Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Phải chăng chân tướng là như thế?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Phải chăng chân tướng là như thế?


“Phật pháp tinh thông, đứng đầu Tây Thiên, chưởng quản một châu lục, Cửu Phẩm Hành Giả”

Bốn cỗ Thi Khôi đó được hắn sử dụng để thăm dò xem có kẻ nào đã đến đây, dĩ nhiên khi chúng bị cắt đứt, Liễu Y Tiên liền hiểu được.

“Liễu Y Tiên cường đại như thế, vậy tại sao một thứ d·ịch b·ệnh cỏn con này hắn không thể giải được?”

Nàng ta yếu ớt nở một nụ cười, ôn nhu nhìn hắn: (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy nhiên, vì lý do nào đó mà Minh An lại rất cảm thấy hứng thú về chuyện này, cho nên nàng nghiêm mặt và hỏi tiếp:

Nhớ lại những tin đồn từng được lan truyền khắp đại lục về người đàn ông này, cũng như hiểu rõ sự đáng sợ của hắn, cho nên Liễu Y Tiên mới không ngần ngại đưa ra quyết định.

“Trí Hầu Phật Tổ?”

“Ai mà biết được? Ta cũng không am hiểu y đạo”

Chương 8: Phải chăng chân tướng là như thế?

Mười năm trước kẻ này đặt chân vào Cửu Phẩm, sánh ngang với những đại năng tọa trấn khắp sáu châu lục.

Liễu Y Tiên cười lạnh, ánh mắt u ám hơn bao giờ hết

"Phu quân… Chàng đang lo lắng về d·ịch b·ệnh ư?"

Trường Dạ cười nhẹ và lật sang trang tiếp theo, Minh An thấy thế liền có vẻ buồn bực, chợt nàng tò mò và hỏi:

Đến cùng, không ai trong Liễu Thành biết được việc có kẻ tập kích Trường Dạ và Minh An, trừ một người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cũng là nàng, khiến cho Liễu Y Tiên hiểu được thế nào là vừa gặp đã yêu. Hai người nên vợ nên chồng cũng đã ba mươi năm rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phản Hồn Diệp, thứ này chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, nhưng không ngờ cô nương đi theo Trường Dạ lại có.

“Liễu Y Tiên rất mạnh, nhưng thứ d·ịch b·ệnh này càng cường đại hơn, thế cho nên ta mới đến đây để can thiệp”

“Đúng vậy, ngoài Tây Thiên ra, thì Nam Thổ có Thiên Nhật Thánh Hoàng, Bắc Lĩnh có Thiên Đế, Ma Vực có Sát Lục Ma Tôn, Yêu Vực có Yêu Cơ Thiên Hồ, Đông Quốc có Mộng Kiếm Giả”

“Tiên sinh từng giảng rằng ở nơi này có sáu châu lục, phải chăng nơi nào cũng có một kẻ rất mạnh tọa trấn?”

Chỉ là hắn không ngờ được rằng, kẻ tới lần này lại đáng sợ như thế.

Trường Dạ lắc đầu, phong thư hắn nhận được cũng do một vị Thánh Tướng ở Đông Thổ gửi đến, nếu không thì còn lâu mình mới biết được rằng Liễu Thành đang có d·ịch b·ệnh bùng phát.

Nói thế khác gì bảo rằng tiên sinh mạnh hơn hắn ta cơ chứ?

Ở đó, chỉ có một tấm bảng u ám, chỉ có mỗi bản thân Liễu Y Tiên nhìn thấy.

Dù sao trong câu chuyện mà nàng được nghe kể, Liễu Y Tiên đã dùng sức một mình diệt Hắc Độc Môn, thực lực quét ngang như thế, chỉ khiến Minh An liên tưởng tới các nhân vật chính trong tiểu thuyết tiên hiệp mà nàng từng đọc.

Minh An ngồi đối diện hắn và thưởng thức bữa ăn, nhưng thấy hành động lạ kỳ của tiên sinh, nàng không nhịn được mà hỏi:

Minh An giật nhẹ khóe miệng mà nghĩ thầm, nhưng như đã đoán được suy nghĩ của nàng, Trường Dạ gấp sách lại và khoanh tay, cuối cùng nói:

“Vậy các vị đó không ra tay giải quyết vụ việc này ư?”

