Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 36: Oan hơn Đậu Nga

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Oan hơn Đậu Nga


NghêDiên:"..."

Nhấtthờikhôngbiếtnhìnchỗnàomớitốt.

Nghê Diên: "Có phải bây giờ tớ nói gì cậu cũng không tin đúng không?" Tùng Gia: "Đúng vậy." (đọc tại Qidian-VP.com)

Mộtđámngườitrốntronggócxemkịch,chóngốctrừngmắt.jpg

(*Xuất phát từ câu "Bắp cải nhà trồng bị heo ăn", ẩn dụ một nữ thần đã được một người bình thường cướp đi.) (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tớnóng."NghêDiênnói.

Nhớ tới chuyện chính, Nghê Diên chặn cậu lại trên cầu thang. "Lân Lân, cậu phối hợp chút nhé." Nghê Diên nói.

NghêDiênrakhỏilớp,bỏlạiTùngGiavẫncònmuốntiếptụchónghớt.

Giáo viên Toán nói chuyện chậm rãi như đang hát ru khiến người ta buồn ngủ.

Nghê Diên vừa nhìn đề trên màn hình vừa ghi ra những điều kiện đã biết, cô biết được đại khái cách giải của đề.

"Chỉ biết có chơi có chịu, người thua không có quyền lên tiếng." Giống như mỗi lần cậu đánh không lại Thầm Niên thì sẽ nghe theo lời cô ấy.

"Không cần, để tớ tự nhặt." Ngón tay Tùng Gia với được nắp bút, lúc cô ấy ngồi thẳng lại, lỗ tai dừng lại trước ngực Nghê Diên vài giây.

Còn cô là người bị bắt được. Tùng Gia: "Em trai ngầu quá."

NghêDiênmuốngiảithích,"Tôikhôngcónghingờcậu."

Nghê Diên nói đơn giản chuyện đã xảy ra với Tùng Gia, "Nói chính xác thì người tỏ tình là cậu ấy, người bắt được vẫn là cậu ấy."

"Hànhđộngvừarồicủacôchínhlàđangnghingờtôi."

Nghê Diên đưa tay che miệng, lén lút giống như đang nói chuyện bí mật, "Đâm thủng lớp giấy rồi."

Giáo viên Toán giám sát bên dưới, thỉnh thoảng quay đầu nhìn một chút, trừng Tùng Gia.

Độtnhiênbịgọilênbảng.

"Hộihọcsinhkiểmtrathìluônkhôngphốihợp,luônlàmtheoýmình."

Tùng Gia vui mừng khôn nguôi, "Đúng là có tiền đồ, bắp cải nhà trồng đã ăn heo rồi*."

Chu Lân Nhượng dứt khoát nói: "Con muốn hút thì cũng phải mua một hộp, sao phải phách lối mua một điếu như vậy?"

ChonênThầmNiênmớiđihỏiNghêDiên.

"Đổoanchotôirồibiếtkhông?"

Haitấmbảngđen,mỗingườimộtbên.

"Đếnmuađồà?"ThầmNiênhỏi.

Lúc Nghê Diên lên cầu thang, Chu Lân Nhượng đang từ phía trên xuống. Đây là lần đầu tiên hai người chạm mặt sau khi đưa tờ giấy tỏ tình.

NghêDiênthềcôtuyệtđốikhôngbaochechongườinàođó.

Vuiquáhóabuồn.

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc chuông reo, sau khi mọi người đứngdậy nói "Tạm biệt thầy" xong, Tùng Gia gấp gáp hỏi Nghê Diên: "Nhanh nhanh nhanh, mau giải thích rõ ràng lúc tớ không biết thì rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì!"

Lúcnày,mộtngườibắtvàmộtngườichophép.

Nghê Diên lập tức ngửi thấy mùi nước giặt quần áo nào đó, là hương bạc hà.

"Nóngmớilạ."

"Nóithậtđi."TùngGianói.

Tùng Gia cố gắng nghe mười lăm phút, trốn sau bức tường bằng sách nhắm mắt một lúc, đến khi không còn buồn ngủ nữa lại bắt đầu xoay bút.

"Hả?"

Khôngbiếtsaocậulạicóđược.

Tùng Gia mở nắp lon nước, nụ cười trên mặt dần khác thường: "Hôn tay cậu ấy, còn chủ động ôm ấp yêu thương, cậu đừng có mà chối cãi nhé, ngoài tớ thì còn có vài bạn nam của lớp 6 tận mắt nhìn thấy rồi."

NghêDiêncầmtaycậuđưalênchópmũingửingửi.

NghêDiên:"..."

Chu Lân Nhượng đứng trên cô một bậc thang, cậu cụp mắt hứng thú hỏi: "Phối hợp thế nào?"

Vừa hết năm phút, hai người xuống bục, Nghê Diên vẫn chưa giải ra bước cuối cùng, Tùng Gia càng thiếu nhiều hơn.

Cô vừa chạy xong, đổ mồ hôi nên cởi áo khoác đồng phục ra ôm trước ngực, trên người mặc áo len sọc ca-rô màu trắng gạo, vẫn còn thở hơi gấp.

