Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Không còn rét lạnh nữa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Không còn rét lạnh nữa


“Tỉnh rồi?”

Thiếu nữ không nói một lời, nhưng vai chợt rung lên, cuối cùng…

Không phải do hắn trở nên can đảm, mà là do sợ hãi, tự nhốt mình đằng sau vỏ bọc đó.

Thiếu nữ: “...”

Dù sao trước đây thiếu nữ cũng đã ở trong thân xác nam giới mười mấy năm liền.

Nàng mặc đồ vào, sau đó đi tới bên bàn và ngồi xuống chờ đợi Trường Dạ quay trở lại, ánh mắt bâng quơ liếc lấy những tờ giấy mà hắn vừa viết.

Đối phương đã mài mực xong, bèn vén tay áo lên cầm lấy bút lông, viết từng nét chữ lên trên mặt giấy, không nhìn lấy thiếu niên một lần mà chỉ cất giọng hỏi:

Bầu không khí trở nên yên tĩnh, Trường Dạ không biết nói gì cả, mà thiếu nữ ăn xong, nàng lại lấy thêm một cái bánh.

Không lâu sau đó, Trường Dạ quay trở lại, hắn thoáng nhìn qua người thiếu nữ, cuối cùng ngồi xuống đối diện nàng.

“Tên của ngươi là gì?”

Có vẻ Trường Dạ có hiểu lầm gì đó, nên thiếu nữ lập tức lên tiếng:

Thiếu niên không phải là người của thế giới này, hắn cũng không biết được mình đã đến đây bằng cách nào.

“Ta không hiểu hội họa, cho nên khó lòng hiểu được vẻ đẹp của nó”

Một cái tên rất kỳ lạ, khác biệt so với quy củ đặt tên của thế giới này, nhưng Trường Dạ cũng không mấy bận tâm về điều đó, hắn chỉ thở dài dập đi tẩu thuốc, cuối cùng nhìn ra ngoài bầu trời kia.

Chương 3: Không còn rét lạnh nữa

m thanh ùng ục của sự đói bụng vang lên khắp cả căn phòng, Trường Dạ cầm lấy tẩu thuốc và đứng dậy, sau đó bước ra khỏi phòng, hắn vừa đi vừa nói:

Đó là đối diện với lòng người, là l·ừa đ·ảo, độc ác, tham lam, tàn bạo, giả nhân giả nghĩa, ỷ mạnh h·iếp yếu.

Tách!

Trường Dạ lắc đầu, hắn đặt bút xuống và đưa tay cầm lấy chiếc tẩu đất nung được đặt bên cạnh lên, đoạn nhét lá thuốc vào bên trong tẩu rồi châm lửa lên. Từng động tác của hắn đều có vẻ chậm rãi từ tốn.

Nhưng, thiếu niên chỉ vừa mới ngả người chợt cảm thấy bản thân có gì đó không đúng, đồng thời, Trường Dạ cúi đầu và chăm chú viết, giọng nói nghiêm túc vang lên:

“Khi thấy linh hồn của ngươi, ta cho rằng ngươi là nam giới, vậy tại sao…”

Nhưng nhanh chóng, hắn lắc đầu để giữ cho bản thân tỉnh táo, cố gắng lê bước về phía giọng hát ấy.

Đáng lẽ bản thân nên chuẩn bị lương thực dự trữ chứ.

Trước khi kịp hiểu ra chuyện gì… Sấm chớp đột ngột kéo đến! Bầu trời trở mây đen, một tia sét đánh xuống thân thể người thiếu niên! (đọc tại Qidian-VP.com)

Thiếu niên… Không, phải gọi là thiếu nữ lập tức nhăn mày, cũng lập tức hiểu rõ lý do tại sao.

Vẫn cứ khăng khăng cho rằng đối phương vốn là nam giới, Trường Dạ thoáng có chút buồn bực, sau đó đặt lên bàn một dĩa bánh rán mà bản thân đã mua trên đường về lên bàn:

Tiếng mưa lách tách khẽ rơi, tiếng nước đang được đun lên sôi sục, thậm chí có cả tiếng sột soạt của áo vải.

