Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Em gái Lân từ trên trời rơi xuống

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Em gái Lân từ trên trời rơi xuống


Nghê Diên dừng trên hành lang, nhìn thấy rõ tấm bảng màu xanh dương trên cửa phòng học —— Lớp 10/6.

Chu Lân Nhượng kéo vạt áo lên lau mồ hôi, đột nhiên nhìn ra ngoài, ánh mắt rơi chính xác vào Nghê Diên.

Tông Đình vắt chiếc áo khoác mặc trong lớp lên thân cây, Lễ Ngu nhảy lên kéo áo khoác của cậu xuống.

“Côđiđâurồi?”

“Mẹ tôi bảo buổi tối cậu đừng ăn ở nhà ăn.” Cậu còn thở hổn hển khi nói chuyện.

NghêDiênquaylưngvềphíacôtagiốngnhưkhôngnhậnra.

Vẻ mặt cô có chút lạnh nhạt, không giống với dáng vẻ sôi nổi, vui vẻ lúc ở cạnh Tùng Gia.

Nghê Diên cũng chẳng muốn đưa lên mãi, cậu ta không nhận thì cô cất lại thẻ vào túi.

ĐúngthậtlàmộtemgáiLântừtrêntrờirơixuống.

Còntrongviệckiểmtravệsinhcánhân,phảikiểmtrakỹmóngtay.

Tông Đình không lấy thẻ của cô, cười lên lộ ra hai chiếc răng nanh, “Cậu giảng đề cho bọn tôi lâu như vậy rồi, tôi vẫn nên mời cậu uống chainước.”

“Giữ giúp tôi, chút nữa tôi quay lại uống!” Dịch Diệu Dương chạy nhanh. Dưới cây long não chỉ còn lại Nghê Diên và Lễ Ngu.

=NghêDiênđànhphảitựmìnhđimuachainướckhác.

ThầmNiênnóicậulàemtraithìcậuchínhlàemtrai.

Chu Lân Nhượng nói chuyện với Nghê Diên, hoàn toàn không chú ý có người nằm trên bãi cỏ bên cạnh. Cậu không cẩn thận dẫm lên mép váy đồng phục của Lễ Ngu.

Rấtdễkhiếnngườikháchiểulầm.

Trong ấn tượng của Nghê Diên, những năm đầu Thầm Niên không giỏi nấu ăn, bây giờ cô ấy có thể nấu được vài món, nhưng cũng không hứng thú với chuyện nấu nướng nên bình thường đều ăn ở nhà ăn.

Các bộ phận bên trong hội học sinh chọn người để tạo thành tổ đi kiểmtra tác phong của trường, Nghê Diên là người trong ban tuyên truyền của hội học sinh, Tùng Gia là người của trạm phát thanh, lần này hai người đều được giao nhiệm vụ trong nhóm kiểm tra.

Đi theo Nghê Diên là một nữ sinh lớp mười học kỳ này mới gia nhập hội học sinh, lần đầu tiên vào đoàn kiểm tra, cô ấy lo lắng hỏi: “Trong lúc kiểm tra gặp phải các bạn không hợp tác thì phải làm sao ạ?”

NghêDiêngậtđầu,“Xongrồi.”

Hồ Thành đã chào hỏi với giáo viên thể d·ụ·c, đồng thời tự mình đến sân thể d·ụ·c giám sát.

“Quen biết thật ạ?” “Em trai.”

Ra khỏi phòng học, em gái hỏi: “Đàn chị, có phải chị biết cậu ấy không?” Nghê Diên gật đầu.

“Bạn học, phiền bạn đưa tay ra một chút.” Nghê Diên nói, “Phối hợp hội học sinh kiểm tra vệ sinh cá nhân.”

Nghê Diên nhắc nhở cậu: “Hôm nay trong buổi luyện tập mắt của tiết bảy, người của hội học sinh sẽ đánh úp bất ngờ các lớp để kiểm tra tác phong và xem có mặc đồng phục, đeo phù hiệu của trường không…”

Chu Lân Nhượng đáp lại lời nhắc nhở của Nghê Diên: “Biết rồi”, sau đó lấy đi chai nước lạnh trên tay cô.

Cônóivậy,emgáimớithởphào.

Chu Lân Nhượng đặt hai tay lên đầu gối. Khung cảnh như bị đóng băng một lúc.

