Cổ Linh Thiên Tôn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Chân Nguyên Đại Lục
Nữ tử Linh Linh nhẹ gật đầu, cùng Lăng Mục rời đi tửu lâu, nhưng khi đi ngang qua Lâm Thành nàng đột nhiên dừng lại. Lăng Mục khẽ nhíu mày, vốn nghĩ Linh Linh còn canh cánh Lâm Thành nhục mạ nàng vừa rồi, muốn tự tay sử lý. Hắn liền vui vẻ nhường ra một khoảng cách, ở một bên xem kịch vui.
Một Lâm gia nhỏ bé còn không nắm được bọn họ nửa góc áo!
Nhưng lại thấy Linh Linh tỷ móc trong người ra một lọ đan dược, đưa đến trước mặt Lâm Thành còn dặn dò nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thiếu gia… Tại sao lại buông tha hai người bọn hắn?"
Một người bình thường như Lâm Thành đương nhiên không địch lại người tu hành, nhanh chóng bay ngược ra xa vài chục mét, trước ngực lõm xuống một mảng lớn, trong miệng phun ra ngụm máu tươi, c·hết thảm dưới tay người này. Nhờ vậy mà Lâm Thành hiện tại mới có thể xuyên qua, mà toàn bộ thời gian chỉ vẻn vẹn vài giây ngắn ngủi.
"Đúng vậy! Lâm thiếu gia là trưởng tử của gia chủ Lâm gia, các ngươi phải chịu trừng phạt! Nữ tử kia nhường cho Lâm thiếu đêm nay hưởng thụ."
Lăng Mục chứng kiến bỗng nhiên có chút ghen ghét, muốn đứng ra ngăn cản liền bị Linh Linh vội vàng kéo đi, hắn bất lực chỉ có thể dùng ánh mắt như g·iết người nhìn về phía Lâm Thành.
Lâm Thành vừa tỉnh lại cảm giác lồng ngực đau nhói, cặp mắt vốn đang nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, cả khuôn mặt nhăn nhúm lại trông rất xấu xí, hắn chậm rãi kéo thân thể dựa sát vào vách tường, há miệng thở hổn hển từng ngụm.
Một gã thị vệ tò mò không hiểu lên tiếng hỏi, thiếu gia bọn hắn hôm nay thật sự khác lạ, nếu như ngày thường có lẽ đã làm ầm lên một trận, sau đó chạy về khóc mếu máo trước lão gia tử, yêu cầu phái ra cao thủ đi bắt người đã đánh mình.
"Thiếu gia, thiếu gia…" (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Thành ho khan một lúc, trong mắt tràn đầy thanh tịnh nhìn về phía hai người bọn họ, khiến cho nữ nhân kia nhìn thấy cũng có chút ngạc nhiên, chỉ thấy hắn hạ thấp tư thái nói.
"Hửm? Vẫn còn sống?"
"Thì thầm…"
Qua một lúc sau, khi đã ổn định tâm trí, hắn dựa theo linh hồn còn sót lại của nguyên chủ trực tiếp đem nó cắn nuốt, ký ức từ nhỏ đến lớn hoàn toàn dung hợp với linh hồn hiện tại. Cũng vì vậy hắn mới biết được thế giới này có bao nhiêu thần kỳ, nơi hắn xuyên qua gọi là Chân Nguyên Đại Lục, một nơi tràn ngập g·iết chóc và máu tanh, không có luật pháp chủ yếu lấy thực lực làm chủ, kẻ nào mạnh kẻ đó có quyền được tôn vinh!
Nam tử cảm thấy Lâm Thành thay đổi thái độ thật nhanh, cũng có chút ngoài ý muốn, đáng lý phải dạy dỗ thêm vài lần cho hả giận, nhưng nghĩ đến Lâm Thành là phàm nhân liền không tiếp tục hạ thủ.
Chương 1: Chân Nguyên Đại Lục
"Hắn đã biết lỗi của mình, ngươi hà tất phải chấp nhặt? Với lại v·ết t·hương này nếu không kịp chữa trị sớm muộn cũng sẽ c·hết!"
Lúc này hai gã hộ vệ Lâm gia rối rít chạy tới, không ngừng lo lắng nhìn vào thảm trạng của Lâm Thành, thấy thân thể thiếu gia b·ị t·hương nghiêm trọng, bọn hắn phẫn nộ quay sang đôi nam nữ lớn tiếng quát.
"Khốn nạn! Các ngươi dám đả thương Lâm thiếu gia? Còn không mau quỳ xuống tạ lỗi, nếu không Lâm gia cao thủ ra tay liền không còn đường thoát!"
Chẳng lẽ thiếu gia b·ị đ·ánh một cái liền thông suốt rồi?
"Linh tỷ! Ngươi tại sao lại đưa đan dược cho hắn? Hắn vừa rồi…"
"Đây là Uẩn Dưỡng Đan, có thể giúp ngươi chữa trị thương thế không bị nghiêm trọng hơn, mỗi ngày phục dụng hai viên, tầm một tuần là có thể khỏi hẳn!"