“Hiện tại ngươi vẫn chưa kiểm soát được thân thể của mình, cho nên vẫn đang ở trạng thái Bán Linh, để tiếp tục tồn tại thì việc ăn uống là cần thiết”

Thuở còn bé, khi còn chưa đến thế giới này, mỗi dịp năm mới, cha của thiếu niên đều sẽ tự mài mực, tự viết một chữ khai xuân, thành ra âm thanh mài mực đã quá quen thuộc đối với hắn.

Mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên thiếu nữ có thể ăn một bữa trọn vẹn.

Nàng nhai rất nhỏ nhẹ, khuôn mặt cúi thấp xuống khiến cho Trường Dạ không thể nhìn thấy được cảm xúc của mình lúc này.


Nhưng chuyện đó không hề xảy ra, hắn là hắn, là một người thiếu niên chỉ mới mười sáu tuổi, một kẻ tâm cảnh chưa đủ, không có kiến thức về thế giới lạ lẫm này thì mộng tưởng gì cơ chứ? Khi mà chỉ việc sống sót thôi cũng đã khó khăn muôn phần.

Linh hồn trùng sinh đến thế giới này, cuối cùng trùng sinh trên thân thể của một đứa trẻ ăn xin.

“Không cần phải an ủi, ta sẽ tìm cách giải quyết việc này”

Dựa vào kinh nghiệm đọc truyện tiên hiệp, có lẽ kết luận như thế này là có phần hợp lý. Nghĩ đến đây, thiếu nữ liền gật nhẹ đầu, còn định nói gì thêm. Nhưng Trường Dạ đã cất tiếng:

Ban đầu, thiếu niên cứ ngỡ rằng phải chăng mình cũng là nhân vật chính, có thể bước vào con đường tu luyện mà trở thành cường giả, lập hậu cung, cuối cùng tỉnh chưởng quyền thiên hạ, mộng say gối mỹ nhân.

Càng đến gần, bước chân của thiếu niên ngày càng chậm lại, cuối cùng ngừng hẳn, đôi mắt thoáng trở nên mơ hồ.

Những trải nghiệm giống như bụi bẩn, từng đợt từng đợt bao phủ lên người thiếu niên, cho đến khi hắn kịp nhận ra, hắn đã thay đổi thành một cái khác, còn bản thân năm xưa lại bị bao phủ bởi lớp bụi, cứ thế mà c·hết đi.

Mang theo tâm tính hồ nghi trong người, thiếu niên nhấc chân lên và quyết định tiến tới, chỉ ít nếu có “ai” mà không phải là “thứ gì đó” bản thân sẽ có thêm hi vọng sống.

Dĩa bánh rán nguội ngắt, trông không còn dáng vẻ ngon lành như trước nữa, nhưng đây là thứ duy nhất mà Trường Dạ có thể đem ra lúc này.

Trường Dạ đặt tẩu thuốc xuống, hắn nhìn lấy người thiếu nữ một hồi lâu, bất chợt nhoẻn miệng cười mà cũng đưa tay ra nhón một miếng bánh rán đưa lên miệng.

Đã lâu không nghe thấy bầu không khí ấm cúng như vậy, khiến cho dây thần kinh vốn căng thẳng của thiếu niên giãn ra, bất giác hắn muốn tiếp tục chớp mắt lại.

“Ngài hiểu lầm rồi, ta…”

Phản Hồn Diệp khiến cho linh hồn trở về trạng thái phản hư, nên khi tác dụng lên phần hồn hiện tại, nó đã tẩy sạch toàn bộ “tạp chất” của linh hồn đứa trẻ ăn xin nhiễm lên trên thiếu nữ, trở lại thành một linh hồn thuần túy trước khi xuyên không.

Sau đó, thiếu niên cứ thế mà bị đoạt xá.

Ở trung tâm của căn phòng, người đàn ông mang áo xám, khuôn mặt không trẻ, nhưng cũng chẳng thể mô tả là quá già, khí chất bình dị, giống như bao người bình thường.

Nhưng hấp dẫn thính giác của thiếu niên nhất, lại là âm thanh mài mực đều đều, thanh thoát.

