Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Thêm WeChat đi.”Táo giòn thì sao?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Thêm WeChat đi.”Táo giòn thì sao?


“Nếu không chúng ta đánh chữ nói chuyện?” Triệu Thương Thương lấy điện thoại ra, “Thêm WeChat đi.””

Triệu Dập Thời cười nhạo: “Dựa vào trình độ đó của chị mà muốn dạy người khác à?”Giang Tuần nhận lấy bút.

Sợ Giang Tuần không có cảm giác tham gia, lúc ra bài cô còn giải thích cho cậu lúc này nên ra lá nào tốt nhất.Giang Tuần dời ghế đến phía sau Triệu Thương Thương, cậu có thể nhìn thấy rõ bài trong tay cô.

Hàng mi dài chớp hai cái, tạo thành bóng đen mờ nhạt.” Quá gần.Tiếng ve kêu lên xuống như thủy triều.

Triệu Dập Thời bị bà Trình đang dắt c·h·ó đi dạo gọi, cậu ném cây bút cho Giang Tuần đang không làm gì, “Anh em, cậu vẽ đi.””Xin lỗi xin lỗi…

“Được rồi, thua là thua.””Chị đang lo lắng à?

“Dấu bé với Bát phủ tuần án gì thế?” Du Lệ không hiểu.Vị thuốc Đông y cậu uống trước khi ra ngoài vẫn còn lưu lại trên đầu lưỡi, cổ họng khô khốc kèm theo cảm giác đau nhói.

Triệu Dập Thời nhìn Triệu Thương Thương: “Chị đi?”KTV ngoài trời vẫn đang diễn ra, Du Mân gào thét “Ba ngày ba đêm, nửa đêm canh ba”, lấn át những âm thanh khác trên bãi cỏ.

“Cậu ăn đào không?” Triệu Thương Thương hỏi cậu.Một đấu hai, đấu với hai người Du Mân và Triệu Dập Thời.

Một đuổi một chạy.”

Gật đầu.Cô đơn thuần chỉ muốn giới thiệu bạn bè của mình cho cậu biết.

Du Mân giật mình, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, toàn bộ quân bài trên tay đều văng tung tóe.Sao lại cảm thấy có chút đáng thương nhỉ?

Du Mân giả vờ ho khan không ngừng: “Khụ khụ… Cậu có anh em tốt nào mà tôi không biết hả?”Triệu Thương Thương nhớ đến lúc mình bị bệnh cũng không tươi tỉnh nổi, phản ứng luôn chậm chạp, cả người ngơ ngác, có chút đần độn.

Triệu Thương Thương giơ ngón trỏ lên đặt lên môi, cười với cậu.Lúc nãy Du Mân đã bị vẽ đầy mặt, bây giờ nắm được cơ hội nên cậu ta không chịu buông tha cho Triệu Thương Thương, cười vô cùng giống nhân vật phản diện trong một bộ phim nào đó.

Triệu Thương Thương bất ngờ khi Giang Tuần đã hòa nhập được với mọi người trong chưa đầy mười phút.Du Lệ không thích chơi bài, cậu ấy lấy trong túi ra một bộ thẻ từ vựng, đặt dưới bóng đèn học thuộc từ vựng.

Du Mân đã khóa hai tay Triệu Thương Thương không cho cô nhúc nhích, nháy mắt với Giang Tuần, “Nhanh.””Trước khi cậu đến tôi đã thua mấy ván, là Giang Tuần vẽ đó.

Dù sao chạy xe điện về cũng nhanh.Loa phát khúc nhạc dạo bài “Tiểu Yến Tử” vui vẻ.

Hoàn toàn không liên quan gì đến bông hoa lạnh lùng.” Du Mân nói.

“Để tôi tự làm.” Du Mân quyết định dựa vào chính mình, đến lúc cậu ấy cầm bút lên thì Triệu Thương Thương lại không chịu phối hợp, chạy trốn khắp nơi.Có

Giang Tuần ngồi trên mặt đất, tay phải cầm bài, ngón tay gầy mà thon dài, khớp xương lộ ra màu hồng nhạt, dáng vẻ lúc ra bài rất thành thạo, động tác gọn gàng hoàn toàn không nhìn ra là người mới chơi.Giang Tuần ngồi bên cạnh xem bọn họ ồn ào.

