Cổ Tiên Sinh Hoạt Lục
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Bạn từ phương xa
Trường An trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng hắn chỉ đành bi thương nhìn lên bầu trời xanh, thở dài một tiếng buồn bã, giọng nói không khỏi lộ ra từng tia cô độc:
Là một tên yêu nghiệt đến vô sỉ.
Châm chước một hồi, cuối cùng Trường Dạ mới cảm thấy mình nên nhắc nhở tên này một chút:
Trường Dạ nhàn nhã nâng tách trà lên mà khẽ nhấp một ngụm, hắn chỉ mỉm cười và nói:
Trường Dạ nhìn khuôn mặt ngơ ngác của vị bằng hữu, chợt cảm thấy thú vị mà chỉ phì cười:
Hắn tặc lưỡi, biết rằng giới hạn của bản thân đã đến, bèn đứng dậy đưa tiễn Trường Dạ.
Nàng lại đại đệ tử của Trường An, cũng biết được rất nhiều chuyện, cũng từng gặp mặt đôi lần.
“Bây giờ chúng ta tuyệt giao còn kịp không?”
Nghe đến đấy, Trường Dạ chỉ ngồi trở lại ghế đá, hắn tiện tay thu hết toàn bộ kỳ trân dị thảo trên bàn, sau đó chỉ nhàn nhạt đáp lại: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nào ngờ Trường An chỉ bình thản nói, trong giọng còn ẩn chứa sự khoe khoang đắc ý:
“Trăm năm nữa hắn cũng chưa chắc đuổi kịp thiên phú của ta”
Lúc này, Trường An giống như một con mãnh thú bị phong ấn lại, phảng phất như sẽ bạo thể mà hủy diệt cả nơi này bất cứ lúc nào.
Vấn đề thọ nguyên của hắn trầm trọng hơn Trường Dạ nghĩ rất nhiều, thậm chí có thể xem là vô phương cứu chữa rồi.
Trường An khoanh tay, chợt cảm thấy đáng thương cho tên nhóc được bằng hữu của hắn thu nhận.
Trường Dạ phì cười, hắn chỉ khẽ nhếch mép lên, nói một điều trước khi cáo từ:
Cho nên, mỗi lần nói chuyện với Trường An, hầu hết tất cả mọi người đều muốn ra tay đánh hắn.
“Ừm, ta biết”
“Ở biên cương có nhiều nguy hiểm, số lượng Thất Phẩm vong mạng ở chốn này cũng không ít”
“Hả? Không phải nơi đó có ngươi trấn áp rồi ư?”
Trường Dạ châm lấy tẩu thuốc, dường như hắn cũng chuẩn rời khỏi nơi này. Người sau nghe thấy lời nói ấy, bất giác không nhìn được mà lộ ra vẻ tiếc nuối:
“Ai bảo trời sinh ra ta thiên phú cao, nhan sắc tuyệt mỹ, may mắn tột đỉnh cơ chứ?”
“Đúng vậy, dù sao nếu để lâu hơn nữa, Liễu Thành lại có thêm người c·h·ế·t”
Trường An trầm mặc, hắn không muốn nghị luận về quá khứ của bạn mình, nhưng nếu để đệ tử của mình không biết gì, sau này sẽ sinh ra hiểu nhầm, bèn nói:
Hắn cười cười gật đầu, cuối cùng bước đi về phía xa xa. Trần Anh nhìn theo sư phụ của mình, chợt thắc mắc:
“Tiểu tử ấy cũng là một con người tốt, đáng tiếc…”
“Liễu Y Tiên bị ngươi g·i·ế·t rồi nhỉ?”
“Năm đó, ngươi đột phá trong lúc giao chiến sinh tử với ta”
“Trăm năm trước ngươi còn chưa ra đời”
Nhưng dẫu thế, Trường An vẫn đáp lễ lại, chỉ thấy hắn phất tay một cái, trên bàn lập tức xuất hiện đủ loại kỳ trân dị thảo, trong phút chốc linh khí ở xung quanh như tăng thêm một phần nhỏ, có thể thấy được dược lực mãnh liệt đến mức nào.
Có vẻ lại có thêm việc để xử lý nữa rồi.
“Ta không nghĩ ngươi đã chuẩn bị sẵn từ lâu đấy”
“Sư phụ, nếu còn không nhanh chóng trở về Nhật Nguyệt Kính, thương thế của ngài sẽ lại trở nặng.”
Trường Dạ có phần ngạc nhiên, hắn nhìn những loại thảo dược tỏa ra từng màu sắc rực rỡ, khẽ cảm thán:
Hắn chỉ mới có chín mươi tuổi hơn, ở bên cạnh các vị bằng hữu ngàn tuổi, vạn tuổi, ai ai cũng đều âm hiểm mưu mô, bụng chứa đầy dao găm, nhỡ như một ngày nào đó tên này hướng ma trảo đến bên Trường An thì...
Trường An sẽ bởi vì thân phận của mình đối với Thánh Vực mà bị cản tay, không thể tùy tiện g·i·ế·t người, nhưng vị bằng hữu này thì khác.