Thiếu niên nhìn lấy thân thể mình, sau đó chợt biến sắc mà kéo chăn lên, đồng thời cảnh giác đưa mắt nhìn Trường Dạ, cuối cùng mới nói:

Trường Dạ thở dài ngậm lấy tẩu thuốc và rít một hơi, lo rằng đối phương sẽ không hài lòng với nó.

Người phụ nữ nhoẻn miệng cười, ngẩng đầu quan sát lấy thiếu niên, đôi mắt hai người chạm nhau.

“Quả nhiên là ngôn ngữ ở thế giới khác có sự khác biệt cực kỳ lớn…”

“Nguyễn… Minh An”

Thiếu niên trở nên điềm tĩnh, coi nhẹ c·ái c·hết, bởi vì nhân sinh của hắn đã mất đi ý nghĩa từ khi nào.

“Công dụng của Phản Hồn Diệp là…”

Một cái, hai cái, ba cái…

Dưới gốc cây cổ thụ, có một hình dáng yểu điệu, nàng đưa tay ra đón lấy một bông hoa trắng, khóe miệng nở một nụ cười ôn hòa, giọng hát vốn du dương, bay bổng nay cũng tắt ngấm.

Trường Dạ không biết nàng là nữ nên mới chuẩn bị một bộ áo quần thư sinh, nhưng có là tốt rồi, sao có thể đòi hỏi hơn nữa chứ?

Nó tệ đến như thế sao?

Thiếu nữ không thể hiểu được một từ nào cả, thậm chí nếu không có ký ức của đứa trẻ ăn xin, nàng thậm chí còn không thể giao tiếp với người khác.

Cho dù hiện tại là nữ, nhưng nếu mang áo quần thư sinh vào, lại trải chuốt một chút ở mái tóc, e rằng sẽ có nhiều nữ nhân c·hết mê c·hết mẩn trước nhan sắc của nàng mất.

“Là do sai lầm của ta”

Từng giọt nước mắt rơi xuống trên trang giấy mà Trường Dạ vừa viết dở, người thiếu nữ cắn môi lại để không phát ra bất cứ âm thanh than khóc nào, bàn tay nắm chặt lấy cái bánh.

“Tuy nó không giúp gì trong việc để ngươi tồn tại ở trạng thái Bán Linh, nhưng chỉ ít có thể giảm bớt đi cảm giác đói khát trong người đấy”

Giọng nói rất quen, khiến cho thiếu niên chợt nhận ra nó thuộc về người đàn ông đã nói chuyện với bản thân, trước khi mình sắp hồn phi phách tán.

Thiếu niên đã nhiều ngày ngủ không đủ giấc, khiến cho tinh thần vô cùng mỏi mệt.

Tuy chưa từng thấy mặt nàng, nhưng thiếu niên nghĩ nhan sắc của người này sẽ rất đẹp.

Một tiếng nhỏ phát ra, hương của lá thuốc tràn ngập khắp căn phòng này, mà thiếu nữ cũng vì vậy mà thoáng ngừng lại.

Đến một thế giới lạ lẫm, thế mà đón lấy người thiếu niên non nớt này lại là những điều tàn ác, vô tình.

Sự ấm cúng nơi đây giống như một dòng nước ấm, lặng lẽ gạt đi lớp tro tàn bao phủ quanh thiếu nữ, hồi sinh lại chính những cảm xúc trong bản thân nàng.

Hắn mở mắt ra ngồi dậy, cũng có dịp ngắm nghía căn phòng xung quanh một lần.

Thiếu nữ cúi đầu, nàng chăm chú nhìn lên dĩa một hồi lâu, cuối cùng chậm rãi đưa tay ra nhón lấy một mẩu bánh rán, chỉ là động tác có phần run rẩy.

Tiếng ca vang lên giữa khu rừng thanh tĩnh bị bao phủ với màn đêm, khiến cho khung cảnh vốn hiu quạnh lại thêm phần ma mị. Thiếu niên thoáng rùng mình, hắn từng nghe về vô số truyền thuyết của những vong hồn xuất hiện trong rừng sâu, chờ chực và ăn thịt những con mồi yếu đuối đi lạc.