Triệu Thương Thương tham gia náo nhiệt, vẽ một đường trên mũi Du Mân.Triệu Thương Thương nhớ nhiệm vụ Cổ Khâu Thành giao, cô nói với Giang Tuần: “Cậu không thể ăn.

Giang Tuần nhận lấy bút.”

Triệu Thương Thương đóng cửa lưới màu xanh xám bên ngoài lại, bỏ Tỳ Bà Cao vào cốp sau xe điện nhỏ. Lão Triệu từ trong nhà kêu: “Đừng đi chơi quá muộn, chú ý an toàn.”” (đọc tại Qidian-VP.com)

Triệu Thương Thương va vào Triệu Dập Thời vừa quay lại, “Bà Trịnh kêu em làm gì thế?””

Triệu Thương Thương mở ngăn kéo tủ lạnh, thấy mấy lọ thủy tinh nhỏ đậy kín bên trong là Tỳ Ba Cao do lão Triệu tự nấu, có tác dụng thanh nhiệt, dưỡng ẩm, xoa dịu cổ họng.Ngoài cùng bên phải là em trai tôi, tên Triệu Dập Thời.

“Cháu biết rồi.”Triệu Thương Thương ngồi xếp bằng trên bãi có, Giang Tuần cũng buộc phải ngồi xuống, Cậu cúi người về phía trước, tiến lại gần, không đề

mau qua đây ——”Trình Thủy vuốt mái tóc ngắn bị gió thổi tung, gật đầu với Giang Tuần.

“Cậu biết chơi đấu địa chủ không?””Cậu tạm chấp nhận uống cái này đi, coi như nếm thử chút vị.

Loa phát khúc nhạc dạo bài “Tiểu Yến Tử” vui vẻ.Mặt Triệu Thương Thương đỏ lên vì kìm nén, cô vọt tới trước mặt Du Mân như muốn đánh nhau với cậu ấy, lúc cầm micro không thể ra tay, cô đành phải cầu cứu Triệu Dập Thời: “Dương, tắt bài này giúp chị đi.

Du Mân không biết cậu là ai, giơ tay phải lên, “Hi, anh em.”Tối hôm đó mọi người đều ăn thịt nướng, Giang Tuần ngồi giữa bọn họ uống Xuyên Bối Tỷ Ba Cao pha với nước ấm.

Du Mân muốn né nhưng bị bọn họ hợp lại đè xuống đất.Ván này phần thắng của Du Mân vốn cũng không lớn, bài rơi hết cậu ấy cũng nhân cơ hội trốn được một kiếp, phủi mông một cái đứng lên: “Không chơi nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cậu tạm chấp nhận uống cái này đi, coi như nếm thử chút vị.””Chỉ dựa vào trình độ này của chị cũng có thể khiến cậu gọi ba.

“Có phải tôi nói hơi nhiều không?”Triệu Dập Thời lập tức hiểu ý: “Ba dấu bé?

Giang Tuần lắc đầu.” “Táo giòn thì sao?””

Triệu Thương Thương chỉ về phía cách đó vài mét, nói với Giang Tuần: “Người đang cầm micro hát tên Du Mân, người mặc đồ vàng bên cạnh chính là anh trai cậu ấy, Du Lệ, hai người bọn họ là anh em sinh đôi. Ngoài cùng bên phải là em trai tôi, tên Triệu Dập Thời.”” Lão Triệu nói, “Sao bà cháu còn chưa về nữa?

Du Mân càng nói càng tức, “Có hợp lý không? Cậu ấy vẽ cho cậu một chấm đen nhỏ nhưng lại vẽ cho tôi một đóa mẫu đơn lớn.”Giang Tuần không biết chơi, Triệu Thương Thương cũng không tham gia.

Tất cả mọi người ăn, cậu chỉ nhìn.” Triệu Thương Thương hỏi cậu. Sao lại cảm thấy có chút đáng thương nhỉ?”Cậu đợi đó.

Giang Tuần lắc đầu, tỏ ý mình nhớ rồi.Vừa hỏi xong, bọn họ đều chú ý tới gương mặt xa lạ trước sạp trái cây.