Côbuônggiấybútxuống.

“VềtrấnXuânHạ,đichợ.”

Giáo viên dẫn đội kiểm tra trên hành lang chú ý đến tình huống bên này, nhìn như muốn vào lớp kiểm tra.

Khôngcóphảnứng.

Trên sân vận động cách đó không xa truyền đến tiếng đập bóng rổ có tiết tấu, Nghê Diên ngẩng đầu nhìn thấy Chu Lân Nhượng.

Dịch Diệu Dương nhìn xung quanh một vòng, có lẽ thầy chủ nhiệm Hồ Thành đã đi rồi, Dịch Diệu Dương không nhịn nổi hỏi Nghê Diên: “Buổi học nhóm hôm nay đã xong chưa?”

Em gái không quá tin, tưởng rằng cô đang nói đùa: “Thật hay giả vậy ạ?” “Nhặt được đó.” Nghê Diên nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghê Diên có ảo giác mình đang kiểm tra móng tay cho một con mèo xấu tính. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tông Đình, tôi mượn áo cậu lót một chút nhé, không ngại chứ?” Lễ Ngu trải áo khoác của Tông Đình lên mặt cỏ còn mình thì ngồi trên áo.

Nghê Diên thấp thỏm, lo lắng cậu trở mặt. Chu Lân Nhượng thừa hưởng một số đặc điểm của Thầm Niên, ví dụ như sức lực mạnh hơn người thường rất nhiều.

TôngĐìnhchạyđếncăntin.

Chai nước hướng về phía Chu Lân Nhượng, có xu hướng chúi về phía trước.

Đề phòng trường học kiểm tra, lớp thể d·ụ·c không được phép quay lại lớp học, hầu hết các thành viên trong nhóm đều mang theo sách đến nhà thi đấu để hưởng điều hòa, có người thì ngồi trong bóng mát dưới gốc cây.

Một đám con trai chạy trên sân bóng rổ, cậu là người duy nhất không mặc đồng phục, cậu mặc áo thun và quần đen, vô cùng nổi bật giữa nhữngchiếc áo sơ mi đồng phục học sinh màu trắng.

Thếlàtrườnghọcquyđịnhkhôngchophépđểmóngdài.

Nghê Diên: “Thuyết phục trước, nếu vẫn không phối hợp thì trực tiếp ghi lại tên là được rồi, đừng cãi nhau.”

Chu Lân Nhượng quay đầu trừng mắt một cái, giọng anh thoáng trầm xuống.

(*Câu gốc là: Rừng lớn thì loài chim nào cũng có, có chim tốt, có chim xấu, có chim có hại, có chim có ích.)

Trong nháy mắt, tiếng reo hò trên sân bóng rổ lại nổi lên còn to hơn trước đó, Nghê Diên nghe thấy có một bạn nam gọi tên Chu Lân Nhượng.

ChuLânNhượngluilạimộtbước,“Xinlỗikhôngnhìnthấycô.”

Cậu vừa chơi bóng xong, tóc ướt đẫm mồ hôi, toàn thân như vừa được vớt lên khỏi mặt nước.

Thấy em gái nhỏ vẫn còn lo lắng, Nghê Diên an ủi: “Chúng ta đi cùng nhau, nếu thật sự gặp chuyện thì còn có chị ở đây.”

LễNgungồidậy.

Các chàng trai trên sân bóng là bạn cùng lớp của Chu Lân Nhượng, không biết chuyện nên bọn họ huýt sáo ồn ào với hai người.

Bàn tay cô duỗi ra muốn nhận lại chai nước dừng trên không trung. Em trai này, sao em quen thuộc thế?

Nghê Diên nhìn tài liệu trong tay, tiến độ quá chậm, giảng lâu như vậy gần như không có hiệu quả gì, chỉ lãng phí công sức.

“Cô lại muốn tự nấu cơm à?”Chu Lân Nhượng “Ừ” một tiếng.

Hơn nữa trong lớp này chỉ có cậu là không mặc đồng phục. Kiểm tra chưa tới một phút cô ấy đã gặp một cái gai.

