Có Phải Cậu Chán Sống Rồi Không
Lận Vu Lâm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28: Rung động
Cô đang định đóng cửa sổ lại thì một bóng đen chợt bay loạn xạ vào phòng.
“Khát nên dậy uống nước, trùng hợp nhìn thấy tin nhắn của cô.” Chu Lân Nhượng nói, “Sao cô không gọi điện thoại?”
NhưngnhìnNghêDiêntrướcốngkính,côấyvẫnngồixuống.
Vẻ mặt Tùng Gia đau khổ, “Rốt cuộc là ai đáng ghét như vậy, sao lại phát minh ra thi thố thế.”
“Đừng mắng tôi.” Giọng Nghê Diên rất nhỏ, cô nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, trong lòng nổi lên chút cảm giác sa sút không thể miêu tả được.
Nghê Diên vừa nhìn chằm chằm bóng đen trên mặt đất sợ nó di chuyển, vừa nói vào điện thoại với giọng điệu sợ hãi: “Có một con dơi bay vào phòng tôi, nó không bay ra ngoài, phải làm sao đây?”
Tùng Gia bực bội cầm sách đập lên đầu, cay đắng nói: “Diên Nhi à, học hành đúng là muốn mạng của tớ mà.”
“Đượcrồi.”GiọngnóicủaNghêDiênnhẹnhànghơnkhôngít.
“Đừng mắng đừng mắng nữa.” Tùng Gia tháo tất cả vòng tay và dây xích sáng lấp lánh trên tay xuống, vén tay áo lên cắn răng nói: “Nào, học thôi! Ai sợ ai!”
Côdẫncậuđihàngyêuphụcma.
Cậu đóng cửa sổ, cài khóa lại, tiện thể kéo màn vào. “Vậy là xong rồi?” Nghê Diên ngạc nhiên.
“Khôngphảichúngtavẫnchưaxàitiềnthưởngsao?”NghêDiênnói.
Cônơmnớplosợvặnkhóacửa.
Cô đứng lên đi qua đó, đầu sát bên đầu Tùng Gia, nhìn tình hình trên sân bóng rổ đối diện qua tấm kính hẹp.
Đại khái Chu Lân Nhượng cũng nhận ra sự khác thường của cô, nói: “Tôi không mắng cô, về sẽ trừng trị cô.”
Nghê Diên kiểm tra cửa sổ của phòng khách, toilet một lần, sợ có thứ gì đó biết bay đột nhiên xuất hiện.
Một đêm trước kì thi cuối kỳ, Nghê Diên thức đêm giúp Tùng Gia ôn những điểm quan trọng, hai người gọi video trao đổi.
Bầu không khí vui mừng hớn hở giống như ăn tết, ngoài học sinh lớp 12 phải ở lại học bù, những người khác đều đã thoải mái, hứng hở chạy ra ngoài dù trời đang mưa nhỏ.
Chu Lân Nhượng đến gần, dùng chổi đè cánh dơi lại rồi chuyển nó vào ki hốtrác.Nóvùngvẫyhailầnnhưngtốncôngvôích,khôngthoátrađược.
Trên bàn học của Tùng Gia chất đầy tài liệu học tập bị cô ấy lật loạn, quyểnnàychồnglênquyểnkia,cáctranggiấytrànngậpdấuhighlight.
Chủ tiệm có nuôi hai con mèo, một con mèo cam lớn và một con mèo lông dài Mỹ.
(*Không đàng hoàng trong tiếng trung là 不三不四 (bất tam bất tứ) ) Chủ tiệm liền lấy mèo về.
“Ngàymaicònphảithi,mauvềngủđi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tùng Gia cầm chuột bông chơi với mèo lông dài Mỹ, một người một mèo chơi trên bệ cửa sổ, mèo lông dài Mỹ vẫy đuôi làm miệng Tùng Gia đầy lông.
“Đi một bước quay đầu ba lần, rất khó để tin là không có gì mờ ám. Tớ cược ba đồng nữ sinh này thích em trai.” Tùng Gia thêm dầu vào lửa, nở nụ cười xem kịch.