Cô nâng mặt Du Mân nhìn kỹ đóa mẫu đơn kia một chút, “Vẽ đẹp quá.”Tâm tư sắp rút lui của Triệu Thương Thương lại ngoi lên lần nữa, nói “Không phiền” rồi nhanh chóng mở mã QR Wechat thêm đối phương làm bạn bè.

Triệu Thương Thương lặng lẽ tắt màn hình, xé một viên kẹo bạc hà cho vào miệng.Ngòi bút đẫm mực chậm rãi chạm lên trán Triệu Thương Thương, tạo thành một chấm tròn.

“Giới thiệu anh em tốt cho các cậu.” Triệu Thương Thương cắn răng nghiến lợi uy h**p Du Mân, “Nhiệt tình một chút cho tôi, phải thể hiện ra sự nhiệt tình hiếu khách thuần phác của người dân Thanh Sơn Phô chúng ta, CÓ BIẾT CHƯA?” Triệu Thương Thương hỏi Giang Tuần: “Cậu muốn uống không?

Cô cong lưng như mèo, bước thật nhẹ, lén lén lút lút đi đến sau lưng Du Mân, dùng hết sức đập lên vai Du Mân: “Này!”Bên thắng là Trình Thủy và Triệu Dập Thời cầm bút màu vẽ nguệch ngoạc lên mặt cậu ấy.

KTV ngoài trời vẫn đang diễn ra, Du Mân gào thét “Ba ngày ba đêm, nửa đêm canh ba”, lấn át những âm thanh khác trên bãi cỏ.”

Triệu Thương Thương gõ chữ cạch cạch, gửi quy tắc đấu địa chủ đến điện thoại Giang Tuần.”Triệu Thương Thương!

Tay Giang Tuần cứng lại trong không khí, nhất thời có hơi hoảng, một người giỏi nhất là vẽ như cậu lại không thể đặt bút.” Du Mân quyết định dựa vào chính mình, đến lúc cậu ấy cầm bút lên thì Triệu Thương Thương lại không chịu phối hợp, chạy trốn khắp nơi.

Những người khác đã không còn ngạc nhiên với chuyện này.Đến khi Triệu Thương Thương về nhà, lão Triệu đang nghe đài và làm mồi cho muỗi đốt trong sân.

khách đến sạp nhỏ, Trình Thủy đứng dậy cân đào vàng cho khách, ván thứ hai do Triệu Thương Thương dẫn đầu, cô giành được địa chủ.

“Triệu Thương Thương!”Rất nhiều khách lạ cũng nhìn theo hướng Du Mân, nhìn qua chỗ Triệu Thương Thương.

Cậu đang ở trung tâm của sự náo nhiệt nhưng lại giống như đang tách biệt khỏi đám đông.Triệu Thương Thương hỗ trợ giải thích: “Cậu ấy đau họng nên không tiện nói chuyện.

phòng đối diện với đôi mắt cười trong suốt xinh đẹp như ngọc trai của Triệu Thương Thương,

Du Mân: “Chỉ vậy thôi à?”Du Mân không biết cậu là ai, giơ tay phải lên, “Hi, anh em.

Một đuổi một chạy.

Giang Tuần ra một lá K cơ.Triệu Thương Thương mở ngăn kéo tủ lạnh, thấy mấy lọ thủy tinh nhỏ đậy kín bên trong là Tỳ Ba Cao do lão Triệu tự nấu, có tác dụng thanh nhiệt, dưỡng ẩm, xoa dịu cổ họng.

Mấy người họ hát đến khô cổ, Du Lệ mua nước dừa, mọi người chia nhau.”

Triệu Dập Thời: “Đổi bài khác cho chị?””Cậu biết chơi đấu địa chủ không? Triệu Thương Thương: “Hôm nay bà đây không hát!”Quá gần.

Có khách đến sạp nhỏ, Trình Thủy đứng dậy cân đào vàng cho khách, ván thứ hai do Triệu Thương Thương dẫn đầu, cô giành được địa chủ.Du Mân giả ngốc: “Gì cơ?

