Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2


Lời kịch này chúng tôi đã luyện tập nhiều lần, lần nào nghe cũng thấy buồn nôn, cũng may lần này tôi nhịn được.

“Tôi…” Trần Dật vừa định trả lời, Chu Vấn Độ đã mở miệng trước.

Mặt nó cứng lại, ưỡn cổ, nuốt xuống miếng thịt như thể đang chịu tra tấn vậy, dùng kỹ thuật diễn sứt sẹo, khó khăn nói: “Bé yêu, gắp cho anh, đương, đương nhiên là ngon.”

Tôi nhăn mũi, thấy hơi ngứa, rồi lại thấy tất cả mọi người đều đang nhìn về phía chúng tôi, tôi có cảm giác hơi bất an, lẽ nào diễn lố rồi?

Dương Đình Đình cong khóe miệng nhìn tôi, ngẩng đầu liếc bạn trai cô ta một cái, bạn trai cô ta cũng đúng lúc đưa thịt cá đã bỏ xương đến miệng cô ta, kèm theo tiếng “A” thì cô ta cũng há miệng ăn xong.

Edit: Thanh Y Dao

Cô ta bĩu môi, nhìn Chu Vấn Độ, rồi lại nhìn Trần Dật, ánh mắt hơi thay đổi, cười nhạt hỏi tôi: “Xuyên Xuyên, bạn trai cô năm nay thành niên chưa? Người trẻ tuổi tâm tính dễ thay đổi, cô phải cẩn thận đó.”

“Cậu ấy đã thành niên rồi, năm nay là năm nhất, thành tích khá tốt, là một đứa trẻ ngoan.” Anh ấy nói chậm rãi, trong tay vẫn gắp xương cá, đôi mắt đào hoa nhìn tôi không chớp mắt: “Nhưng mà, nếu em sợ thiếu niên dễ thay đổi thì có thể cân nhắc đàn ông trưởng thành một chút.”

Sau đó thì lộ ra biểu cảm ra là vậy, lúc nhìn về phía Trần Dật thì tự động đội thêm một cái nón xanh lên đầu nó.

Trần Dật nghiêng đầu sang, nhỏ giọng nói với tôi: “Chị, cái này không được, bố em sẽ đánh gãy chân em mất.”


Những người khác cũng không rõ, tất cả đều nhìn anh ấy, rồi lại nhìn Trần Dật, sau đó lại nhìn tôi.

Cô ta khịt mũi cười, tôi thản nhiên nhìn lại.

Tiếc là La Hiểu Tĩnh không đến, nếu không tôi còn có thể tự tin hơn.

Những bạn học khác cũng lấy lại tinh thần sau cuộc trò chuyện đầy mùi thuốc s·ú·n·g của chúng tôi, xếp chỗ cho hai người họ, không khéo lại ngồi đối diện tôi.

Dương Đình Đình cong khóe miệng nhìn tôi, ngẩng đầu liếc bạn trai cô ta một cái, bạn trai cô ta cũng đúng lúc đưa thịt cá đã bỏ xương đến miệng cô ta, kèm theo tiếng “A” thì cô ta cũng há miệng ăn xong.

Sự hoảng loạn được trấn an một cách kỳ lạ, thậm chí tôi còn mỉm cười với Dương Đình Đình.

Tôi ngầm trợn trắng mắt, quay đầu tươi cười với cô ta: “Ở phương diện tìm bạn trai đúng là tôi không bằng cô, ngần ấy năm cũng chỉ có một người là anh ấy.”

Những người khác cũng không rõ, tất cả đều nhìn anh ấy, rồi lại nhìn Trần Dật, sau đó lại nhìn tôi.

Trần Dật chọc tôi, tôi mới hoàn hồn trả lời lại, tầm mắt đảo lung tung nhằm che giấu sự hoảng loạn của mình, nhưng trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Dương Đình Đình.

“Ây da, Hứa Xuyên Xuyên thật sự tìm được bạn trai rồi hả? Tôi còn tưởng cô vì giữ thể diện mà tìm người đến diễn trước mặt tôi đó.”Cô ta khịt mũi cười, tôi thản nhiên nhìn lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trên trán chỉ thiếu viết hoa bốn chữ “ĐẾN MÀ GIÀNH LẤY!”