Tiếng phát thanh luyện mắt thật sự quá lớn, cô không thể không cúi xuống, đến gần, “Chu Lân Nhượng ——”

Chủ yếu là vì gần đây không biết tại sao học sinh lại nổi lên phong trào sơn móng tay, không ít nữ sinh đi sơn móng tay còn bị giáo viên phát hiện.

Chưa qua hai giây, Nghê Diên lập tức buông tay ra, bình tĩnh nói với em gái: “Kiểm tra xong rồi, không có vấn đề gì, chúng ta đi thôi.”

Nghê Diên lấy thẻ học sinh của mình trong túi ra đưa cho cậu ta, “Nước lạnh, cảm ơn.”

Hôm nay lớp 11/3 không có tiết Lịch Sử, Nghê Diên không nhìn thấy Thầm Niên ở văn phòng.

Nghê Diên đã từng nghe Thầm Niên nhắc tới, Chu Lân Nhượng đang học ở lớp 10/6.

Một chữ cuối cùng còn chưa nói ra hết, chàng trai đang nằm sấp đột nhiên ngẩngđầungồidậy,vẻmặtkhôngvui,đồngtửmàunâukhôngtiếng động nhìn chằm chằm cô, dưới mắt hiện lên màu xám xanh nhàn nhạt.

“Đồngphụcvàphùhiệucủacậuấy…”Emgáidodự.

Lúc đầu vẫn có gió thổi qua, nhưng chưa được bao lâu đã nóng đến khó thở.

“Cậu ấy là học sinh chuyển trường, đồng phục và phù hiệu vẫn chưa tới.” Nghê Diên giải thích giúp Chu Lân Nhượng, ghi lại tình huống vào sổ.

Nghê Diên cầm trong tay một chai nước lạnh, một lớp nước rịn trên thân chai không ngừng nhỏ giọt.

Dịch Diệu Dương vội vàng nói: “Giúp tớ mua một chai Fanta!” “Nghê Diên, cậu muốn uống gì?” Tông Đình hỏi.

Em gái kiểm tra đến góc hàng cuối cùng của tổ tám, có một nam sinh đang nằm trên bàn gối đầu lên cánh tay, mặt quay vào tường ngủ.

Bỗng nhiên lại có cảm giác “quả nhiên là thế”. “Chu Lân Nhượng.” Nghê Diên gọi tên cậu.

Nghê Diên gật đầu, “Vậy chắc sẽ không sao, đến lúc đó cậu cứ nói một tiếng với người kiểm tra là được rồi.”

Côhỏi:“Bạnhọc,xinhỏiphùhiệucủacậuđâurồi?”

Có đeo phù hiệu không thỉnh thoảng còn phải hỏi thăm, bởi vì có người thích đeo phù hiệu ở những chỗ không nhìn thấy được.

Trước khi đi kiểm tra, giáo viên dẫn đội tập hợp mọi người lại họp một lúc, “Lần này tập trung kiểm tra việc mặc đồng phục, đeo phù hiệu và vệ sinh…” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vậytôiđinhé,đichơibóngrổđây.”DịchDiệuDươngnói.

Trong lễ chào cờ vào thứ hai, ông ấy cầm micro nói chuyện nước miếng văng tung tóe, “Học sinh thì phải có dáng vẻ của học sinh, dạy học nhiều năm như vậy, gặp được các cô cậu đúng là làm tôi mở mang tầm mắt, trên móng tay của một số bạn học vẽ cái gì thế hả! Bây giờ các em vẫn là học sinh của Lục Trung, không phải vào cung làm Hoàng hậu nương nương, móngtaycủangườinàongườinấyđềudàiđếnmứccóthểlàmđũagắp đồ ăn rồi!”

Tiếngnhạcluyệnmắtvangvọngkhắpkhuônviêntrường.

“Cả ngày không tập trung vào việc học mà làm mấy thứ lòe loẹt này! Cắt hết cho tôi!”

Nói xong hai câu như vậy Chu Lân Nhượng liền đi, phía dưới truyền đến tiếng kêu khe khẽ của cô gái.

Lễ Ngu nhắm mắt nằm đó, chưa được một lúc đã mở to mắt im lặng quan sát Nghê Diên.

Cổtaychàngtraicócảmgiácxươngxẩu,nóngrực.

Emthậtsựhiểulầmgìrồiđó.

Nam sinh liền nâng cánh tay lên khoe nách cho mọi người xem. Cậu ta cũng không chê bị cấn.