Du Mân chộp lấy cây bút, muốn vẽ một con hổ lên mặt Triệu Thương Thương, khống chế cô bằng một tay có hơi khó khăn nên cậu ấy nhờ Triệu Dập Thời giúp đỡ, ném cây bút còn lại cho cậu: “Anh em, nhanh vẽ đi.”Bọn họ biết rõ quán

Triệu Thương Thương nhớ nhiệm vụ Cổ Khâu Thành giao, cô nói với Giang Tuần: “Cậu không thể ăn.”Triệu Thương Thương giơ ngón trỏ lên đặt lên môi, cười với cậu.

Mở lọ thủy tinh đóng kín ra.Giang Tuần ngồi trên mặt đất, tay phải cầm bài, ngón tay gầy mà thon dài, khớp xương lộ ra màu hồng nhạt, dáng vẻ lúc ra bài rất thành thạo, động tác gọn gàng hoàn toàn không nhìn ra là người mới chơi.

Sau khi nói xong Triệu Thương Thương đã tự vả mặt mình, địa chủ lần nữa thất bại thảm hại, cô thua hơi thảm.”Có phải cậu đau họng không muốn nói chuyện không?

Du Mân giả ngốc: “Gì cơ?””

Triệu Thương Thương: “Đã nói là Tuần trong ‘Bát phủ tuần án'!”Du Lệ đã học từ vựng xong làm chứng: “Anh có nhớ.

Vì để trốn sự tấn công của Du Mân, Triệu Thương Thương nhận lấy chìa khóa nhà, tung lên, “Được, vậy chị đây tốt bụng quên mình vì cậu.””

Triệu Dập Thời lập tức hiểu ý: “Ba dấu bé?”Giống như cô cảm thấy Giang Tuần ngồi trên chiếc ghế nhỏ bây giờ có chút ngốc.

Bọn họ biết rõ quán nướng nào ngon, một đám người đi đến đó, không chút khách khí chọn một bó lớn xiên nướng.” Triệu Thương Thương phát hiện mặt Du Mân đã bị phủ kín, còn vẽ thêm thì mặt sắp hết chỗ vẽ rồi.

Thấy Giang Tuần lắc đầu, Du Mân lập tức giành lấy: “Đưa tôi, tôi vẫn còn uống được.” Triệu Thương Thương vươn tay đưa cho Trình Thủy, Du Mân đổi qua giành với anh trai Du Lệ.Hàng mi dài chớp hai cái, tạo thành bóng đen mờ nhạt.

Ánh mắt cụp xuống của cậu đột nhiên nâng lên, chạm phải Triệu Thương Thương.Hoàn toàn không liên quan gì đến bông hoa lạnh lùng.

Triệu Thương Thương nhắc nhở cậu ấy: “Cậu đã nói tôi mà hát thì cậu sẽ mời khách.””

Triệu Thương Thương túm cổ Du Mân đi về phía trước, Triệu Dập Thời và Du Lệ cũng đi theo.Triệu Thương Thương gõ chữ cạch cạch, gửi quy tắc đấu địa chủ đến điện thoại Giang Tuần.

Triệu Thương Thương xắn tay áo, “Tôi sợ cậu chắc?””Được rồi, thua là thua.

Vừa hỏi xong, bọn họ đều chú ý tới gương mặt xa lạ trước sạp trái cây. Triệu Thương Thương giới thiệu với bọn họ: “Đây là Giang Tuần.””

Chương 7: Thêm WeChat đi.”Táo giòn thì sao?

“Chị đang lo lắng à?” Triệu Dập Thời nói, “Chị không đúng lắm.””

Ván thứ nhất, Du Mân, Trình Thủy và Triệu Dập Thời chơi.”

Du Mân mắng một câu “Đồ mọt sách” rồi tiếp tục chia bài.”Mặt cậu sao thế?

“Tất cả đều bắt nạt tôi đúng không?””Để tôi tự làm. Du Mân nói gì cũng vô dụng, nên mời vẫn phải mời.”

Du Mân tìm một bộ bài mới, mở bao bì nhựa ra, ngồi trên bãi cỏ xáo bài một cách thuần thục.” Triệu Thương Thương vươn tay đưa cho Trình Thủy, Du Mân đổi qua giành với anh trai Du Lệ.