NghêDiênômmèocamlớn.
Cuộcgọikếtthúclúcbagiờsáng.
Chu Lân Nhượng mặc đồ ngủ thoải mái, rộng rãi, phong phanh màu xám, sắc mặt mệt mỏi, dáng vẻ nửa híp mắt chưa tỉnh ngủ, cậu cầm điện thoại vẫn đang trong cuộc trò chuyện chưa cúp máy.
“Nếu không thì sao?” Chu Lân Nhượng nói, “Cô còn muốn nói lời tạm biệt với nó à?”
Tùng Gia thả mèo lông dài Mỹ ra, bưng ca cao nóng lên, nằm sấp trên bệ cửa sổ của gác lửng ngân nga.
ChuLânNhượng:“???”
NghêDiêncúpmáy,đemchiếcđiệnthoạicòn8%pinđisạc.
Cuối cùng, cô khuyên Chu Lân Nhượng một cách chân thành: “Lân Lân, làm người vẫn là không nên quá trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Kiểm tra phòng xong, Chu Lân Nhượng về 301. Nghê Diên đứng ở cửa hỏi cậu, “Ngày mốt thi xong cậu có về trấn Xuân Hạ không?”
TùngGianói:“Vậychúngtadùngtiềnthưởngđiăn.”
NghêDiêncóvẻnhànnhãhơnnhiều.
Chu Lân Nhượng “Ừ” một tiếng, nói: “Ngày mai thi cho tốt, nếu không uổng công cô bận rộn lâu như vậy.”
Tầm mắt Nghê Diên bỗng nhiên tối đen. Chu Lân Nhượng xoa đầu cô như trút giận. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đừng nhìn nữa, tròng mắt cậu sắp lồi ra rồi kìa.” Tùng Gia là người ngoài cuộc, trong lòng cô ấy hiểu rõ, cười trêu chọc Nghê Diên.
Nghê Diên hiểu, dù sao toán cũng muốn nửa cái mạng c·h·ó của cô rồi. “Cứ từ từ, chúng ta vượt qua kỳ thi lần này rồi nói tiếp.” Nghê Diên nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chưabiết.”ChuLânNhượngnói.
Tùng Gia vừa nói “Không biết” xong liền thấy cô gái lấy một tờ giấy trắngđượccuộnthànhốngtrongtúivảirađưachoChuLânNhượng.
Nghê Diên bịa chuyện: “Trên đường tôi gặp được một dì làm ở văn phòng mai mối, cô ấy không tìm thấy nam thanh niên ưu tú lớn tuổi chưa lập gia đình để làm khách hàng nên khóc ở bến xe buýt…
“Đừng có vu oan cho tớ, tớ không có ch.ảy nướcmiếng.” Trái tim Tùng Gia đã bay xa, “Thi xong tớ mời cậu đi ăn nhé.”
Sau khi rẽ vào ngõ, cây già tường cao ngăn cách những âm thanh này bên ngoài.
Chu Lân Nhượng: “Lấy ki hốt rác.” Nghê Diên đưa ki hốt rác.
“Lầnsautrựctiếpgọiđiệnthoại.”ChuLânNhượngnói.
“Làm hết sức mình, nghe theo ý trời.” Đối với Tùng Gia, cố gắng cả đêm đã là cố gắng hết sức rồi.
Cuộc thi cuối kỳ diễn ra thuận lợi, độ khó vừa phải, Nghê Diên cảm thấy đã nắm chắc điểm trong tay, vô cùng hài lòng.
Nghê Diên: “Cậu nhất định phải về đó nha, tôi ở trấn Xuân Hạ chờ cậu về đánh tôi.”
Con dơi không ngừng va đập vào cửa sổ, cửa sổ lớn như vậy nhưng nó mãi không bay ra được. Cuối cùng nó đậu xuống sàn nhà rồi đứng yên, thu cánh lại, ước chừng to cỡ hai bàn tay của Nghê Diên.