"Dẫn người đi giành sân bóng là chuyện thường thôi."

Buổi chiều, sau khi học xong tiết thể d·ụ·c quay về lớp, Nghê Diên không hẹn mà gặp Chu Lân Nhượng trên cầu thang.

NghêDiên:"GiaGia,tớphảigiảithíchmộtchút."

Đầu Nghê Diên lập tức trống không, cô vừa rửa mặt, vài sợi tóc dính trên mặt, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Chu Lân Nhượng liền nhìn đi chỗ khác.

"Cô muốn hỏi em là em có nhìn thấy nó hút thuốc không?" Trái tim Nghê Diên lại rơi xuống, "Không có ạ."

Cô tiện đường đi đến văn phòng nói cho Thầm Niên: "Cô giáo, có lẽ chuyện Lân Lân hút thuốc là hiểu lầm thôi."

Cậu đứng đấy không nhúc nhích, nói với giọng điệu không kiên nhẫn, "Có mùi khói không?"

"Cônóiđi."NghêDiênđóngcửalại. (đọc tại Qidian-VP.com)

NghêDiêncóchútxấuhổ.

Cậunóinhưvậy,ThầmNiênđãtintámphần.

TùngGiachỉvàomuộnhaiphút.

Hoàng hôn buông xuống, đèn nê-ông của tiệm gội đầu bên cạnh sáng lên, hai người cách nhau chưa đến một mét, Chu Lân Nhượng muốn giấu đồ trong tay cũng không kịp, cậu cảm thấy mình cần phải giải thích vài câu: "Chuẩn bị cho ông ngoại."

Nửa tiết sau đó Tùng Gia đều phải kìm nén, muốn hỏi nhưng không thể hỏi.

Cô ấy xách giỏ rau, có đậu hà lan, cà rốt và thịt, vài nhánh hành lá xanh biếc vươn ra ngoài.

Còn thiếu hai phần là vì cô ấy muốn đề phòng, cảnh giác trước khi nó xảy ra.

"Đượckhông?Nếukhôngthìtớnhặtgiúpcậu?"NghêDiênhạgiọngnói.

Nghê Diên đứng dậy đi về phía sau lớp học, cầm lấy một cây chổi và ki hốt rác, Tùng Gia uống một ngụm nước ngọt rồi hỏi: "Cậu đi đâu đó?"

NghêDiên:"..."

Nghê Diên nắm hai bàn tay thon dài lại sạch sẽ, khớp xương rõ ràng của cậu.

TiếnđộnhanhđếnmứckhiếnTùngGiakhôngkịpchuẩnbị.

"DiênNhi,saotimcậuđậpnhanhthế?"TùngGiahỏi.

Cô từng nhìn thấy Hồ Thành bắt bạn nam hút thuốc thế nào, nếu tìm trong cặp hay hộc bàn thì có thể sẽ không tìm được bằng chứng. Nhưng trênquầnáongườiđãhútthuốcsẽcómùikhóithuốcvẫncònchưatanhết, nếu hút nhiều thì bên cạnh ngón tay cầm thuốc sẽ bị vàng.

Đỡ kính lão, đưa phấn trong tay ra, "Cho các em năm phút để hoàn thành đề trên bảng. Nào, Nghê Diên, Tùng Gia hai em lên bảng làm đi."

"Quétdọnkhuvựcđượcgiao."NghêDiênnói.

NghêDiên:"Cậukíchđộngthếlàmgì?"

TùngGia:"Nóinhảm,tớđangđuCPcủacậuvàemtraimà!"

"Mấy ngày trước khi vào học em và Lân Lân về trường sớm, thời gian ở chung nhiều..." Thầm Niên nói được một nửa, trái tim Nghê Diên bỗng treo lơ lửng.

NghêDiên:"Nhìnthấygì?"

"Ồ?"RõràngThầmNiênkhôngtin.

TừđóTùngGiakhôngcòntinemtrongsạchnữarồi

Tùng Gia phản ứng chậm nửa nhịp, "Cậu tỏ tình với em trai rồi?! Thật sự bắt được người rồi?! Tớ quá coi thường cậu rồi Diên Nhi, tớ còn tưởngcậu chỉ biết khoác lác."

NghêDiêngậtđầuđồngý.

Đến lúc này Chu Lân Nhượng sao có thể chưa hiểu, hóa ra là tới để kiểm tra cậu.

Cô ấy nhìn Nghê Diên, nói toạc ra chân tướng: "Hóa ra lúc nãy không phải cậu nóng mà là rạo rực."

NghêDiên:Bỏradanhdựđểxácnhận.

Tối hôm qua Thầm Niên ra ngoài, vô tình gặp Chu Lân Nhượng ngoài cửa hàng bán rượu và thuốc lá. Cô ấy nhìn thoáng thấy cậu cầm điếu thuốc, hơn nữa còn là loại thuốc đặc biệt có tiền cũng không mua được. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Trắng trợn cúp học lớp bồi dưỡng học sinh ưu tú."