“Được chứ, lấy mấy lọ đi.” Lão Triệu nói, “Sao bà cháu còn chưa về nữa?””

===============Triệu Thương Thương nhắc nhở cậu ấy: “Cậu đã nói tôi mà hát thì cậu sẽ mời khách.

“Xin lỗi xin lỗi…” Triệu Thương Thương nhận lỗi rất nhanh.”

Người thua ở vòng này là địa chủ Du Mân, cậu ấy phải nhận hình phạt. Bên thắng là Trình Thủy và Triệu Dập Thời cầm bút màu vẽ nguệch ngoạc lên mặt cậu ấy.Ván thứ nhất, Du Mân, Trình Thủy và Triệu Dập Thời chơi.

“Trước khi cậu đến tôi đã thua mấy ván, là Giang Tuần vẽ đó.””

Giang Tuần dời ghế đến phía sau Triệu Thương Thương, cậu có thể nhìn thấy rõ bài trong tay cô.”

Triệu Thương Thương cũng không biết mình nói nhiều vậy Giang Tuần có nhớ được không.”Triệu Thương Thương ——” Đột nhiên Du Mân cầm micro gọi về phía bên này, trong phạm vi năm trăm dặm có thể nghe thấy rõ ràng, “Đến bài của cậu rồi, mau qua đây ——”

Giang Tuần nhìn cô rồi gật đầu.” Giọng nói của Triệu Thương Thương đâm thủng bong bóng vô hình bao quanh cậu, không khí trong lành lập tức tràn vào, kéo cậu trở về thế giới tràn ngập mùi khói lửa.

“Cháu lấy một lọ cho bạn được không?” Triệu Thương Thương nói.”Lão Triệu, nhà mình còn siro ho Xuyên Bối Tỳ Ba Cao không?

Triệu Thương Thương nhớ đến lúc mình bị bệnh cũng không tươi tỉnh nổi, phản ứng luôn chậm chạp, cả người ngơ ngác, có chút đần độn.”

Triệu Thương Thương hỏi xin ông chủ một cái ly giấy dùng một lần, rót một ly nước sôi để nguội, đợi nó nguội đến nhiệt độ bình thường.” Triệu Dập Thời nói, “Chị không đúng lắm.

Giang Tuần trực tiếp đưa điện thoại qua, khàn giọng nói: “Làm phiền cậu.”Triệu Dập Thời nhìn Triệu Thương Thương: “Chị đi?

Triệu Thương Thương ngồi xếp bằng trên bãi có, Giang Tuần cũng buộc phải ngồi xuống, Cậu cúi người về phía trước, tiến lại gần, không đề phòng đối diện với đôi mắt cười trong suốt xinh đẹp như ngọc trai của Triệu Thương Thương,Du Mân càng nói càng tức, “Có hợp lý không?

Tiếng ve kêu lên xuống như thủy triều.Triệu Thương Thương lặng lẽ tắt màn hình, xé một viên kẹo bạc hà cho vào miệng.

Đến khi Triệu Thương Thương về nhà, lão Triệu đang nghe đài và làm mồi cho muỗi đốt trong sân.Du Mân: “Chỉ vậy thôi à?

Giang Tuần cúi đầu đọc, cộng với xem xong một ván cậu đã hiểu được sơ sơ.Sợ Giang Tuần không có cảm giác tham gia, lúc ra bài cô còn giải thích cho cậu lúc này nên ra lá nào tốt nhất.

Ván này phần thắng của Du Mân vốn cũng không lớn, bài rơi hết cậu ấy cũng nhân cơ hội trốn được một kiếp, phủi mông một cái đứng lên: “Không chơi nữa.” Lắc đầu.

“Có phải cậu đau họng không muốn nói chuyện không?”Triệu Thương Thương mở cửa cho ông, cô cũng vào nhà đi vệ sinh. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lão Triệu, nhà mình còn siro ho Xuyên Bối Tỳ Ba Cao không?”Trình Thủy không có hứng thú với chuyện hát hò nên là người quay lại sạp nhỏ đầu tiên, Triệu Thương Thương giới thiệu với Giang Tuần: “Đây là A Thủy.