Cô dùng ngón tay vẽ một biểu tượng “Yeah” chỉ có cô nhìn thấy được,vùi mặt vào sau gáy tròn trịa của mèo cam lớn, hít sâu một hơi, đây chính là biểu hiện khi cô đang thả lỏng.
NghêDiênđưachổi.
Cô duỗi lưng một cái, thả lỏng vai, thức đến lúc này cô lại không cảm thấy buồn ngủ.
Trước tấm lưới màu xanh lá, Chu Lân Nhượng đang đứng đối diện một bạn nữ, hai người đang nói chuyện với nhau.
Nụcườicũngngọtngào,xinhđẹpđó.
Hìnhnhưcònđangcười.
Cô chột dạ, không kéo chăn xuống ngay mà trốn bên trong thấp giọng nói: “Ngủ ngon, Lân Lân.”
“NghêCâuCâu,cóphảicôcóbệnhkhông?”
Chương 28: Rung động
“Ngàymaicốlên.”NghêDiênnói.
Chu Lân Nhượng đưa ki hốt rác ra ngoài cửa sổ rồi thả chổi ra, con dơi bay mất.
Tóc dài mới khô một nửa xõa trên vai, cô ôm túi chườm nóng, trên bàn có một ly sữa bò.
Giống thư tình mà cũng không giống lắm. Chu Lân Nhượng nhận lấy.
NghêDiênsợtớimứcngồixổmxuống.
NghêDiên:“Cứumạng!!!”
“Rốt cuộc bọn họ đang làm gì thế?” Nghê Diên cười không nổi, “Tỏ tình à?”
Chu Lân Nhượng nhìn bóng đen trên sàn nhà, nói với Nghê Diên: “Lấy cây chổi.”
Trong không khí lạnh lẽo, Chu Lân Nhượng rùng mình một cái, giọng cậu vẫncònkhànvìbuồnngủnhưngvẫnkhôngquênnóilờicayđộc:“Lá gan nhỏ như vậy? Không phải bình thường cô được lắm sao?”
Ra khỏi điểm thi, Tùng Gia ôm Nghê Diên gặm một cái trên mặt cô. “Nước bọt kìa.” Nghê Diên bị hôn đến co quắp cổ.
Nghê Diên: “Hôm nay rất lạnh, có mặc quần thu không?” Chu Lân Nhượng: “…”
Nghê Diên cúi người ôm đầu đi tới phòng khách, cô sợ con dơi đột nhiên bay tới tấn công cô.
Bây giờ cô vẫn còn sợ hãi không thôi, nhìn dưới giường đều cảm thấy như có một con quỷ đang nhe răng trợn mắt.
Làm sao đuổi nó ra ngoài đây? Nghê Diên cứng đờ.
Chuyện khiến người ta vui mừng chính là tác phẩm văn cổ cô đã nhồi nhét cho Tùng Gia vậy là lại trúng tủ.
Thi xong môn tiếngAnh cuối cùng, Nghê Diên và Tùng Gia thuận theo biển người đi về phía cổng trường.
Côgáiđãđixa,cònquayđầuvẫytaytạmbiệtvớiChuLânNhượng.
Nghê Diên: “Nếu cậu chịu nước tới chân mới nhảy sớm một ngày thì cũng không vất vả như bây giờ.”
Nghê Diên ôm mèo cam lớn đứng dậy, cánh tay nặng trĩu, đúng là tốn sức thật.
Nghe nói hai con mèo này là chủ tiệm tặng cho bạn trai cũ, lấy tên nhưvậy vì muốn nhắc nhở bạn trai cũ đừng có không đàng hoàng*, nhưng sau này bọn họ vẫn chia tay.
NghêDiên:“Mạomuộihỏimộtchút,bâygiờcậucóđộcthânkhông?”
Mỗi năm học cũng chỉ có lúc này mẹ Tùng Gia mới có thể cảm thấy con gái mình cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của học sinh cấp ba.
