Cổ Linh Thiên Tôn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53: Thu Hoạch Như Ý
“C·h·ế·t? Vương Bát Khối cũng c·h·ế·t sao?” Vương Thổ chấn kinh không tin hỏi lại.
“Cái này cũng hệ kim, mà tiếc là chỉ mới cấp hai…”
Nghe vậy, Lâm Thành bất ngờ lâm vào sửng sốt, hắn nhớ rõ ràng lúc rời đi đâu có ra tay g·i·ế·t toàn bộ? Không khỏi đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Lưu Ngọc Trâm, dĩ nhiên cũng muốn nghe nàng câu trả lời.
Sau đó tiếp tục tìm tòi bên trong.
Trong rừng cây, Cố Diệu Nhi bỗng nhiên nhíu chặt lông mày, nàng bất ngờ cảm ứng được một tia khí tức cực kỳ mạnh mẽ đang nhanh chóng chạy tới đây, mà tu vi của người này lại là Hấp Linh cảnh ngũ trọng, cao hơn nàng rất nhiều.
Chương 53: Thu Hoạch Như Ý
Lâm Thành lôi ra từng cây, không ngừng luyên thuyên một hồi, nếu hắn gặp cây không đúng yêu cầu, liền ném toàn bộ đưa cho Lưu Ngọc Trâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lòng vô cùng nghi hoặc, tại sao nơi này lại xuất hiện cao thủ như vậy? Chẳng lẽ thật sự là người của Vương gia?
Vương Bần bị khí thế của đối phương ép đến không thở nổi, hoảng hốt kêu lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tại đây, Lâm Thành cùng Lưu Ngọc Trâm lấy ra hai thùng hàng vừa cướp được khi nãy, chậm rãi kiểm tra một lượt. Vừa hay Cố Diệu Nhi cũng chạy trở về, chỉ là nét mặt của nàng không được tốt lắm.
“Phải! Diệt cỏ phải diệt tận gốc!” Lưu Ngọc Trâm bình thản nói, tựa như việc này không có bao nhiêu quan trọng.
“Cấp ba thì được, ta không lấy cấp hai trở xuống!”
Mà bên phía Lâm Thành lúc này, không có trực tiếp chạy trở về Thạch Thành, mà tìm một hơi hẻo lánh cách tòa thành năm sáu cây số.
Lúc này, một gã trung niên mặc y phục màu xám tro, trên thân còn tỏa ra từng ánh hào quang lãnh lãnh, khí tức của hắn cực kỳ khủng bố. Chỉ trong chớp mắt đã lướt hơn trăm mét, người này không phải ai khác chính là một trong các vị trưởng lão của Vương gia, Vương Thổ!
“Đúng vậy nhị trưởng lão!” Vương Bần không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ có thể cúi đầu gật gù đáp.
“Là ngươi đem toàn bộ số còn lại của Mộc gia g·i·ế·t?”
Lâm Thành từ tốn nói, chỉ có Lưu Ngọc Trâm là cảm thấy không hài lòng.
Lưu Ngọc Trâm trầm ngâm một lúc, cũng thu hồi khí thế, chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Thành.
“Cùng ta trở lại nơi đó, ta muốn điều tra thêm một lượt!” Vương Thổ hít một hơi thật sâu, liền lên tiếng.
Sau khi nhìn thấy Lưu Ngọc Trâm, nàng bỗng nhiên tỏ ra khó chịu ra mặt, lạnh lùng hỏi.
Vương Bần một mặt sợ hãi đảo mắt quan sát xung quanh, lại không dám tiến thêm nửa bước, bởi vì hắn rất sợ gã cao thủ kia đem hắn g·i·ế·t!
“Là… Là ai?”
“Vương gia mạnh lắm sao?” Giọng nói kia tràn đầy mỉa mai, khiến cho Vương Bần ngây ra một lúc.
“Đây là Hiên Viên Thảo hệ kim, nhưng nó chỉ thuộc cấp hai!” Tiểu Nguyệt bên này lấy ra một đoạn thảo dược màu vàng óng, trên thân tỏa ra hào quang. Nhưng thân cây vẫn còn rất non tựa như chồi non mới nảy mầm, phẩm cấp còn chưa đạt tới cấp ba.
Cố Diệu Nhi suy ngẫm một lúc, liền ẩn tàng khí tức lặng lẽ rời khỏi nơi này, cũng không có đem Vương Bần g·i·ế·t c·h·ế·t, bởi vì nàng không muốn đả động Vương gia nhắm vào, trong khi thực lực chính mình còn rất yếu ớt. Tốt nhất nên yên lặng tu luyện, cho đến khi thực lực đã đủ cao.
“Kim Xà Thảo, vừa hay cũng đạt tới cấp ba hoàn chỉnh, của ta!”
Đối phương vậy mà không e sợ Vương gia? Tại Thiên Hằng đế quốc này, Vương gia cũng được coi là gia tộc nhị lưu, có không ít danh tiếng nhất định.
Trải qua một canh giờ, hai thùng thảo dược đã hoàn toàn phân chia xong, tổng cộng có hơn một trăm gốc, Lâm Thành trong tay chỉ lấy được mười gốc thảo dược tam cấp hệ kim. Lưu Ngọc Trâm nhận hết bảy phần thảo dược bên trong đó, hai phần còn lại liền đưa cho Lâm Phúc coi như tiền thù lao, khiến cho hắn vui sướng như điên, cười đến không khép được mồm lại.