Triệu Thương Thương hỏi Giang Tuần: “Cậu muốn uống không?”Du Mân giả vờ ho khan không ngừng: “Khụ khụ…

Triệu Thương Thương mở cửa cho ông, cô cũng vào nhà đi vệ sinh.Tất cả mọi người ăn, cậu chỉ nhìn.

Tâm tư sắp rút lui của Triệu Thương Thương lại ngoi lên lần nữa, nói “Không phiền” rồi nhanh chóng mở mã QR Wechat thêm đối phương làm bạn bè.Cậu đang ở trung tâm của sự náo nhiệt nhưng lại giống như đang tách biệt khỏi đám đông.

Lắc đầu.Chương 07: Thêm WeChat đi.

Tối hôm đó mọi người đều ăn thịt nướng, Giang Tuần ngồi giữa bọn họ uống Xuyên Bối Tỷ Ba Cao pha với nước ấm.

Ngòi bút đẫm mực chậm rãi chạm lên trán Triệu Thương Thương, tạo thành một chấm tròn.Giang Tuần cũng không đáp lại.

“Lão Triệu ra ngoài đánh cờ quên mang theo chìa khóa, không có ai ở nhà nên ông ấy bị nhốt bên ngoài, bà đến tìm người mang chìa khóa về cho ông.”Du Mân: “Cho cậu đó, muốn không?

Trình Thủy: “Tớ cũng nhớ, anh trai cậu nói trong thẻ cậu còn ba trăm ba.”Triệu Thương Thương xắn tay áo, “Tôi sợ cậu chắc?

Một đấu hai, đấu với hai người Du Mân và Triệu Dập Thời.Trò đấu địa chủ vẫn còn tiếp tục trên bãi cỏ.

Đột nhiên cô chịu phối hợp, không tránh nữa.”

Triệu Dập Thời dọn bài lại, nhắc nhở Du Mân: “Cậu còn một bữa đồ nướng chưa mời.””Trong tủ lạnh.

Giống như cô cảm thấy Giang Tuần ngồi trên chiếc ghế nhỏ bây giờ có chút ngốc.Ánh mắt cụp xuống của cậu đột nhiên nâng lên, chạm phải Triệu Thương Thương.

Giang Tuần ngồi bên cạnh xem bọn họ ồn ào.Giang Tuần lắc đầu.

“Bà còn đang nhảy vui vẻ, có lẽ chưa về ngay được đâu ạ, ông ngủ trước một mình đi nhé.””

“Giang Tuần.” Giọng nói của Triệu Thương Thương đâm thủng bong bóng vô hình bao quanh cậu, không khí trong lành lập tức tràn vào, kéo cậu trở về thế giới tràn ngập mùi khói lửa.Tay Giang Tuần cứng lại trong không khí, nhất thời có hơi hoảng, một người giỏi nhất là vẽ như cậu lại không thể đặt bút.

“Trong tủ lạnh.” Lão Triệu chỉnh tiếng đài nhỏ lại.Triệu Thương Thương tham gia náo nhiệt, vẽ một đường trên mũi Du Mân.

Cậu là người đầu tiên phát hiện ra Triệu Thương Thương đã quay lại. Triệu Dập Thời và Du Mân đều đang nhìn bài, Trình Thủy đang trả lời bình luận trên livestream, Du Mân lại lật một thẻ từ vựng.Triệu Thương Thương chỉ về phía cách đó vài mét, nói với Giang Tuần: “Người đang cầm micro hát tên Du Mân, người mặc đồ vàng bên cạnh chính là anh trai cậu ấy, Du Lệ, hai người bọn họ là anh em sinh đôi.

Giang Tuần không biết chơi, Triệu Thương Thương cũng không tham gia. Du Lệ không thích chơi bài, cậu ấy lấy trong túi ra một bộ thẻ từ vựng, đặt dưới bóng đèn học thuộc từ vựng.”

Triệu Thương Thương trở mặt quá nhanh, “Tiểu Triệu chưa từng chơi xấu.” ”Được chứ, lấy mấy lọ đi.

Lúc nãy Du Mân đã bị vẽ đầy mặt, bây giờ nắm được cơ hội nên cậu ta không chịu buông tha cho Triệu Thương Thương, cười vô cùng giống nhân vật phản diện trong một bộ phim nào đó.”