ChuLânNhượngrahiệuvớibạn,chạychậmđếnchỗNghêDiên.

TùngGianói,rừnglớnthìloạingungốcnàocũngcó*.

Dừng lại trước mặt Nghê Diên, làm một bóng râm dày nhất giữa mùa hè, che khuất ánh nắng.

Cậu đang dẫn bóng, lối chơi rất hung hãn, cầm bóng tiến lên trực diện, nhảy lấy đà ném rổ, nhanh lại hung ác.

Chuyện lạ lùng nhất mà Nghê Diên từng gặp chính là có một bạn nam đeo phù hiệu ngay nách.

Nghê Diên và em gái vào phòng học, hai người một trái một phải chia ra hai đường bắt đầu kiểm tra từ tổ một và tổ tám.

Nhóm của Nghê Diên chậm hơn nên không chiếm được vị trí tốt trongnhà thi đấu, chỉ có thể chịu đựng ngồi dưới bóng cây ngoài sân điền kinh.

Tông Đình đã mua đồ về, Nghê Diên nhận lấy nước khoáng trong tay cậu ta, “Cảm ơn.”

Chương 9: Em gái Lân từ trên trời rơi xuống

Một tổ năm sáu người, hai người một nhóm bắt đầu kiểm tra từ phòng học trên tầng năm.

Saukhitậphợpxong,mọingườithậtsựphảitiếptụchọc.

Kiểmtrađồngphụcrấtđơngiản,cómặckhôngnhìnmộtvònglàbiết.

Lễ Ngu nằm trên cỏ nói: “Không phải cậu vừa nhờ Tông Đình đi mua Fanta cho cậu à, không cần nữa hả?”

Nhưngđãchọctứchiệutrưởngrồi.

Vừa đi vừa vặn nắp đổ vào miệng, uống mấy ngụm chai nước đã sắp thấy đáy. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vẫnchưacóđồngphụcmới.”ChuLânNhượngnói.

Lễ Ngu liên tục than nóng, Tông Đình đành phải nói: “Tôi đi mua nước ngọt cho cậu, cậu muốn uống gì?”

Cũngmaycuốicùngcậukhôngcàomóngvuốtcủamìnhlênmặtcô.


Ngườicủahộihọcsinhvuivẻvìchuyệnnàynửatháng.

“Nóng quá đi…” Suy nghĩ bay xa của Tông Đình bị giọng nói của Lễ Ngu kéo lại.

Dịch Diệu Dương bên cạnh đột nhiên đỏ mặt, nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác.

Váy đồng phục màu hè ngắn ngang gối, cô ta vừa nhảy một cái, váy liền tung lên thành hình vòng cung.

NghêDiên:“…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghê Diên chỉ chỉ quần áo trên người Chu Lân Nhượng, nói tiếp: “Cậunên đổi đồng phục thì tốt hơn, nếu không bị ghi tên lại sẽ rất phiền phức.”

Từ góc độ này Tông Đình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái giống như cây kem tan chảy dưới ánh mặt trời, trắng trẻo và mát lạnh.

Lúc này, cậu lật cổ tay mình lại, trói ngược lại cổ tay cô, có thể nghiền nát xương ngón tay cô ngay lập tức.

Tông Đình kinh ngạc hỏi: “Không giảng nữa sao?” “Đã giảng xong rồi.” Nghê Diên lạnh nhạt nói.

Dưới tình thế cấp bách, Nghê Diên thử bắt lấy tay Chu Lân Nhượng, nhẹ nhàng kéo lên.

“Bạn học ——” Kêu liên tục ba tiếng nhưng chàng trai vẫn không phản ứng.

TôngĐình:“Tùycậu.”

Ném rổ bên ngoài vòng ba điểm, vào rồi. Nghê Diên nghe thấy một trận tiếng hoan hô.

Nghê Diên ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi bằng ánh mắt: “Sao thế?”

Sắc mặt em gái khó xử, vội vàng vẫy tay nhờ Nghê Diên ở bên kia lớphọc giúp đỡ. Nghê Diên đi tới, chàng trai trước mặt chỉ lộ cái ót nhưng cô vẫn nhận ra là Chu Lân Nhượng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Em gái Lân từ trên trời rơi xuống