Có Phải Cậu Chán Sống Rồi Không
Lận Vu Lâm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48: Bị lộ
Nghê Diên: "Nếu tôi không phát hiện thì có phải cậu định giấu cả đời không?"
Thời điểm nhận ra mình thích Chu Lân Nhượng, cô còn hỏi L: Tôi thích một chàng trai, phải làm sao đây?
"Chịvừađitôiliềnkhôngngủđượcnữa."ChuLânNhượngnói.
"Hátmộtbàiđi."ChuLânNhượngnói.
Nghê Diên suy nghĩ một lúc lâu, chân thành nhờ cậu chỉ bảo: "Thế nào mới gọi là có thành ý hả?"
Cậu bước tới nhận lấy thứ trong tay cô, lặng lẽ quan sát biểu cảm của cô như muốn nhìn ra gì đó.
ChuLânNhượngnhìnthử,đềhàmsốlượnggiác.
Hìnhnhưcôđãnhìnthấyởđâurồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Câu Câu à."
Vẫncònbìnhthường,chưabịlộ.
"Cậu ngủ sao còn nói chuyện được thế?"
Nghê Diên: "Tôi suy nghĩ với cậu đến khi cậu nghĩ ra mới thôi." Chu Lân Nhượng biết mình không giấu được nữa rồi.
L: "Bận, không thể tham gia."Cậu trực tiếp tránh câu hỏi của cô.
Nếu như bây giờ Nghê Diên chẳng qua chỉ cảm thấy chữ của Chu Lân Nhượng và Lgiống nhau, vậy nếu làm cùng một đề, viết lời giải tương tự rồi bắt đầu so sánh thì gần như có thể đoán được rốt cuộc bọn họ có phảilà cùng một người hay không.
NghêDiên:"Mạomuộihỏimộtchút,bâygiờcậucóđộcthânkhông?"
Nhữngconsốđượcviếtrađềucónhữngđặcđiểmriêng.
L:"Khôngcầncoi,tôivàbạngáisẽlâudàithôi."
L: "Thời điểm chúng ta hẹn hò, chị phải lên mười hai nên không phải thời cơ tốt, tôi sợ ảnh hưởng đến chị."
Cô nhớ lại lời bài hát, hát ra một cách ngang phè, "Dà lá sô, là ai vọng lên tiếng gọi cổ xưa, là ai lưu lại ngàn năm kỳ vọng..."
NghêDiêncúiđầunhìnđiệnthoạirồingẩngđầunhìnChuLânNhượng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này Chu Lân Nhượng đột nhiên xông vào, bằng mắt thường có thể nhìn thấy vẻ căng thẳng trên mặt cậu.
Nghê Diên: "Cậu thì sao? L, cậu đang là học sinh cấp ba hay sinh viên thế?"
Cô lấy điện thoại ra tìm lại ảnh lời giải bài tập trước kia Lgửi cho cô. Trên đó có chữ của L.
Nghê Diên: "Hoặc là, cậu có tài khoản WeChat phụ không?" Điên cuồng thăm dò.
Nghê Diên vào phòng Chu Lân Nhượng lấy sách vở cho cậu, bên phảibàn học có một xấp đề toán bị đè phía dưới một quyển sách toán, cô cầm hết lên, thuận tay mở ra xem thử.
"CâuCâuơi."
"Ừm."
Cậu không muốn nhúc nhích, muốn bài hát này phát đi phát lại, vang lên bên tai mãi.
Ngay từ đầu vì muốn biết thêm tình hình dạo này của Thầm Niên nên cậu mới theo dõi Cánh Diều Lớn.
"Nhìn ngắm dãy núi tuyết và cao nguyên, nghĩ về sự đổi thay của thời gian, về những biến thiên của biển cả và đồng ruộng, rồi ta không còn chấp nhất vào những điều trước mắt, cảm thấy lòng rộng mở, không còn buồn phiền hay tức giận nữa."
"Bạn không cảm thấy âm thanh này thật hùng vĩ và bao la sao? Nhìn ngắm dãy núi tuyết và cao nguyên, nghĩ về sự đổi thay của thời gian, về những biến thiên của biển cả và đồng ruộng, rồi ta không còn chấp nhất vào những điều trước mắt, cảm thấy lòng rộng mở."
Chu Lân Nhượng trầm tư suy nghĩ, ôm lấy cô từ phía sau, "Vậy nếu khôngđổithànhtôihátCaonguyênThanhTạngchochịnghenhé?"
Sau khi gõ xong dòng này rồi gửi đi, cô tắt điện thoại. Quay lưng về phía Chu Lân Nhượng, gảy gảy lông trên thảm.
Bâygiờkhennhiềumộtchút,saunàysẽítđaukhổhơn.