Hình như Trần Dật đã rơi vào cảnh đẹp, ngày càng thuần thục với việc sắm vai bạn trai nhỏ, lấy tờ giấy lau khóe miệng cho tôi, còn gõ nhẹ chóp mũi của tôi: “Ở trước mặt người ngoài chú ý dáng ăn một chút.”

Chu Vấn Độ cong mắt cười dịu dàng nói: “Tôi nhớ rõ em thích ăn cá.”

Chu Vấn Độ cong mắt cười dịu dàng nói: “Tôi nhớ rõ em thích ăn cá.”

Sự hoảng loạn được trấn an một cách kỳ lạ, thậm chí tôi còn mỉm cười với Dương Đình Đình.

Cô ta bĩu môi, nhìn Chu Vấn Độ, rồi lại nhìn Trần Dật, ánh mắt hơi thay đổi, cười nhạt hỏi tôi: “Xuyên Xuyên, bạn trai cô năm nay thành niên chưa? Người trẻ tuổi tâm tính dễ thay đổi, cô phải cẩn thận đó.”

Hết chương 02!

“Ừm, đúng vậy.”

“Cậu ấy đã thành niên rồi, năm nay là năm nhất, thành tích khá tốt, là một đứa trẻ ngoan.” Anh ấy nói chậm rãi, trong tay vẫn gắp xương cá, đôi mắt đào hoa nhìn tôi không chớp mắt: “Nhưng mà, nếu em sợ thiếu niên dễ thay đổi thì có thể cân nhắc đàn ông trưởng thành một chút.”

“Tôi…” Trần Dật vừa định trả lời, Chu Vấn Độ đã mở miệng trước.

Tiếc là La Hiểu Tĩnh không đến, nếu không tôi còn có thể tự tin hơn.

Mặt nó cứng lại, ưỡn cổ, nuốt xuống miếng thịt như thể đang chịu tra tấn vậy, dùng kỹ thuật diễn sứt sẹo, khó khăn nói: “Bé yêu, gắp cho anh, đương, đương nhiên là ngon.”

Chương 02

“Ây da, Hứa Xuyên Xuyên thật sự tìm được bạn trai rồi hả? Tôi còn tưởng cô vì giữ thể diện mà tìm người đến diễn trước mặt tôi đó.”

Sự hoảng loạn được trấn an một cách kỳ lạ, thậm chí tôi còn mỉm cười với Dương Đình Đình.

Trần Dật nghiêng đầu sang, nhỏ giọng nói với tôi: “Chị, cái này không được, bố em sẽ đánh gãy chân em mất.”

Tôi nhăn mũi, thấy hơi ngứa, rồi lại thấy tất cả mọi người đều đang nhìn về phía chúng tôi, tôi có cảm giác hơi bất an, lẽ nào diễn lố rồi?

Trần Dật chọc tôi, tôi mới hoàn hồn trả lời lại, tầm mắt đảo lung tung nhằm che giấu sự hoảng loạn của mình, nhưng trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Dương Đình Đình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những bạn học khác cũng lấy lại tinh thần sau cuộc trò chuyện đầy mùi thuốc s·ú·n·g của chúng tôi, xếp chỗ cho hai người họ, không khéo lại ngồi đối diện tôi.

Chương 02 (đọc tại Qidian-VP.com)

Người ngồi đối diện là kẻ thù lâu năm của tôi, thù oán đã kết từ lâu. Lần họp lớp này tôi vốn không định để Trần Dật giả làm bạn trai của tôi nhưng trước hẹn họp lớp một ngày, cô ta lại đến khiêu khích tôi, vì thế tôi mới bất đắc dĩ bắt đứa em họ vừa mới về nhà đến đây góp cho đủ số, cũng vì thế mà phải trả giá đắt cho lương tâm của mình.

Tôi đang định nhỏ giọng mắng nó không có tiền đồ bỗng trước mắt xuất hiện một bàn tay có khớp xương rõ ràng, gắp miếng thịt cá trắng mềm bỏ vào trong bát của tôi.

