẻ hơn giá thị trường. Chỉ có điều ở tầng cao nhất, không thuận tiện lắm."
"Em cũng tốt tính quá! Mấy vạn tiền hoa hồng đấy! Cô ta thì không nghĩ cho em, sao em lại lo nghĩ cho cô ta? Hỏng hợp đồng thì hai người cùng chẳng được gì, không phải càng tốt sao?"
Anh đợi mãi không thấy cô giải thích, cuối cùng hỏi:
Chỉ có Vân Dao là trong khả năng của anh thôi."
“Anh cả tháng rồi không được nghỉ đúng không?"
Tâm trạng Giang Khắc tốt lên thấy rõ:
"Không cần, đủ rồi. Em cứ giữ lấy tiền lương của mình mà tiết kiệm, đừng tiêu xài bừa bãi."
"Vậy thì mua luôn đi!"
đó với anh không?"
"Vậy thì anh cứ mua đi, anh mua nhà chứ liên quan gì đến em."
Giang Khắc đáp:
Đường Diệc Ninh biết mối quan hệ giữa Giang Khắc và gia đình rất căng thẳng, cô cũng biết phần nào nguyên nhân. Có lẽ chính những trải nghiệm ấy đã khiến anh trở thành một người lạnh lùng, khó gần như bây giờ.
Cô biết Giang Khắc đang tìm nhà. Từ sau Tết, khi vừa nhận được thưởng cuối năm, mấy tháng nay anh cứ tranh thủ những ngày nghỉ hiếm hoi để đi xem nhà. Mỗi lần đều đi một mình, chưa bao giờ rủ cô đi cùng.
Đường Diệc Ninh biết mối quan hệ giữa Giang Khắc và gia đình rất căng thẳng, cô cũng biết phần nào nguyên nhân. Có lẽ chính những trải nghiệm ấy đã khiến anh trở thành một người lạnh lùng, khó gần như bây giờ.
Giang Khắc mặc áo phông và quần đùi vào, rồi lấy cho cô một bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Đường Diệc Ninh im lặng, lại tự lấy dũng khí, dứt khoát nói thẳng:
"Nhưng ở khu này thì anh không đủ tiền mua.
Dáng người anh rất đẹp: cao 1m86, vai rộng chân dài, làn da khỏe khoắn, không chút mỡ thừa, cơ bắp rắn chắc. Giang Khắc để mặc cô nghịch ngợm, vẫn nhắm mắt, vẻ mặt thả lỏng, như một con mèo lớn được vu.ốt ve sau khi ăn no.
Đường Diệc Ninh càng nghe càng nản:
Giang Khắc xoa mặt cô, dịu giọng lại: "Đói chưa? Anh đi nấu cơm."
Ở giữa phòng là chiếc giường đơn rộng 1m2, xung quanh là tủ quần áo, bàn làm việc, tủ đầu giường – tất cả đều là đồ nội thất đơn giản. Không có ban công, chỉ có một cửa kính hướng Nam.
Giang Khắc không trả lời, chỉ chờ cô nói tiếp.
"Ừ"
"Không phải vì chuyện đó." Đường Diệc Ninh đáp, "Anh biết tại sao em tới chỗ anh tối qua không?"
Cuối cùng, anh mở mắt. Đôi mắt hai mí sâu thẳm, lông mi dài rậm, đuôi mắt hơi cụp xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô: “Không về."
"Không tệ." (đọc tại Qidian-VP.com)
Một tia giễu cợt hiện lên trong ánh mắt Giang Khắc: “Bà ta sao gọi tôi được? Bà ta có con trai mà."
Cô không để lộ cảm xúc gì, chỉ khẽ vuốt nhẹ mặt anh rồi cười hỏi:
Đường Diệc Ninh không muốn tiếp tục nói về chuyện mua nhà nữa, càng nói càng thấy phiền, nên chuyển chủ đề như cách Giang Khắc vẫn hay làm.