Trường Dạ: “...”


Minh An bừng tỉnh, nàng nhìn khắp khách sạn, sau đó mới nhớ ra…

“Bởi vì có, cho nên ta mới đến đây, hơn nữa những vị trên đều trấn áp một vực, sao có thời gian để giải quyết chuyện ở xa tít đây cơ chứ”

"Cũng may mình ẩn giấu khá kỹ…"

Trường Dạ ngẫm nghĩ và liệt kê từng cái tên ra, dù sao những thông tin này hầu như ai cũng có thể tiếp xúc đến, cho nên hắn cũng chẳng giấu diếm gì.

Trời tối, cũng đã đến thời gian hai người dùng bữa, thế mà Trường Dạ chỉ gọi một tách hồng trà, sau đó liền lấy ra một cuốn sách từ trong người và chăm chú đọc.

“Vậy ý ngài là, phần lớn thời gian bọn họ đều ngồi chơi xơi nước, đúng không?”

"... Ta quá vô năng, không thể cứu được bọn họ"

Minh An gật đầu, chợt nàng không nhịn được mà hỏi:

Nguyên nhân chính Trường Dạ chưa ra tay vào lúc đó, có lẽ bởi vì hắn vẫn chưa chắc chắn rằng Liễu Y Tiên có thực sự là kẻ nhúng tay vào vụ việc lần này hay không.

Nữ nhân cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại tái nhợt, thân thể ốm yếu. Liễu Y Tiên đưa tay đỡ lấy nàng, ân cần dìu người phụ nữ đi.

Tuy chỉ mới bước vào cửu phẩm mười năm, thực lực có phần yếu kém hơn với các đại năng cùng cấp, nhưng sự xuất hiện của Trường Dạ lại khiến Liễu Y Tiên phải nhức đầu.

"Phu quân đừng bận tâm… khụ khụ… ta chỉ bị cảm nhẹ mà thôi"

Người phụ nữ càng thêm phần yếu đuối, khuôn mặt giờ càng xanh xao, nhưng nàng vẫn dịu dàng trấn an hắn.

Nghe thấy đáp án của Trường Dạ, Minh An chỉ khẽ gật gù, sau đó nàng đưa tay xoa cằm, cuối cùng mới nói:

"Nàng không sao chứ? Đi, để ta lấy thuốc cho nàng"

"Khuya rồi, nàng cũng nên chú ý đến sức khỏe của bản thân"

Nàng vẫn dịu dàng, vẫn ôn nhu như thế. Giống như một dòng nước ấm chảy trên dòng sông xuân.

Tọa trấn ở trung tâm Liễu Thành, một người đàn ông trung niên chỉ lẳng lặng đọc một cuốn sách cũ, cũng không hề có vẻ đạo mạo như khi gặp mặt Trường Dạ nữa.

“Tiên sinh, Liễu Y Tiên bảo ta bị bệnh say nắng, có phải là thật không?”

"Nhất định phải ra tay sớm hơn để chiếm tiên cơ"

Liễu Y Tiên khẽ lẩm bẩm, ánh mắt thêm phần đục ngầu, hắn chăm chú nhìn vào không trung mà đưa ra quyết định.

Liễu Y Tiên không nói gì, có được Phản Hồn Diệp, thực lực của hắn sẽ tăng một mảng cực lớn, nếu bản thân liều mạng tế huyết sinh mệnh, ắt sẽ có cơ hội đào thoát khỏi Trường Dạ.

Dù sao, vị này cũng chỉ bước vào cảnh giới Cửu Phẩm.