“Khôngbiết.”
Nghê Diên quan sát cẩn thận, nữ sinh cao gầy, cao hơn một mét bảy, tóc dài hơi xoăn, mặt trắng nõn, cô còn muốn nhìn rõ hơn nên lấy kính viễn vọng qua.
Cô mò điện thoại đang sạc pin trên bàn, gửi tin nhắn cho Chu Lân Nhượng: “Lân Lân, cậu ngủ chưa?”
Đặcbiệtvìaiđó.
PhòngNghêDiênkhôngmởđiềuhòa,chỉsưởiấmbằngtúichườmnóng.
Cổngtrườngvẫnđôngxenhưcũ,tiếngcòivàtiếngngườihuyênnáo.
“Trong phòng tôi.” Giờ phút này Nghê Diên thấy cậu như thấy Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn, Lân Lân đến để phổ độ chúng sinh và phổ độ cô.
QuayđầunóivớiNghêDiên:“Emtraiđangchơibóngrổkìa.”
NghêDiên:“…”
“Sợ bị cậu đánh.” Nghê Diên nói, “Cậu đang ngủ mà bị tôi đánh thức thì tôi sẽ không có kết quả tốt.”
ChuLânNhượngmộttayđậpbóng,“Rốtcuộccômuốnnóigì?”
Mộtngườimộtdơiởchungtrongmộtphòngkhoảngnămphút.
Chu Lân Nhượng: “Cũng được.” Nghê Diên: “Đang làm gì thế?” Chu Lân Nhượng: “Chơi bóng.”
“Mở cửa.” Chu Lân Nhượng nói. Cậu đã ở ngoài cửa.
Mèo cam lớn tên Bất Tam, mập như một con heo nhỏ, không thích vận động, ăn xong thì ngủ, ngủ dậy lại ăn, mặc cho người khác v.uốt ve.
Không biết có phải ảo giác của Nghê Diên hay không, cô cảm thấy lúc cậu nói chữ “bận rộn” có chút nghiến răng nghiến lợi.
Bóng đen thỉnh thoảng lướt qua đầu cô, cô ôm đầu di chuyển trong phòng, không biết nên làm sao.
Chu Lân Nhượng cầm tấm chăn nhỏ màu trắng cô để trên ghế dựa khoác lên người.
Chỉ là trong thâm tâm cô ấy biết rằng sự trùng hợp này thật ra là đặc biệt tạo ra.
Chu Lân Nhượng: “? ? ?” Xem ra còn bệnh không nhẹ.
NghêDiêntiếptụcgiảng,“Lậtđếntrangmườicủatàiliệu.”
“Cho nên Lân Lân, cậu vẫn chưa nói cậu có độc thân không.” Nghê Diên chấp nhất không giống bình thường đối với vấn đề này, vì thế cô lại nói thêm để che giấu: “Như vậy tôi mới có thể giải thích với dì ở văn phòng mai mối.”
Chu Lân Nhượng trả chăn trên người lại cho cô, nhớ tới những lời nói dối mình bận rộn của cô nên cậu cố ý chùm chăn lên đầu cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tay đập bóng của cậu khựng lại một chút, Chu Lân Nhượng không hiểu: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
Cậuđitheocôkiểmtracảphòngmộtvòng.
——Làmộtcondơi.
Nếu cậu không thấy tin nhắn thì cô định làm thế nào, giằng co với con dơi đến bình minh à?
Dấu chấm than phía sau đủ để diễn tả sự sụp đổ trong nội tâm Nghê Diên. Điện thoại đổ chuông, Chu Lân Nhượng gọi tới, hỏi cô: “Sao vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Gan không nhỏ.” Nghê Diên nói, “Sâu gián gì tôi cũng có thể chốngchọi được, nhưng sợ con dơi con chuột cũng không quá nhỉ. Hơn nữa nó bay tới bay lui giống như lúc nào cũng có thể bay qua chỗ tôi.”