Giang Khắc giận không để đâu cho hết:
Đường Diệc Ninh tựa đầu vào vai anh, xem ảnh chụp chi tiết căn hộ và cả video quay lại, cô tính nhẩm: "Hơn hai triệu tệ, trả trước 600.000, đúng với dự toán của anh đấy."
"Ừ"
Đường Diệc Ninh đưa tay chọc chọc vào eo anh, hỏi:
Đường Diệc Ninh xoay người nằm nghiêng, giơ tay vuốt tóc Giang Khắc còn ướt sũng. Ông trời đã ưu ái cho anh một mái tóc đen dày và bóng mượt – mà anh lại là kiểu kỹ sư phần mềm thường xuyên thức đêm.
Đường Diệc Ninh thừa nhận, cô không thể thẳng thắn như Giang Khắc. Bởi từ đầu đến cuối, cô chưa từng nói rõ với anh, điều cô thực sự muốn là gì.
"Đói rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Khắc thở dài khi thấy cô ỉu xìu như con mèo ướt:
Đường Diệc Ninh ậm ừ:
Giang Khắc hỏi:
Một tia giễu cợt hiện lên trong ánh mắt Giang Khắc: “Bà ta sao gọi tôi được? Bà ta có con trai mà."
"Đi xem nhà."
"Hôm nay xem mấy căn? Có căn nào vừa ý không?"
_______________________________
Đường Diệc Ninh vòng tay ôm eo anh, tựa sát vào anh, dịu dàng nói, "Em tiết kiệm được mười một vạn rồi đấy, gồm cả tiền làm thêm hồi đại học. Giỏi không?"
Nhiều năm nay, dù anh chuyển nhà thế nào, trong tủ áo của anh vẫn luôn có một ngăn nhỏ dành riêng cho Đường Diệc Ninh – để quần áo cô dùng sau khi tắm.
Giang Khắc đáp: "Không, đủ rồi."
"Vân Dao xa lắm, gần như ra khỏi thành phố rồi. Từ nhà em qua đó phải mất hơn hai tiếng, em không đi đâu."
Tiếc là, về sau không được nhìn nữa rồi.
“Vậy trưa nay anh có về nhà ăn cơm không? Hôm nay là Ngày của mẹ mà.”
"Người môi giới bảo, nếu thương lượng tốt thì có thể ép xuống dưới hai triệu."
Đường Diệc Ninh tránh ánh mắt nghiêm khắc của anh, lặng lẽ mặc đồ ngủ mà không nói thêm.
Đường Diệc Ninh rời khỏi vòng tay anh,
Ngày mai là thứ Hai, bộ phận kinh doanh sẽ họp, hơn hai mươi nhân viên đều sẽ về công ty, cô sẽ gặp Bành Ngọc. Cô vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt thế nào, định hỏi ý kiến Giang Khắc trước.
Không biết đã qua bao lâu, trong phòng lại yên tĩnh trở lại. Ga trải giường nhàu nhĩ quấn lấy hai người đang nằm lười biếng trên chiếc giường nhỏ, tấm chăn mỏng vắt ngang hông. Cô gái nằm ngửa, chàng trai nằm nghiêng người ôm lấy cô, cả hai đều rơi vào khoảng thời gian yên lặng, thư thái sau cơn say tình ái.
Giang Khắc dường như vẫn đắm chìm trong dư vị của cơn ** *n, khóe môi còn vương ý cười hiếm thấy. Đường Diệc Ninh dùng ngón tay chọc nhẹ vào eo anh, hỏi:
Ở trước mặt Đường Diệc Ninh, Giang Khắc không cần giữ kẽ. Cô biết bản thân là một người đặc biệt đối với anh – anh sẵn sàng trò chuyện, đùa giỡn, thân mật, không cần che giấu bản thân. Trò chuyện thẳng thắn, khác hẳn với vẻ lạnh lùng trước mặt người ngoài.