Cả hai bước đến chân núi, chợt Trường An bâng quơ hỏi một câu: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tại sao trong quá khứ rất cao ngạo, khinh thường thế nhân, giờ lại trở nên vô sỉ thế này rồi?
Nàng buồn bực nhìn theo hướng đối phương, sau đó mới lo lắng cất tiếng:
“Ta cứ tưởng ngươi đạt đến Cửu Phẩm, thực lực hoàn toàn viễn siêu toàn bộ tu chân giả tại Nam Thổ có thể trấn áp những kẻ đang ôm tâm tư xấu trong người”
Có lẽ bởi vì lúc đó Trường Dạ chưa từng nghĩ tới việc bản thân còn sống rời đi, nên mới tạo ra kỳ tích?
“Năm xưa hắn đi theo con đường như thế, vốn ban đầu là để tru diệt Ma Đế, đồng quy vu tận với lão già đó”
“Chuyện Thánh Vực có nội gián ta đã biết từ lâu, chỉ là không ngờ dạo gần đây, chúng đã bắt đầu ra tay can thiệp vào chuyện lớn”
Trường An chợt bừng tỉnh, cuối cùng hắn chợt hiểu ẩn ý trong lời nói của Trường Dạ.
“Ồ? Trần Anh cũng sẽ tới, cần ta bảo con bé hỗ trợ chứ?”
Trường Dạ lắc đầu, chỉ bình thản chỉnh lại lời nói của đối phương:
Trường Dạ chép miệng, chợt cảm thấy khi nói ra những lời này, bản thân cũng vì thế mà phiền lòng theo.
Nhưng nếu thực sự có một đầu tà ma mà Trường Dạ không g·i·ế·t được, vậy thì gọi vị tiên sinh họ Lâm ấy đến làm gì? Người ta chỉ mới Thất Phẩm, chẳng lẽ đi cúng cơm sao?
Vị Lâm Tiên Sinh này có cấu kết với tà ma, nếu Trường An không thể ra tay thì tìm cách để hắn đến biên cương lục vực.
Đột ngột, âm thanh vỡ nát vang lên, chỉ thấy trên mặt Trường An xuất hiện một vết nứt, dần dần lan rộng khắp ra cơ thể hắn, đồng thời vô số linh lực trong người bắt đầu trào ra từ khe nứt ấy, mang lại áp lực vô cùng nặng nề đến xung quanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vậy thì bây giờ, hắn bảo vệ mảnh thiên địa này là vì cái gì?
Cuối cùng bị tà vật dính vào người, chỉ có thể từng bước dấn thân vào tà ma, đến lúc nhận ra thì đã không thể quay đầu nữa rồi.
Sau đó bắt đầu làm những hành động ngu xuẩn, làm nhiều lại sinh ra ảo tưởng rằng bản thân bằng vào trí tuệ qua mắt bọn hắn.
Trường An đột nhiên cảm thấy khó hiểu, hắn buột miệng thắc mắc.
Trường Dạ mỉm cười, để lại lời nói đó trước khi rời khỏi nơi này, thân thể biến mất khỏi Thánh Vực.
Một ngày nào đó, tên này lại tính kế lên người hắn thì…
Đối phương tung hoành giang hồ vào cái lúc Trường An còn chưa ra đời, vậy mà lại một tiếng tiểu tử, hai tiếng tiểu tử, không ngại sao?
“Đến lúc đó nhớ ra tay nặng một chút, để nó trải nghiệm mùi đời là được”
“Thiên phú cao, tu vi như thế nào, cuối cùng cũng không thể kiểm soát được lòng người”
Đương nhiên, lời nói của Trường Dạ không phải là nói suông, Trường An cũng hiểu được đạo lý mà đối phương nói đến cùng với ẩn ý bên trong đó, bèn thoáng nhíu mày, cuối cùng gật đầu:
“Người ta đồn rằng trong quá khứ, vị tiên sinh ấy là đại ma đầu, vậy cớ sao bây giờ…”
Trường An khổ sở cười gượng, lời nói rất chân thành.
Crắck!
Chỉ tiếc là, những hành động ngu xuẩn này không thể nào chấm dứt được, bởi vì mỗi một lần hắn cho bọn chúng một bài học, đều là bài học cuối cùng, cho nên chẳng còn ai sống sót để truyền thụ kinh nghiệm cho đời sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đến lúc đó, chỉ cần đổ mọi chuyện lên đầu tà ma là được, dù sao cũng không có ai để kiểm chứng.
Mặc dù hắn cường đại, thiên phú rất tốt, nhưng thời gian tu luyện lại có phần ngắn hơn nhiều so với những người cùng cảnh giới, thành ra khi nắm giữ quyền chấp chưởng Thánh Vực, ngày nào Trường An cũng luôn nhức đầu đối phó với các loại vấn đề thế này.
Vốn dĩ Trường Dạ ôm tâm tư muốn c·h·ế·t từ sớm, cuối cùng lại sống đến rất lâu.