Rõ ràng là tôi không có, bạn trai Dương Đình Đình không kìm lòng được hôn lên mặt cô ta, thành công hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhìn qua.

“Cậu ấy đã thành niên rồi, năm nay là năm nhất, thành tích khá tốt, là một đứa trẻ ngoan.” Anh ấy nói chậm rãi, trong tay vẫn gắp xương cá, đôi mắt đào hoa nhìn tôi không chớp mắt: “Nhưng mà, nếu em sợ thiếu niên dễ thay đổi thì có thể cân nhắc đàn ông trưởng thành một chút.”Chu Vấn Độ cong mắt cười dịu dàng nói: “Tôi nhớ rõ em thích ăn cá.”

“Xin lỗi, tôi đến muộn.”

“Tôi…” Trần Dật vừa định trả lời, Chu Vấn Độ đã mở miệng trước.

Trần Dật liên tục ngả ra sau, tôi nhéo eo nó, nó nhịn đau mở miệng, tôi đút tôm vào miệng nó, hắng giọng nói: “Ăn ngon không, anh yêu?”

Những bạn học khác cũng lấy lại tinh thần sau cuộc trò chuyện đầy mùi thuốc s·ú·n·g của chúng tôi, xếp chỗ cho hai người họ, không khéo lại ngồi đối diện tôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Dật chọc tôi, tôi mới hoàn hồn trả lời lại, tầm mắt đảo lung tung nhằm che giấu sự hoảng loạn của mình, nhưng trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Dương Đình Đình.

Cô ta khịt mũi cười, tôi thản nhiên nhìn lại.

Cô ta thẹn thùng che mặt: “Ngại quá, ở nhà anh ấy cũng như vậy, lúc ra ngoài quên dặn anh ấy phải kiềm chế.”

Người ngồi đối diện là kẻ thù lâu năm của tôi, thù oán đã kết từ lâu. Lần họp lớp này tôi vốn không định để Trần Dật giả làm bạn trai của tôi nhưng trước hẹn họp lớp một ngày, cô ta lại đến khiêu khích tôi, vì thế tôi mới bất đắc dĩ bắt đứa em họ vừa mới về nhà đến đây góp cho đủ số, cũng vì thế mà phải trả giá đắt cho lương tâm của mình.

Tôi ngầm trợn trắng mắt, quay đầu tươi cười với cô ta: “Ở phương diện tìm bạn trai đúng là tôi không bằng cô, ngần ấy năm cũng chỉ có một người là anh ấy.”

“Cậu ấy đã thành niên rồi, năm nay là năm nhất, thành tích khá tốt, là một đứa trẻ ngoan.” Anh ấy nói chậm rãi, trong tay vẫn gắp xương cá, đôi mắt đào hoa nhìn tôi không chớp mắt: “Nhưng mà, nếu em sợ thiếu niên dễ thay đổi thì có thể cân nhắc đàn ông trưởng thành một chút.”

“Xin lỗi, tôi đến muộn.”Beta: Maria, SherlynTrần Dật liên tục ngả ra sau, tôi nhéo eo nó, nó nhịn đau mở miệng, tôi đút tôm vào miệng nó, hắng giọng nói: “Ăn ngon không, anh yêu?”

Trần Dật liên tục ngả ra sau, tôi nhéo eo nó, nó nhịn đau mở miệng, tôi đút tôm vào miệng nó, hắng giọng nói: “Ăn ngon không, anh yêu?”Người đàn ông thân hình cao lớn bên cạnh xoa đầu cô ta, cực kỳ cưng chiều: “Ngồi xuống trước đã.”Trần Dật liên tục ngả ra sau, tôi nhéo eo nó, nó nhịn đau mở miệng, tôi đút tôm vào miệng nó, hắng giọng nói: “Ăn ngon không, anh yêu?”Người đàn ông thân hình cao lớn bên cạnh xoa đầu cô ta, cực kỳ cưng chiều: “Ngồi xuống trước đã.”