Chỉ là không ngờ sai lầm lần này lớn đến vậy, còn đổi luôn cả giới tính linh hồn của người ta. Mặc dù từ trước đến nay Trường Dạ đều tưởng rằng linh hồn không phân nam nữ.

Ọc… ọc… ọc…

Trường Dạ thấy nàng như vậy liền định đưa tay ra lấy lại đĩa bánh rán, nhưng thiếu nữ chỉ cầm nó lên, nắm chặt trong tay và đưa lên miệng, cặm cụi cắn từng miếng một.

Quả thật, bây giờ trước mặt Trường Dạ là người thiếu nữ với thân hình thon, gầy đang cuộn mình trong chăn, khuôn mặt tinh xảo nhưng một tác phẩm điêu khắc, cũng vì thế mà thêm phần lạnh nhạt.

Nhưng, một giọng nói trầm trầm, lại có vẻ ôn hòa vang lên:

Cứ như thế, từ khi nào thiếu niên đã ngừng việc hi vọng, chỉ cố gắng bám víu lấy sự sống ngày qua ngày, lê lết bước về phía trước từng bước một, cô độc mà tiến lên phía trước.

Thời điểm thiếu niên tỉnh giấc, hắn đã mất đi tất cả, mất đi bạn bè, mất đi gia đình, thậm chí là… mất đi bản thân.

Đó là đối diện với sự khắc nghiệt của thiên nhiên, cố gắng giữ lấy mạng sống nhỏ nhoi trước t·hiên t·ai vô tình.

Thực chất, trước khi đi đến thế giới này, thiếu nữ là một người con gái chỉ vừa tốt nghiệp.

“Như cái tên gọi, khiến linh hồn phản hư, trở về trạng thái nguyên sơ nhất, không lẫn tạp vật, nhờ vậy mà ngươi có thể tồn tại cho dù không có thân xác đi chăng nữa”

Thấy thiếu niên không nói gì, hắn bèn tiếp tục:

Cho đến một ngày, thiếu niên mang theo chiếc bụng rỗng bước vào bên trong rừng sâu, lảo đảo từng bước chân, ánh mắt đói khát nhìn xem có thứ gì có thể ăn được.

“...”

Một gốc cây cổ thụ to lớn, thân cây gồ ghề, cành lá rậm rạp, tán lá che phủ lấy trời đêm. Nhưng bằng cách nào đó, có những bông hoa trắng nở rộ trên những nhành cây, đẹp yêu diễm mà kỳ dị, không khỏi khiến cho người nhìn thấy nó phải sợ hãi.

Cảm giác ấm áp bao phủ lấy thân thể, từng âm thanh lọt vào bên tai hắn.

Gọi là ăn uống, thực chất là quá trình chuyển hóa năng lượng trong thức ăn sang linh lực để duy trì bản thân, và dĩ nhiên không phải là những thứ đồ ăn thức uống thông thường, mà phải làm từ những nguyên liệu chứa đầy linh lực.

Thiếu niên nhủ thầm, chợt một tiếng hát cắt đứt suy nghĩ của hắn, giọng hát trầm bổng du dương, có phần dịu dàng, lại mang theo muôn vàn điều tiếc nuối.

Chưa bao giờ có một cây cổ thụ có thể nở ra một bông hoa trắng muốt, đẹp đẽ đến thế, ít nhất là đối với những loại cây mà thiếu niên đã từng được học.

Trường Dạ chỉ bình tĩnh nói, hắn vẫn tiếp tục viết từng nét mực, ánh mắt không chút mảy may dao động nào, nhưng giọng nói luôn ẩn chứa sự thất vọng trong đó.

Sau này không còn ở một mình, có lẽ sau này bản thân nên hạn chế h·út t·huốc lại thôi.

Phòng ốc giản dị đơn sơ, chỉ có một bộ bàn ghế và một kệ sách gỗ lim, bên trên có chứa văn thư, những loại bút lông và nghiên mực khác nhau, có lẽ chủ nhân của căn phòng rất thích viết thư pháp.