Hắn chỉ khẽ thở dài, cuối cùng mở dù ra, sau đó thuận miệng bổ sung một câu:
Bất Thức Quân Trường Dạ, ở Vĩnh Xuân đại lục có thanh danh ít nhất, nhưng cũng khiến nhiều người sợ hãi lẫn ghét bỏ nhất.
“Ta nghe đồn rằng trong Thánh Vực có một vị tiên sinh họ Lâm thực lực cường đại, hi vọng hắn có thể nguyện tình đi đến cứu vớt nhân dân. Dù sao dạo này biên cương giữa Nam Thổ và Bắc Lĩnh xuất hiện rất nhiều tà ma quấy rối. ”
Thiên hạ ít ai biết, thế nhân không ai hay, nếu Trường Dạ thực sự ra tay g·i·ế·t c·h·ế·t Lâm tiên sinh đi nữa, thì Thánh Vực cũng không thể can thiệp được, đặc biệt là ở biên cương lục vực vốn tràn đầy nguy hiểm, vong mạng tuy hiếm xảy ra, nhưng là vẫn có.
“Tiểu tử nhà ta sẽ tham gia thiên kiêu yến”
Trong chớp nhoáng này, Trường An chợt hiểu rõ vì sao người bạn của mình tư chất không cao, lại có thể đạp đến Cửu Phẩm.
Hắn nhìn dưới trời chiều, cái bóng của bản thân kéo dài, tựa như con đường đi không có lối về.
Chương 16: Bạn từ phương xa
Thấy phản ứng của Trường Dạ như vậy, đối phương chợt cảm thấy mất hứng hẳn đi:
Trường An chép miệng, cuối cùng hắn chỉ gõ nhẹ lên bàn đá, thở dài não nề.
“Bởi vì một số kẻ vẫn cho rằng mây tầng nào gặp mây tầng nấy, chuyện của giun dế sẽ không có ai như chúng ta để ý đến”
Đối với thiên phú của hắn, Trường An chưa bao giờ hết đắc ý cả, dù sao từ xưa đến nay, cũng hiếm có ai theo kịp được tốc độ của tên này.
Mặc dù tiên thảo ba ngàn năm mà Trường Dạ mất công chuẩn bị không có tác dụng gì với Trường An.
Hết lần này tới lần khác, tên này có tu vi cao, lại rất vô sỉ, chưa từng bị dính bẫy của ai bao giờ, cho nên tốt nhất là đừng gây hấn với hắn, chỉ đành ngậm lấy cơn giận.
Trường An cho rằng bản thân sẽ sống rất lâu, trấn áp Thánh Vực ngàn năm, cuối cùng giờ đây thọ mệnh cũng sắp cạn.
Trần Anh im lặng, cuối cùng nàng gật đầu, chỉ đi tới dìu Trường An về phía Nhật Nguyệt Kính, vị sư phụ cũng chỉ nở một nụ cười, cảm thấy thế gian thực thú vị.
Hắn đương nhiên biết rõ thiên phú cao siêu của Trường An, cho nên cũng chẳng ngạc nhiên, chỉ thắc mắc vì sao kẻ này cứ thích khoe mẽ về thiên phú của bản thân như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Sao ngươi biết?”
Như vị Liễu Y Tiên kia.
Một đạo huyễn ảnh xuất hiện bên cạnh hắn, kèm theo đó là một vị thiếu nữ xinh đẹp, ánh mắt che không hết vẻ cao ngạo.
Trường Dạ đã là Cửu Phẩm đại năng, hắn cũng trấn áp ở giữa biên cương Lục Vực, diện tích lại nhỏ hơn một vực nhiều lắm, cho nên nếu thực sự có tà ma, chắc chắn nó đã bị g·i·ế·t từ lâu rồi.
Chơi thân đã lâu, hắn cũng biết được Trường Dạ cũng đã ôn hòa hơn rất nhiều so với trong quá khứ, nhưng thế càng khiến kẻ này trở thêm càng kỳ quái.
Quả thật, bây giờ toàn thân Trường An đã đầy vết nứt nẻ, trông đáng sợ vô cùng, phảng phất hắn sẽ bị vỡ nát bất cứ lúc nào vậy.
Nhưng vì đón tiếp bằng hữu, làm một tách trà, hắn không ngại rời khỏi Nhật Nguyệt Kính, dù cho có ảnh hưởng đến thân thể của mình đi nữa.
Trường An nghiêm mặt và đáp, trong phút chốc Trường Dạ chợt giác mình không nên nói chuyện với tên này nữa.
Nhưng mà, biết có nội gián và có thể truy tìm ra nội gián là hai chuyện khác nhau, khiến Trường An có phần cảm thấy khó chịu.
Tưởng tượng xem, năm đó mình nghiền ép đối phương, chuẩn bị ra tay trấn áp, ai mà ngờ được… Cái tên này trong lúc nguy hiểm mà đột phá, cuối cùng hai bên lưỡng bại câu thương, chỉ đành phải rời đi.
Công lao lớn nhất của vị tiên sinh này, có lẽ là tru sát Ma Đế, nhưng chuyện đó cũng chẳng được ai công nhận.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.