Cô nhìn ảnh đại diện Wechat của Giang Tuần, là chú mèo tam thể cậu nuôi.”

Du Lệ đã học từ vựng xong làm chứng: “Anh có nhớ.””

Trình Thủy vuốt mái tóc ngắn bị gió thổi tung, gật đầu với Giang Tuần.Cậu ấy vẽ cho cậu một chấm đen nhỏ nhưng lại vẽ cho tôi một đóa mẫu đơn lớn.

Vị thuốc Đông y cậu uống trước khi ra ngoài vẫn còn lưu lại trên đầu lưỡi, cổ họng khô khốc kèm theo cảm giác đau nhói.”

Cô đơn thuần chỉ muốn giới thiệu bạn bè của mình cho cậu biết.”Bà còn đang nhảy vui vẻ, có lẽ chưa về ngay được đâu ạ, ông ngủ trước một mình đi nhé.

“Triệu Thương Thương, nhận thua đi, có phải cậu không thể chịu thua đúng không?””

Trình Thủy không có hứng thú với chuyện hát hò nên là người quay lại sạp nhỏ đầu tiên, Triệu Thương Thương giới thiệu với Giang Tuần: “Đây là A Thủy.” Người thua ở vòng này là địa chủ Du Mân, cậu ấy phải nhận hình phạt.

Giang Tuần nhìn cô, Triệu Thương Thương lập tức chột dạ, ánh mắt bất giác nhìn đi chỗ khác, “Tôi chỉ thuận miệng nhắc đến thôi, nếu không tiện…”Dù sao chạy xe điện về cũng nhanh.

Du Mân: “Cho cậu đó, muốn không?”Triệu Thương Thương hỏi xin ông chủ một cái ly giấy dùng một lần, rót một ly nước sôi để nguội, đợi nó nguội đến nhiệt độ bình thường.

Triệu Thương Thương vô cùng tin tưởng nhân phẩm của cậu, hoàn toàn không đề phòng.”Triệu Thương Thương, nhận thua đi, có phải cậu không thể chịu thua đúng không?

Mặt Triệu Thương Thương đỏ lên vì kìm nén, cô vọt tới trước mặt Du Mân như muốn đánh nhau với cậu ấy, lúc cầm micro không thể ra tay, cô đành phải cầu cứu Triệu Dập Thời: “Dương, tắt bài này giúp chị đi.”Vì để trốn sự tấn công của Du Mân, Triệu Thương Thương nhận lấy chìa khóa nhà, tung lên, “Được, vậy chị đây tốt bụng quên mình vì cậu.

Triệu Thương Thương hỗ trợ giải thích: “Cậu ấy đau họng nên không tiện nói chuyện.”Triệu Dập Thời và Du Mân đều đang nhìn bài, Trình Thủy đang trả lời bình luận trên livestream, Du Mân lại lật một thẻ từ vựng.

“Chỉ dựa vào trình độ này của chị cũng có thể khiến cậu gọi ba.”

“Triệu Thương Thương ——” Đột nhiên Du Mân cầm micro gọi về phía bên này, trong phạm vi năm trăm dặm có thể nghe thấy rõ ràng, “Đến bài của cậu rồi,

Sau đó không có hành động gì nữa.Triệu Thương Thương trở mặt quá nhanh, “Tiểu Triệu chưa từng chơi xấu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giang Tuần cũng không đáp lại.” Lão Triệu chỉnh tiếng đài nhỏ lại.

“Mặt cậu sao thế?” Triệu Thương Thương phát hiện mặt Du Mân đã bị phủ kín, còn vẽ thêm thì mặt sắp hết chỗ vẽ rồi.”

Trong sự thúc giục của Du Mân, Giang Tuần mở nắp bút.” (đọc tại Qidian-VP.com)

===============

Rất nhiều khách lạ cũng nhìn theo hướng Du Mân, nhìn qua chỗ Triệu Thương Thương.Giang Tuần lắc đầu.

“Cậu đợi đó.” Du Mân nói.”

nướng nào ngon, một đám người đi đến đó, không chút khách khí chọn một bó lớn xiên nướng.

Giang Tuần lắc đầu.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Thêm WeChat đi.”Táo giòn thì sao?