Ngay sau khi giọng nữ này vang lên, tôi lập tức bước vào trạng thái chiến đấu, ngồi thẳng lưng, dùng một chân móc ghế của Trần Dật lại, nghiêng người qua tựa vào người vẫn đang còn bàng hoàng đầu óc, gắp tôm trong bát, đưa lên miệng nó: “Lại đây, há miệng ra.”

Cô ta bĩu môi, nhìn Chu Vấn Độ, rồi lại nhìn Trần Dật, ánh mắt hơi thay đổi, cười nhạt hỏi tôi: “Xuyên Xuyên, bạn trai cô năm nay thành niên chưa? Người trẻ tuổi tâm tính dễ thay đổi, cô phải cẩn thận đó.”

Hình như Trần Dật đã rơi vào cảnh đẹp, ngày càng thuần thục với việc sắm vai bạn trai nhỏ, lấy tờ giấy lau khóe miệng cho tôi, còn gõ nhẹ chóp mũi của tôi: “Ở trước mặt người ngoài chú ý dáng ăn một chút.”

Trên trán chỉ thiếu viết hoa bốn chữ “ĐẾN MÀ GIÀNH LẤY!”

Tôi nhăn mũi, thấy hơi ngứa, rồi lại thấy tất cả mọi người đều đang nhìn về phía chúng tôi, tôi có cảm giác hơi bất an, lẽ nào diễn lố rồi?Tôi đơ người luôn, không hiểu anh ấy làm vậy có mục đích gì.

Tôi trơ mắt nhìn cảnh tượng này diễn ra trước mắt mà c·h·ế·t lặng, trên thực tế thì tôi cũng không hiểu rõ những việc của mấy đôi yêu nhau, một cặp đôi yêu nhau thật sự sẽ nhàm chán như vậy à?

Những bạn học khác cũng lấy lại tinh thần sau cuộc trò chuyện đầy mùi thuốc s·ú·n·g của chúng tôi, xếp chỗ cho hai người họ, không khéo lại ngồi đối diện tôi.

Cô ta thẹn thùng che mặt: “Ngại quá, ở nhà anh ấy cũng như vậy, lúc ra ngoài quên dặn anh ấy phải kiềm chế.”

Tôi trơ mắt nhìn cảnh tượng này diễn ra trước mắt mà c·h·ế·t lặng, trên thực tế thì tôi cũng không hiểu rõ những việc của mấy đôi yêu nhau, một cặp đôi yêu nhau thật sự sẽ nhàm chán như vậy à?

Ở dưới bàn, tôi đá chân Trần Dật, nó hơi bất ngờ, sau đó cực kỳ ân cần bóc tôm cho tôi, tôi hưởng thụ đãi ngộ như nữ vương, như có như không khiêu khích đối phương.Tôi đơ người luôn, không hiểu anh ấy làm vậy có mục đích gì.

“Ừm, đúng vậy.”

Chương 2

Tôi đang định nhỏ giọng mắng nó không có tiền đồ bỗng trước mắt xuất hiện một bàn tay có khớp xương rõ ràng, gắp miếng thịt cá trắng mềm bỏ vào trong bát của tôi.Cô ta bĩu môi, nhìn Chu Vấn Độ, rồi lại nhìn Trần Dật, ánh mắt hơi thay đổi, cười nhạt hỏi tôi: “Xuyên Xuyên, bạn trai cô năm nay thành niên chưa? Người trẻ tuổi tâm tính dễ thay đổi, cô phải cẩn thận đó.”

Người đàn ông thân hình cao lớn bên cạnh xoa đầu cô ta, cực kỳ cưng chiều: “Ngồi xuống trước đã.”

Lời kịch này chúng tôi đã luyện tập nhiều lần, lần nào nghe cũng thấy buồn nôn, cũng may lần này tôi nhịn được.

“Ây da, Hứa Xuyên Xuyên thật sự tìm được bạn trai rồi hả? Tôi còn tưởng cô vì giữ thể diện mà tìm người đến diễn trước mặt tôi đó.”