Cuối cùng tiết mục nói hai bè trong tiệc tối Tết nguyên đán đã giành được giải nhì, có 400 tệ.
“Ởđâu?”Cậuhỏi.
Tùng Gia bị tàn phá thê thảm, suốt đêm xem phim cũng không buồn ngủ như thế, cô ấy ngáp một cái rồi nói “Mai gặp” với Nghê Diên.
“Nói với dì ấy, kẻ hèn này mười sáu tuổi, chưa lập gia đình, độc thân, không có đối tượng, đang bận rộn học tập, chơi game, đừng làm phiền.” Chu Lân Nhượng nói.
Cậu có thể phải về thành phốAtrước nhưng cậu sẽ đến trấn Xuân Hạ ăn Tết, trước kia cậu đã nói với Thầm Tùng.
Cô ấy cong chân gác lên ghế, cằm đặt trên đầu gối, học được nửa tiếng liền bắt đầu lơ là: “Diên Nhi, làm sao bây giờ, tớ quên hết mấy thứ vừa nhớ rồi.”
Cô đã soạn các câu hỏi thành quyển sổ nhỏ cầm tay, bổ sung cho Tùng Gia một chút kiến thức, cũng coi như là đang ôn tập lần hai.
Chu Lân Nhượng không ở đó nên nữ sinh lấy giúp cậu. Trùng hợp đi ngangquasânbóngnhìnthấyChuLânNhượngliềnđưabàithichocậu.
Mèo lông dài Mỹ tên Bất Tứ, gầy gò, ánh mắt hung dữ, biết bắt chuột, lúc tâm trạng tốt mới cho người khác v.uốt ve.
“Ồ.”NghêDiêngậtđầu.
Tùng Gia đứng lên, cô ấy định đạp ghế bỏ đi, không đủ điểm thì sao, cô ấy không sợ, nhiều lắm là tiền lì xì giảm một nửa thôi.
Lục Trung nằm ngay bên cạnh ngõ nhỏ, gác lửng vừa vặn đối diện với sân bóng rổ và sân điền kinh của trường.
Mẹ Tùng Gia bưng bữa khuya vào, nhìn thấy cô ấy sắp “Cột tóc lên xà nhà, lấy dùi đâm đùi” học bài, bà ấy cảm thấy rất vui mừng.
Tôi cảm thấy cậu rất ưu tú, lại cảm thấy dì ấy rất đáng thương nên đã đưa phương thức liên lạc của cậu cho dì ấy.”
“Lân Lân, là tôi.” Nghê Diên nói chuyện không được tự nhiên lắm: “Cậu… cậu thi tốt chứ?”
Nghê Diên ở cửa sổ nhìn Chu Lân Nhượng nhận điện thoại. Đối diện truyền đến thanh âm cô quen thuộc: “Alo?”
Bây giờ Nghê Diên đâu chỉ không buồn ngủ mà cô tỉnh táo giống như bôi mười bình dầu cù là lên thái dương.
Nghê Diên gọi điện thoại cho Chu Lân Nhượng. ChuLânNhượngvừathảbàithitrongtayxuống.
Lúc nãy một bạn học của lớp bồi dưỡng học sinh ưu tú đến, nói giáo viên vừa in một bộ đề mô phỏng có độ khó khá cao, rất có tính khiêu chiến,bảo bọn họ lấy về làm.
Trong ngõ có một tiệm đồ ngọt mà Nghê Diên và Tùng Gia ăn hoài không chán. Hai người chọn vài món đồ ngọt, gọi chút đồ uống nóng rồi lên gác lửng chơi với mèo.
Cảm ơn trời đất, ba giờ sáng rồi nhưng người bên kia vẫn trả lời. Chu Lân Nhượng: “?”
Ngón tay Nghê Diên cuộn lại siết chặt góc áo khó nhận ra, xương ngón tay căng đến trắng bệch, buồn bực nóng đến đỏ mặt bên trong chăn.
“LânLân,muộnvậyrồisaocậucònchưangủ,tỉnhngủhả?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.