ChuLânNhượngđangngồitrênthảmlàmbài,cóđiềulàbàitiếngAnh.
L:"..."
Khôngcầnthămdòrõràngthếđâu.
Ghé vào tai cậu ngân nga: "Cục cưng của chị ơi / Cục cưng / Cho cục cưng chút ngọt ngào / Để đêm nay cục cưng được ngủ ngon..."
L: "Chị tốt nghiệp rồi nhưng tôi sắp lên mười hai, không phải thời cơ tốt, tôi sợ ảnh hưởng đến mình."
"Câu Câu."
Côhunghănggõchữtrênđiệnthoại:"Tạisaotrướcđókhôngnóithật?"
Nghê Diên: "Hôm nay nếu cậu không giải ra đề này cho tôi, tôi... tôi sẽ khó chịu trong lòng."
——Họcđiđôivớihành.
Nghê Diên hát xong liền nhìn người được dỗ, "Lân Lân ngủ rồi hả?"
Nghê Diên: "Chúc hai người hạnh phúc." L: "Cảm ơn lời chúc của cô."
Cậu nhớ không lầm thì đây là đề Nghê Diên từng đăng trên Studying, cậu đã giải giúp cô.
Chu Lân Nhượng lại không muốn nói nhảm với cô, nói thêm câu nữa chắc cậu tức c·h·ế·t.
"——Emtraimôngcong."
Cậu nhìn đề toán trên tay Nghê Diên. Chu Lân Nhượng: Sơ suất rồi.
NghêDiên:"Mạomuộihỏithêm,cậuhọgì,bạngáicậuhọgì?"
Nghê Diên nói: "Cậu làm bài đi, tôi đi tắm." Chu Lân Nhượng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu dùng tài khoản phụ của Lgửi một tin nhắn cho Nghê Diên: "Xin lỗi Câu Câu, tôi là bạn trai chị."
CậugọirấtnhiềulầnNghêDiêncũngkhôngđểýtớicậu.
Cho đến khi Chu Lân Nhượng đột nhiên hỏi: "Câu Câu, rốt cuộc chị là chị gái ngực phẳng hay là em gái eo nhỏ?"
L: "Vốn tôi định thi tới thành phốArồi mới nói với chị. Lúc nói nhất định phải gặp nhau mà nói, nếu không tôi không có cách nào dỗ chị."
Sau đó cậu lại nghi ngờ nói: "Mẹ nó chị hát Cao nguyên Thanh Tạng để dỗ ai rồi à?"
Cậu vẫn luôn muốn hỏi cô về chuyện liên quan đến tên phòng tự học của Nghê Diên và Tùng Gia trên Studying.
Cuối cùng Nghê Diên cũng quay đầu, nghiến răng nghiến lợi cười, vẻ mặt có chút hung ác nhìn chằm chằm Chu Lân Nhượng một lúc lâu, vỗ mông cậu: "Cậu thấy sao?"
Chương 48: Bị lộ
Nghê Diên ném điện thoại, vuốt lại tóc, suy nghĩ một lúc lâu rồi lấy điện thoại lại, nhìn kỹ lại một đề là L từng giải.
Nghê Diên: "Không tiện trả lời sao?"L: "Có một bạn gái xinh đẹp như tiên."
Trong khoảnh khắc nhìn thêm vài lần này, cô đột nhiên cảm thấy quen thuộc.
Tối hôm đó Nghê Diên lắng nghe một bí mật, cô ôm Chu Lân Nhượng nói: "Lân Lân tám tuổi của chúng ta vất vả rồi."
Không hiểu sao cô lại nhớ năm cô học lớp mười hai, Chu Lân Nhượng đã soạn cho cô rất nhiều điểm quan trọng và những chỗ khó, tất cả đều được in ra.
Nghê Diên: "Tôi biết coi bói, có thể coi chuyện tình cảm của cậu với bạn gái có lâu dài không, cậu chỉ cần nói chữ cái viết tắt tên hai người cũng được, không cần lo lộ thông tin."
Nghê Diên nhìn mấy hàng số trên giấy nháp, đưa qua, "Lân Lân, tôi không biết làm bài này, cậu giải giúp tôi đi."
Nghê Diên càng nghĩ càng tức giận, không nói chuyện với Chu Lân Nhượng nữa, cô trực tiếp xem cậu như không khí.
NghêDiêncảmthấymìnhnóirấtcólý.
Nghê Diên cẩn thận nhìn một lúc lâu. Cô tìmWeChat của L: "Có đó không?" L: "1."
Lúc đó cậu trả lời thế nào nhỉ? Cậu nói, theo đuổi đi. Nghe thử coi, lời này giống như lời con người sẽ nói à?