Người ngồi đối diện là kẻ thù lâu năm của tôi, thù oán đã kết từ lâu. Lần họp lớp này tôi vốn không định để Trần Dật giả làm bạn trai của tôi nhưng trước hẹn họp lớp một ngày, cô ta lại đến khiêu khích tôi, vì thế tôi mới bất đắc dĩ bắt đứa em họ vừa mới về nhà đến đây góp cho đủ số, cũng vì thế mà phải trả giá đắt cho lương tâm của mình.

Tôi trơ mắt nhìn cảnh tượng này diễn ra trước mắt mà c·h·ế·t lặng, trên thực tế thì tôi cũng không hiểu rõ những việc của mấy đôi yêu nhau, một cặp đôi yêu nhau thật sự sẽ nhàm chán như vậy à?

Trần Dật nghiêng đầu sang, nhỏ giọng nói với tôi: “Chị, cái này không được, bố em sẽ đánh gãy chân em mất.”

Hết chương 02!

Trần Dật nghiêng đầu sang, nhỏ giọng nói với tôi: “Chị, cái này không được, bố em sẽ đánh gãy chân em mất.”

“Ây da, Hứa Xuyên Xuyên thật sự tìm được bạn trai rồi hả? Tôi còn tưởng cô vì giữ thể diện mà tìm người đến diễn trước mặt tôi đó.”

Tôi nhăn mũi, thấy hơi ngứa, rồi lại thấy tất cả mọi người đều đang nhìn về phía chúng tôi, tôi có cảm giác hơi bất an, lẽ nào diễn lố rồi? (đọc tại Qidian-VP.com)

Chu Vấn Độ cong mắt cười dịu dàng nói: “Tôi nhớ rõ em thích ăn cá.”Trên trán chỉ thiếu viết hoa bốn chữ “ĐẾN MÀ GIÀNH LẤY!”

Lời kịch này chúng tôi đã luyện tập nhiều lần, lần nào nghe cũng thấy buồn nôn, cũng may lần này tôi nhịn được.

Tôi đơ người luôn, không hiểu anh ấy làm vậy có mục đích gì.

“Ừm, đúng vậy.”

“Ây da, Hứa Xuyên Xuyên thật sự tìm được bạn trai rồi hả? Tôi còn tưởng cô vì giữ thể diện mà tìm người đến diễn trước mặt tôi đó.”

Sự hoảng loạn được trấn an một cách kỳ lạ, thậm chí tôi còn mỉm cười với Dương Đình Đình.

Ngay sau khi giọng nữ này vang lên, tôi lập tức bước vào trạng thái chiến đấu, ngồi thẳng lưng, dùng một chân móc ghế của Trần Dật lại, nghiêng người qua tựa vào người vẫn đang còn bàng hoàng đầu óc, gắp tôm trong bát, đưa lên miệng nó: “Lại đây, há miệng ra.”

Tôi đang định nhỏ giọng mắng nó không có tiền đồ bỗng trước mắt xuất hiện một bàn tay có khớp xương rõ ràng, gắp miếng thịt cá trắng mềm bỏ vào trong bát của tôi.

Ở dưới bàn, tôi đá chân Trần Dật, nó hơi bất ngờ, sau đó cực kỳ ân cần bóc tôm cho tôi, tôi hưởng thụ đãi ngộ như nữ vương, như có như không khiêu khích đối phương.

Edit: Thanh Y Dao

Cô ta bĩu môi, nhìn Chu Vấn Độ, rồi lại nhìn Trần Dật, ánh mắt hơi thay đổi, cười nhạt hỏi tôi: “Xuyên Xuyên, bạn trai cô năm nay thành niên chưa? Người trẻ tuổi tâm tính dễ thay đổi, cô phải cẩn thận đó.”

Những người khác cũng không rõ, tất cả đều nhìn anh ấy, rồi lại nhìn Trần Dật, sau đó lại nhìn tôi.Trần Dật chọc tôi, tôi mới hoàn hồn trả lời lại, tầm mắt đảo lung tung nhằm che giấu sự hoảng loạn của mình, nhưng trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Dương Đình Đình.

Beta: Maria, Sherlyn

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2