"Mọi người đều biết chàng đã cố hết sức rồi, xin đừng tự trách mình nữa"

“Trí Hầu Phật Tổ từng nói một câu đạo lý, rằng “giã cường tất khắc lý” cái gì mạnh thì ắt sẽ có cách khắc chế, mà ta lại am hiểu một chút thứ tiểu đạo như vậy”

Trong một căn khách sạn xa hoa, cho dù bị ảnh hưởng bởi khí hậu khô hạn của Liễu Thành, nhưng nó cũng rất sạch sẽ, lại có vẻ thanh nhã, khiến người ta không khỏi có cảm giác an tâm.

Đúng vậy, bởi vì dưới trướng của các vị đó đều có người để xứ lý công việc, cho nên thành ra ai cũng rất rảnh, chỉ trừ Thiên Đế và Ma Tôn ra.

Ban đêm, chính là thời gian để thuyết thư nhân như tiên sinh kể chuyện!

Thê tử của hắn nghe vậy, chỉ mỉm cười và nắm lấy tay Liễu Y Tiên, dịu dàng nói:

Phần thưởng: Phản Hồn Diệp, Phương pháp luyện chế Phục Hồn Tiên Đan]

Chợt, Liễu Y Tiên quay đầu, hắn nở một nụ cười ôn hòa và đứng dậy, bước tới trước một người phụ nữ:

Nhắc tới chuyện đó, Liễu Y Tiên bất giác thở dài, khuôn mặt lộ vẻ áy náy tự trách, hoàn toàn giống với một vị thành chủ tận tâm.

Có cần phải nói thẳng ra như vậy chứ?

Dù sao mầm bệnh ở trong người thê tử, cũng là do hắn mà ra. Nếu nàng c·hết rồi thì chẳng phải sẽ uổng công lắm sao?

Liễu Y Tiên chỉ trầm mặc, hắn ôm nàng ta vào lòng, giữ chặt thân thể yếu đuối đây.

Tuy nhiên, chỉ cần một lý do, e sợ người đàn ông ấy sẽ ngay lập tức xuất thủ, dù sao sự tàn nhẫn của vị này e rằng không kém các đại năng Cửu Phẩm là bao, chỉ thua mỗi Ma Chủ - người đứng đầu Ma Vực.

Nếu kẻ tới nằm trong số Thánh Tướng ở Nam Thổ, hay một người trong Thủ Hộ Đạo ở Phật Môn Tây Vực, thậm chí là Thiên Tướng ở Bắc Lĩnh, Liễu Y Tiên còn dám chắc bản thân có phần thắng, nhưng mà…

Giờ đây, Liễu Y Tiên lật sang một trang sách khác, hai đầu lông mày lại ẩn chứa vẻ t·ang t·hương, ánh mắt như hiểu ra điều gì đó, lại bất đắc dĩ vạn phần.

“Khụ… khụ…”

Đồ ngốc, sao ta có thể không lo lắng cho nàng cơ chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)

Người trước, bởi vì làm đế, lại chưởng quản Thiên Quốc rộng lớn, cho nên mới xử lý công việc từ ngày đến đêm, không có một phút giây nào nghỉ ngơi, về phần người sau… Thần kinh thần kỳ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trường Dạ nghe thế liền bật cười, hắn nói:

Rõ ràng đã làm đến Ma Tôn, nhưng lại rất hào hứng với việc sáng tạo ra những sản phẩm mới, tạo ra xu hướng để con dân ăn theo, khiến cho Ma Vực ngày càng đi chệch hướng.

[G·i·ế·t c·hết Nguyễn Minh An

Trường Dạ nghĩ thế, hắn phì cười và nhấp lấy một ngụm trà, sau đó lấy ra một chiếc thước gõ, đoạn đưa mắt về phía Minh An, ra hiệu cho nàng.

Cửu Phẩm là Cửu Phẩm, một tên Thất Phẩm Đỉnh Phong như hắn sao có thể chống lại cơ chứ? Nếu Trường Dạ thực sự ra tay, e rằng đến cả chạy trốn bản thân cũng không thể làm được.

Cho dù lần này gặp mặt, kẻ kia tỏ vẻ như là một người bình thường, nhưng đã từng được chứng kiến vị đại nhân ấy từ xa, sao Liễu Y Tiên không nhận ra cơ chứ?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Phải chăng chân tướng là như thế?