Thiếu niên nhếch mép cười chế giễu, đối với Lâm gia bọn họ không có để ở trong mắt, chỉ là nho nhỏ gia tộc mà thôi, nếu không phải Lâm Thành vị hoàn khố cố ý trêu chọc, bọn hắn cũng không ra tay đánh người, huống chi là một gã phàm nhân?
Lâm Thành đau đến nhe răng trợn mắt, tức giận nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Thành vừa tỉnh lại đã phát hiện chính mình thật sự xuyên không rồi, mà cỗ thân thể này trùng hợp cũng gọi là "Lâm Thành" điều này càng khiến cho hắn không thể tiếp thu nổi, không ngờ cảnh tượng cẩu huyết này lại rơi trúng ở trên đầu hắn.
Nam tử này gọi là Lăng Mục, trên khuôn mặt hắn hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng nhìn về Lâm Thành lại không có bao nhiêu thiện cảm, nói.
Lâm Thành đè nén cơn đau chậm rãi nâng mắt nhìn đôi nam nữ đối diện, nam có chút anh tuấn, nữ nhân càng là xinh đẹp, mặc chiếc váy dài màu hồng. Nhưng trong mắt hắn cũng chỉ là xinh đẹp một chút xíu, không coi là mỹ nhân hiếm thấy. Chỉ là khi nhìn thấy đồ án hình cánh sen trên áo của bọn họ, con ngươi chợt nhíu lại.
Thiếu niên mặc y phục màu xanh có chút kinh ngạc, chỉ thấy hắn lộ ra vẻ mặt khó tin với cảnh tượng trước mắt. Một chưởng này tuy không phải toàn bộ, nhưng cũng đánh ra ba phần công lực, một người bình thường không thể nào sống sót dưới lực lượng này!
"A? Lâm gia các ngươi thật sự coi là vô địch thiên hạ rồi?"
"Bớt nói nhảm, mau mang ta trở lại Lâm gia! Muốn ta b·ị đ·au c·hết hay sao?
Trở lại Lâm gia, gia chủ Lâm Thiên cũng vừa hay tin con trai mình bị người đánh đến mức trọng thương, ngay lập tức vội vã chạy ra xem xét tình hình.
"Hừ! C·hết cũng đáng!"
"Vừa rồi là ta không biết, trêu chọc đến hai vị Thủy Sen Tông, hi vọng có thể bỏ qua cho bọn ta! Muốn bồi thường gì đều được!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tạm thời tha cho ngươi cái mạng c·h·ó, tốt nhất lần sau gặp ta đừng có mà trêu chọc đến! Còn bồi thường? Đợi ta xong việc sẽ đến đòi bồi thường!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tốt!"
Nói xong hắn còn nhe răng cười lạnh, sau đó đi đến bên cạnh nữ tử, một bộ si tình nói.
Lăng Mục cảm thấy khó chịu, đã bị Linh Linh trầm giọng nói.
Hai gã thị vệ nghe vậy liền sợ hãi vâng vâng dạ dạ, thay phiên nhau mang Lâm Thành trở lại gia tộc. Trong thành lúc này, những người chứng kiến một màn ai nấy đều bàn tán xôn xao.
Lâm Thành nguyên chủ vốn là thiếu gia của Lâm gia tại Thạch Thành, năm nay đã mười sáu tuổi nhưng vẫn chưa mở ra Nhục Thân, hoàn toàn là một kẻ thất bại trong mắt người ngoài. Ngoài ra, tên này cũng không phải hạng người tốt lành, ỷ vào phụ thân làm gia chủ của một gia, liền nghênh ngang đi khắp nơi q·uấy r·ối, trêu chọc rất nhiều nữ nhân. Khiến cho dân chúng xung quanh vô cùng phẫn nộ, có hận mà không dám bộc phát, trong lòng ai nấy đều hi vọng Lâm Thành mau c·hết sớm. Nếu không phải có Lâm gia bảo vệ, Lâm Thành sớm đã bị người ngoài đ·ánh c·hết.
"Vâng vâng!"
Lâm Thành vốn còn đang suy nghĩ làm thế nào để rời đi nơi này hỗn loạn, nhưng khi nghe đến hai gã hộ vệ bên cạnh phụ họa dọa dẫm đối phương, liền muốn bật dậy đá cho mỗi tên một cước. Thật sự là hai cái ngu ngốc, đối phương dám ra tay không sợ Lâm gia hiển nhiên là có thế lực lớn sau lưng. Nhìn biểu tượng trên áo của bọn hắn liền biết chính là đệ tử của Thủy Sen Tông, tông môn có lực ảnh hưởng vô cùng lớn, thậm chí sánh ngang với đế quốc.
Lăng Mục tức giận hừ lạnh nói.
"Linh tỷ, chúng ta cũng nên lên đường, đại bá đang chờ chúng ta!"
Chỉ là không ngờ tới, trong một lần đi dạo quanh thành, tiểu tử này vậy mà không có mắt, nhìn trúng nữ nhân của người ta. Vốn bản thân hắn hung hăng càn quấy đã quen, liền muốn bắt nữ tử kia về ném lên giường h·ành h·ạ, kết quả trêu chọc phải tảng đá lớn, bị một thanh niên bên cạnh ra tay dạy dỗ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.