Trong khi Đường Diệc Ninh đang ngổn ngang suy nghĩ, Giang Khắc chẳng hay biết gì. Mà có lẽ, anh cũng chẳng quan tâm. Theo như cô hiểu, Giang Khắc hẳn đang rất hài lòng với mối quan hệ hiện tại: ngày thường không cần liên lạc, không phải tốn sức duy trì tình cảm, gặp nhau chỉ để lên giường, sau đó lại quay về cuộc sống riêng – đơn giản mà thoải mái.
Giang Khắc có chút do dự, không giống như trước đây mỗi khi bị hỏi câu này. Quả nhiên, anh chớp mắt rồi nói:
“Không phải mẹ anh gọi về à?”
Giang Khắc lại im lặng, vẫn chăm chú nhìn điện thoại không nói gì. Đường Diệc Ninh đợi một lúc, quay sang hỏi:
Theo cách nói hiện tại, Giang Khắc là điển hình của “trai đẹp chán đời”, không cần cố gắng mà vẫn toát ra khí chất thu hút.
"Hôm qua em phát hiện ra, sao không chủ động tìm cô ta nói chuyện?"
“Vậy ban ngày anh làm gì? Ngủ à?" Giang Khắc cuối cùng cũng thấy nhột, quay lại nắm lấy tay cô, rồi nằm nghiêng, đối mặt cô và trả lời:
Người ta nói hai người yêu nhau lâu sẽ ngày càng giống nhau. Trước kia cô không tin, giờ lại thấy có lý. Cô đã nhìn thấy Giang Khắc từ một chàng trai 19 tuổi lạnh lùng trở thành người đàn ông 25 tuổi vẫn y như cũ – lạnh nhạt, kiệm lời. Ở bên nhau bao năm, tính cách cởi mở, lạc quan của Đường Diệc Ninh cũng dần bị ảnh hưởng, trở nên trầm lặng hơn, giữa chân mày luôn ẩn hiện nỗi u sầu – dấu tích của cảm xúc bị dồn nén quá lâu.
Anh có bố, vẫn còn đi làm; mẹ thì đã nghỉ hưu. Anh còn một người anh trai, hơn anh ba tuổi.
"Thôi, lần này bỏ qua đi. Sau này phải tỉnh táo hơn. Mai cứ nói chuyện với Bành Ngọc một lần xem có nhượng lại được chút nào không. Nếu không thì cũng không sao, chỉ cần nói là hy vọng sau này khách hàng đó vẫn do em phụ trách. Mạnh mẽ lên! Vốn dĩ đó là khách hàng của em mà."
Đường Diệc Ninh lặng lẽ nhìn gương mặt quen thuộc ấy – gương mặt từng khiến cô kinh ngạc vì quá đẹp: nét mặt sắc sảo, lông mày đậm, sống mũi cao, môi mỏng. Chỉ là đôi mắt khi mở ra lại có chút rũ xuống, không hay cười, nhìn qua lại có vẻ lạnh lùng và xa cách.
Giang Khắc cao lớn, một mình ngủ trên chiếc giường này đã chật, giờ thêm Đường Diệc Ninh, hai người chỉ có thể ôm sát vào nhau.
Nhưng giọng anh lại hơi... thiếu tự tin.
"Anh thiếu tiền trả trước à?"
Đường Diệc Ninh hiểu ra:
Gì cơ?
“Anh hôm nay được nghỉ à?” – cô hỏi tiếp.
Cô nhớ lại lý do mình đến đây – là để cắt đứt mối quan hệ này, để không gặp lại, không liên hệ. Một tháng không liên lạc, cô vẫn sống bình thường – ăn, ngủ, làm việc – trái đất vẫn quay, mọi thứ vẫn diễn ra.
"Em có tiêu hoang đâu."
Giang Khắc ném điện thoại sang một bên, đưa tay xoa mặt:
Cô liếc mắt nhìn anh:
Cuối cùng cũng nói ra!
"Nếu anh mua ở đó, em cũng phải dọn đến ở mà?"
"Vâng."