“Nghe ngươi nói là có hai nam hai nữ? Đều là Tạo Đan cảnh và Thải Độc?” Vương Thổ trầm giọng hỏi.
“Bẩm nhị trưởng lão! Toàn bộ đã bị mai phục c·h·ế·t hết, chỉ còn mỗi mình ta thoát khỏi.”
“Ta… Ta là người của Vương gia Đế Đô, nếu ngươi g·i·ế·t ta, Vương gia sẽ không tha cho các ngươi!”
“Thật là ngươi?” Lâm Thành giật mình nhìn nàng một hồi, không khỏi âm thầm than thở.
“Tốt!”
Vương Thổ vừa chạy đến, đã cảm ứng được khí tức của Vương Bần không xa, ngay lập tức lướt tới trước mặt hắn. Nhìn toàn thân lấm lem bùn đất, trên người còn lưu vài đạo vết xước do kiếm khí tạo thành, Vương Thổ không khỏi nhíu mày, trầm giọng hỏi.
“Ta là ai ngươi còn chưa xứng biết tên!” Âm thanh vẫn như cũ lạnh lùng vang lên.
“Chưa đánh xong đã bỏ chạy rồi?”
“Chuyến đi này coi như không tệ!” Lâm Thành vui mừng nói, có thảo dược trong tay Thối Thể Đan liền có thể hoàn thành.
Bỏ qua đám người Mộc gia, nhanh chóng hướng ba người Lưu Ngọc Trâm nói.
“Phải! Đa tạ công tử đã ưu tiên chúng ta, ta cũng phải nên trở về rồi, kẻo Vương gia cao thủ bắt mùi chạy tới lại không hay!” Lưu Ngọc Trâm cười nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương Thổ nghe xong sắc mặt hiện rõ khó coi, Vương Bát Khối c·h·ế·t chính là thiên đại tổn thất của Vương gia, muốn bồi dưỡng Tạo Đan cảnh không phải việc dễ dàng gì, chưa kể tài nguyên tiêu hao không hề nhỏ.
“Chúng ta mau rời đi, cao thủ Vương gia có lẽ sắp chạy tới!” Lâm Thành khẽ nói.
Lâm Thành chậm rãi nói.
“Hừ!” Cố Diệu Nhi không nói, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó tìm một nơi ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
“Được, chúng ta thu dọn sau đó trở lại.” Lâm Thành gật đầu đáp.
“Vâng… Vâng!” Vương Bần sợ hãi gật đầu đáp, sau đó đem mọi chuyện xảy ra vừa rồi kể hết cho hắn nghe một lượt. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mau lấy toàn bộ chúng ta liền rút lui!”
Vèo…
Phía bên kia hai dặm, lúc Vương Bần còn đang thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi nguy hiểm, đột nhiên hắn cảm giác được khí tức khủng bố trực tiếp đè lên đầu, khiến cho Vương Bần một phen kinh hãi.
Nghe âm thanh quen thuộc Vương Bần mới nhận ra người đến, ngay lập tức trở nên vui mừng, âm thanh run run kích động nói.
Lâm Thành lắc lư người vài cái mệt mỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đám cao thủ Mộc gia còn lại, khiến cho bọn hắn run rẩy sợ sệt.
Chớp mắt Vương Thổ liền mang theo Vương Bần rời đi, theo phương hướng của hắn chỉ dẫn.
“Thiếu gia, còn người của Mộc gia thì sao?”
Lâm Thành thấy thế liền lắc đầu, nói.
“Được rồi! G·i·ế·t cũng tốt, chúng ta mau phân chia dược liệu!”
Lâm Phúc vội vàng chạy tới thu thùng còn lại vào bên trong túi trữ vật, sau đó tay chỉ vào đám người núp vào một góc không xa, hỏi.
Ngay cả nguyên khí cũng bị luyện hóa, còn hơi sức đâu mà nhắm vào bọn hắn chém g·iết?
“Tốt!” Lâm Phúc gật đầu một cái, chậm rãi đem túi không gian có chứa thùng thảo dược đưa cho Lâm Thành.
“ Cấp ba Thủy Xuân Thảo, Lưu cô nương cầm nó đi!”
“Hấp Linh cảnh ngũ trọng?”
“Chúng ta đã đạt được thứ mình cần, tạm thời tha cho bọn hắn một mạng!”
“Vương Bần, những người còn lại đâu?”
“...” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tính ra Vương Bần cũng không phải loại người ngu dốt, chiêu thức này mượn nhờ thiên địa lực lượng, không phải toàn thân lực lượng. Cho nên thời gian giam giữ chỉ gói gọn trong vòng nửa phút, trong nửa phút này tất nhiên sẽ không đủ để g·iết c·hết một vài người, nhưng lại đủ để hắn tranh thủ chạy thoát.
Thanh âm băng lãnh từ đâu xuất hiện truyền vào trong tai hắn, tựa như rơi vào hầm băng vạn năm, cơ thể ngay lập tức cứng đờ trong giây lát. Vương Bần lần này bị dọa cho sợ, cơ thể mất khống chế mà ngã bệt xuống đất, run rẩy lắp ba lắp bắp nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.