Nhưng nơi này không có gì cả, chỉ trừ cỏ dại và đất đai ra, không có người sinh sống, không có dấu hiệu gì cho thấy có sinh vật nào xung quanh đây, thật kỳ lạ.

Nếu so sánh với cái tên tông chủ ác ôn đã lôi kéo con gái hắn, dĩ nhiên là một trời một vực.

Phải bồi dưỡng lấy người này, đồng thời khôi phục lại giới tính ban đầu rồi mai mối cho đứa con gái ngốc nghếch đấy thôi!

“Bức tranh đẹp chứ?”

Bản thân cũng không có gì, sao phải sợ hãi trước nó cơ chứ?

“Phản Hồn Diệp rất ít khi nở rộ, nghe đồn rằng ai có được lá của nó có thể gọi hồn n·gười c·hết, kẻ có hoa… có thể mang lại t·ử v·ong cho bất kỳ ai, có người coi nó là nguyên liệu trân quý trăm năm mới có, kẻ lại cho rằng thứ này mang lại tai ương, muốn diệt trừ” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trường Dạ rời đi ngay sau đó, thiếu nữ nhìn theo bóng dáng của đối phương, cuối cùng mới có vẻ xấu hổ đưa tay chạm lấy bộ áo quần bên cạnh.

Hấp dẫn thiếu niên nhất, lại là một bức tranh thủy mặc, xem xong hắn không khỏi giật mình. Hóa ra bức tranh này vẽ về cây cổ thụ đang nở rộ lá, với họa phong xuất chúng, bức tranh như chứa vô vàn ý vị bên trong, một lời khó thể tả hết được.

Nhìn thấy người thiếu niên gật đầu, hắn ta chợt nở một nụ cười có phần bất đắc dĩ, sau đó mới nhẹ nhàng nói:

Nàng không nói một lời, nước mắt lã chã rơi, thân thể run run, kìm nén biết bao cảm xúc đang vỡ òa.

Đó là đối diện với cơn đói khát, phải giành giật từng miếng ăn để sinh tồn, cố gắng cầm cự qua ngày. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó, thiếu nữ xuyên không.

Nàng thoáng suy nghĩ và định nói tiếp, nào ngờ Trường Dạ không ngắt lời thiếu nữ, thì lại có thứ khác ngắt lời.

Nhưng mà, thiếu nữ không hề đoạt xá đối phương, chỉ là do linh hồn của đứa trẻ đó rất nhỏ yếu, cho nên cả hai đã hòa vào nhau, tạo nên một phần “hồn” mới, mà ý thức của thiếu nữ chiếm thế chủ đạo. Khiến cho thiếu nữ sở hữu thân xác nam, phần hồn cũng nhiễm một phần của đứa trẻ khất cái, nhưng ký ức về kiếp trước hiện hữu trong đầu nàng.

Cuối cùng, không còn sự điềm tĩnh nữa, chỉ là một đứa trẻ yếu đuối đang òa khóc mà thôi.

Lách tách…

Thiếu nữ vụng về đưa tay lên lau nước mắt, nàng bối rối suy nghĩ, cuối cùng mới nói ra một cái tên mà tưởng chừng như mình đã quên mất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giống như bao người đàn ông đã đến tuổi trung niên, dường như kẻ trước mắt nàng rất nghiện thuốc lá.

Đoạn, Trường Dạ chép miệng như cảm thán điều gì, cuối cùng mỉm cười tiếp tục viết, tuy nhiên ánh mắt của hắn vẫn tràn đầy vẻ thất vọng nhìn lấy người thiếu niên, khiến đối phương nhất thời cảm thấy khó hiểu, còn định đứng dậy.

“Rất đẹp”

Giờ thì hay rồi, đang là một nam nhi anh tuấn lại trở thành con gái, thế này có c·hết không cơ chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)

Trường Dạ thở dài, dù sao đã hai mươi năm chưa đụng đến Phản Hồn Diệp, hắn cũng không còn minh mẫn như trước nữa.

Một lớn một nhỏ cùng ăn bánh rán dưới màn đêm đen, thế mà lại có vẻ ấm cúng giống như bức tranh thủy mặc được treo trên tường.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Không còn rét lạnh nữa