Sau đó Nghê Diên xem cậu như hốc cây để tâm sự, cậu đâm lao phải theo lao, không thể dừng lại.
Nghê Diên: "Có điều hè năm nay tôi tốt nghiệp cấp ba rồi, lần này chỉ có thể báo danh thi nhóm đại học."
"Nợ trước đi, lần sau rồi hát, bây giờ hát sẽ đánh thức cô giáo." Nghê Diên nói.
Cách nhau một bức tường, Chu Lân Nhượng ngồi xếp bằng trên mặt đất nhìn điện thoại, không đoán được có phải cô đã nhận ra rồi không.
Cô hỏi cậu, con trai các cậu đều khó đối phó vậy à? Cô còn mắng cậu, đồ khốn Chu Lân Nhượng!
Trước đây cậu không muốn thừa nhận mình quá ngu ngốc, vì giận dỗi mẹ ruột mà cậu cố gắng phấn đấu trong tức giận ở thành phố A, nhưng cuối cùng vẫn không thể buông được Phục An.
"NghêCâuCâu." (đọc tại Qidian-VP.com)
L:"Khôngnhớrõ."
Nghê Diên khó xử, "Cậu đừng thấy tôi biết kéo đàn nhị mà nhầm, tôi thật sự không hát được đâu, ngũ âm không đầy đủ."
Cô hát với tốc độ rất chậm, bàn tay nhẹ nhàng vỗ nhịp. Mỗi cái vỗ như khảm vào tim Chu Lân Nhượng.
Đối với Chu Lân Nhượng, nếu nói thật thì sẽ làm lộ dự tính ban đầu của cậu.
Nếucòngiấunữacậusẽkhôngcònbạngáimất.
Nghê Diên không khỏi chăm chú nhìn thêm những đề đã làm xong vì chữ của Chu Lân Nhượng rất đẹp.
——Đâylàmộtcáibẫy.
Chu-bậcthầylogic-LânNhượng.
Nghê Diên: "Vậy cậu đi làm bài đi." Đốc thúc bạn trai học tập chính là trách nhiệm của cô.
Chu Lân Nhượng: "Tôi không biết làm." Nghê Diên: "Cậu nhất định phải biết." Chu Lân Nhượng: "..."
Cóđềđãhoànthành,cóđềvẫnchưalàm.
Cậunhắmmắtnghỉngơigiảchết.
Côtrởvềphòngkhách.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu, tóc của chàng trai giống như một loài cây thân mềm nào đó giữa ngày hè, cô đưa mũi đến gần, dường như ngửi được hơi thở của mùa hè.
Nghê Diên: "Tôi tốt nghiệp rồi nhưng hình như cậu cũng không định nói."
ChuLânNhượng:"Đểtôisuynghĩđã."
"..."
"Quỷ nhỏ của chị ơi / Quỷ nhỏ / Trêu chọc lông mày của em / Khiến em thích thế giới này..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu Lân Nhượng trầm mặc một giây, "Ai kêu chị hát Cao nguyên Thanh Tạng đâu?"
L:Nóichữcáilàđủđểbịlộrồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô nhớ lại những cảnh đã qua, khi Ltruy cập trang chủ của cô 1001 lần, cô nghi ngờ rằng L thích mình.
Sau khi tắm xong, Nghê Diên ngồi trên giường Chu Lân Nhượng lau tóc, lau một lúc thì nghĩ tới gì đó, dừng động tác trên tay lại.
Nghê Diên ngửa đầu có thể nhìn thấy ánh trăng ngoài cửa sổ, cô ngồi dậy, tìm điều khiển điều hòa trên bàn trà chuyển qua chế độ ngủ, "Cậu ngủ đi, tôi vào phòng cậu."
Nghê Diên không ngừng làm mấy động tác nhỏ, nhéo nhéo vành tai mỏng của cậu.
Lúc cô xem Lnhư hốc cây để tâm sự, cô nói nhà bên cạnh có một cậu cả mới chuyển đến.
ChuLânNhượng:"..."
Cậucònđangdạycôtheođuổicậu,saolạikhôngbiếtxấuhổthếchứ!
Nghê Diên: "Năm nay tôi định tham gia cuộc thi kiến thức trên Studying, cậu còn hứng thú lập đội với tôi không?"
"KhôngthểhátCaonguyênThanhTạng."
ĐólàbàihátsởtrườngcủaTùngGia,côkhôngsođượcvớicôấy.
Chu Lân Nhượng bắt lấy bàn tay làm loạn của cô, trầm giọng nói: "Dỗ người ta thì phải có dáng vẻ dỗ dành chứ, chị có thành ý chút đi."
Nghê Diên che miệng Chu Lân Nhượng, nghiêm túc nói: "Không được nói bậy."
"Nói mớ."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.