"Em không nói ngay hôm qua, mà vẫn để đơn hàng chạy? Đợi đến mai mới đi tìm cô ta, có ích gì? Em định bảo cô ta nhường lại đơn hàng cho em à? Hôm qua người ký đơn là ai? Là Bành Ngọc đúng không? Em suy nghĩ chút đi! Không nói ngay lúc đó, thời cơ tốt nhất là mất rồi! Ngày mai dù có cãi vã ầm ĩ, công ty cũng sẽ không ai đứng về phía em, vì mọi người đều nghĩ như anh: sao lúc ký hợp đồng lại không nói?"
"Nếu không đủ, em cho anh mượn. Em cũng có chút tiền tiết kiệm."
Giang Khắc sững sờ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được với từ “xem mắt".
Cô hiểu rất rõ – trong suy nghĩ của Giang Khắc, tương lai của anh chưa bao giờ có chỗ cho cô.
"Xem mắt?" - Anh nhắc lại, rồi hỏi tiếp: "Thấy được không?"
"Em chỉ nghĩ gọi điện sẽ nói không rõ ràng, đơn hàng thì không đợi người, nếu gây tranh cãi làm hỏng việc, thì em lại bị trách. Em sợ...
Vừa hỏi xong, cô mới phát hiện giọng mình dịu dàng đến kỳ lạ – chắc là dư âm của khoảnh khắc thân mật ban nãy, giọng nói cũng trở nên mềm mỏng hơn.
"Đúng rồi Giang Khắc, hôm qua em đi làm gặp một chuyện, anh giúp em nghĩ cách giải quyết nhé?"
Tiểu Giang: C·h·ế·t rồi! Sắp bị đá rồi! QAQ
Cô ép bản thân học theo Giang Khắc – đừng coi trọng mối quan hệ này, phải trở thành một người lạnh lùng. Nhưng điều đó thật sự rất khó. Ngay từ đầu, mối quan hệ này đã không công bằng. Người động lòng trước, luôn là kẻ thua cuộc.
Giang Khắc vòng tay ôm vai cô, còn bóp nhẹ một cái, "Hôm nào rảnh, em có muốn đi xem căn hộ
Cô là kiểu người ít khi tỏ ra cảm kích ai, còn chuyện trong nhà thì Giang Khắc chẳng bao giờ nói với người ngoài.
Gia đình bốn người, ai cũng khỏe mạnh, chẳng có tai ương gì. Kinh tế không phải khá giả lắm, nhưng ở Tiền Đường thì cũng được coi là ổn định, không đến mức vất vả. Vậy mà Giang Khắc lớn lên trong một gia đình như vậy, số lần anh về nhà mỗi năm ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay. Anh như phát cuồng vì chuyện tiết kiệm tiền, tự lo cho mình, sống chẳng khác gì một đứa trẻ mồ côi.
Chỉ có điều, họ chưa bao giờ nói “thích”, chưa từng nhắc đến “nhớ”, càng không hề nói đến “yêu”.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Giang Khắc hỏi:
"Giang Khắc, sau này em sẽ không đến nhà anh nữa."
Anh ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, lấy điện thoại đưa cho cô xem mấy tấm ảnh anh chụp, vừa mở ảnh vừa giải thích:
"Chuyện gì vậy?"
"Vậy thì gọi điện nói!"
Giang Khắc trái ngược hoàn toàn với Phan Lôi, anh thích bàn chuyện công việc, sau đó mới đến chuyện mua nhà. Còn mấy chuyện yêu đương tình cảm, nghe một lúc là buồn ngủ.
Giọng điệu nghe cứ như không có gì đáng nói.
"Anh mua nhà, em đi xem làm gì? Vân Dao xa như thế."
Giang Khắc vén chăn xuống giường, m*nh tr*n đi lấy quần áo. Đường Diệc Ninh len lén liếc nhìn, thầm nghĩ trong bụng: "Chân thật dài, mông cũng đẹp ghê."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.