Cô ấy lại nhìn mặt Nghê Diên, thuận tay sờ một cái, "Còn mặt cậu sao lại nóng thế?"

Nghê Diên lắc đầu, "Không có."

Khu vệ sinh của lớp 3 thường xuyên được nhà trường phân đến góc xó xỉnh nào đó, lúc quét dọn vệ sinh cô nhiều lần nhìn thấy học sinh hút thuốc, trên sân thượng và trong góc phòng dụng cụ cũng có tàn thuốc.

Tùng Gia: "Cậu vừa ôm vừa hôn em trai." Nghê Diên: "? ? ?"

Thầm Niên hỏi từ tận đáy lòng: "Chẳng lẽ con còn không đủ phách lối à?"

Chu Lân Nhượng xấu xa nhìn lỗ tai đỏ bừng của cô, "Thế này thì tháng sáu cũng có tuyết rơi*."

"Có điều cậu yên tâm, bọn họ nhìn thấy cũng không dám nói lung tung đâu."

Thầm Niên thân thiết ôm vai Nghê Diên, đi về phía phòng làm việc nhỏ, "Diên Nhi, hỏi em một chuyện."

Trước mặt Tùng Gia còn có vài học sinh lớp 10/6 cũng đang hóng chuyện.

(*Tuyết rơi tháng sáu ẩn dụ cho sự oan uổng.) Cậu còn oan hơn Đậu Nga.

Tùng Gia mua hai lon nước ngọt từ cửa hàng đang về lớp, lúc nhìn thấy cảnh này trên cầu thang cô ấy đã kinh ngạc, nhìn từ góc của cô ấy thì Nghê Diên đang hôn lên tay Chu Lân Nhượng.

"Có biết khiêm tốn nhún nhường, có biết giúp đỡ người khác không?"Chu Lân Nhượng cong môi nở nụ cười, ánh mắt kiêu ngạo: "Không biết."

Thầm Niên vỗ vỗ vai Chu Lân Nhượng, "Con trai à, có phải con sống hơi tùy tiện quá rồi không?"

Chu Lân Nhượng từng bước ép sát, cậu bước xuống một bậc, đứng cùng một bậc thang với Nghê Diên nhưng vẫn cao hơn Nghê Diên nhiều, cậu khom lưng, giọng cậu vang lên bên tai cô: "Câu Câu, tôi sắp c·h·ế·t oanrồi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Tùng Gia: "Cậu không cần xấu hổ, con gái chủ động một chút cũng không sao."

Đặt một lon nước ngọt lên bàn Nghê Diên, sau khi kích động đi tới, giọng điệuvàtháiđộcủacôấyđãbìnhtĩnh,trầmổnlại,chỉnởnụcườikhẽ, "Tớ nhìn thấy hết rồi."

NhưngNghêDiênchưatừngnhìnthấyChuLânNhượnghútthuốc.

Nghê Diên nói: "Em không nhìn thấy cậu ấy giấu thuốc lá ở đâu, hẳn là không có."

"Nhưng con thật sự không lén hút thuốc." Dám làm dám nhận, chuyện không làm thì không nhận.

Nghê Diên không phát hiện ra dấu vết gì, cô buông tay Chu Lân Nhượng. Sau đó lại nghiêng người đến gần, ngửi áo khoác đồng phục của cậu.

Nghê Diên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Tùng Gia đi theo sau lưng cô chậm rãi lên bục giảng.

"Được, cô biết rồi." Thầm Niên nói, "Nó có gì thì em cứ nói với cô, cô sợ nó không học đàng hoàng."

Giáo viên Toán đã có tuổi nên dễ tính, khuyên chân thành: "Lên lớp phải tập trung vào."

"Đại diện môn." Thầm Niên đi tới từ hành lang, cách cửa sổ vẫy tay gọi Nghê Diên, "Đại diện môn Lịch Sử của cô ra đây một chút."

Nghê Diên: "Thế này thì tháng sáu cũng có tuyết rơi." Cô mới là người thật sự bị oan.

NghêDiêncứngđờ.

Tùng Gia nhặt lên, không với tới nên buộc phải cúi xuống ghé vào đầu gối Nghê Diên.

Hai cô nàng xì xào nói chuyện, giáo viên Toán trên bục giảng thấy vô cùng rõ ràng.

Tùng Gia vừa nhìn đề trên màn hình vừa liếc trộm cách giải của Nghê Diên, có thể chép được cái nào hay cái nấy.

"Lạchcạch",bútrơixuốngđất,lănđếndướibànNghêDiên.

Nghê Diên về chỗ ngồi làm hai đề trắc nghiệm tiếngAnh để bình tĩnh lại, sau đó lớp tiến hành tổng vệ sinh toàn trường, lúc này trong lớp đã không còn ai, chỉ mới có vài người quay lại, phần lớn mọi người đều đang ở lại bãi tập chơi đùa.

Aicũngduỗidàicổ.

ThầmNiên:"Emxácnhậnbằngcáchnào?"

Chương 36: Oan hơn Đậu Nga

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Oan hơn Đậu Nga