Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 121: Cái bẫy

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 121: Cái bẫy


Mẫn Hành Châu ngậm điếu thuốc nơi khóe miệng, tay lật nhanh từng tờ giấy, trông thì lười nhác bất cần nhưng ánh mắt lại lạnh lùng sắc bén, khí thế toát ra khiến người khác nghẹt thở.

Cửa kính xe kéo lên, giọng Mẫn Hành Châu dần lạnh: (đọc tại Qidian-VP.com)

A Phúc tự tiện lấy túi xách của Lâm Yên, lợi dụng tính mạng anh ta để uy h**p.

Đây cũng là do nhà họ Tần quá tin tưởng anh ta.

Thứ hai, uy h**p A Phúc – kẻ thiếu hiểu biết, dễ bị lợi dụng.

Chương 121: Cái bẫy

“Cmn… Cậu toàn chơi trò bẩn!”

Xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Dịch Lợi Khuynh bước xuống, nhưng lại thấy Mẫn Hành Châu vẫn ngồi yên trong xe.

Lúc anh rời đi, Lâm Yên còn chưa tỉnh, bây giờ không rõ đã tỉnh chưa.

Chú ba nhà họ Lâm biết tính anh – người này, đừng nên động vào. Đã động là phải chấp nhận đánh đổi tất cả – tiền bạc, quan hệ, thậm chí cả mạng người.

Mẫn Hành Châu lạnh giọng:

“Chứng cứ đã đầy đủ, nhận thì nhận đi. Biết đâu tôi còn đang sắp đặt bẫy cho đứa con riêng của ông đấy.”

“Nhà họ Dịch lấy chuyện nhà họ Lâm làm mồi nhử anh trở về, trong cái bẫy này còn giấu một cái bẫy nữa, cục diện hiện tại đã thay đổi rồi, anh đừng để c·h·ế·t uổng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dịch Lợi Khuynh khẽ nói:

Lâm Văn Thanh đáp:

Dịch Lợi Khuynh cười khẽ, tiếp lời:

“Lái xe của anh đang ở phòng bệnh tầng 17, tôi không có thời gian xử lý hắn, giao cho anh.”

“Năm đó cha cô ấy không chịu giúp nhà họ Dịch, hôm sau đã mất mạng, anh đã từng nghĩ vì sao chưa? Tôi không muốn anh đến gần cô ấy quá… Người khác được, nhưng anh thì không.”

“Các người muốn lấy mạng vợ tôi, con tôi, tưởng dễ dàng bỏ qua như thế à?”

Dịch Lợi Khuynh hỏi:

“Xin lỗi, là do tôi sơ suất.”

“Cậu vì đại tiểu thư mà ra tay tận tình đến thế cơ à…”

Thứ nhất, nếu Lâm Yên xảy ra chuyện, Dịch Lợi Khuynh nhất định sẽ quay về Cảng Thành.

Mẫn Hành Châu liếc mắt nhìn ông ta:

Tại văn phòng.

Anh bật lửa, châm thuốc, khói thuốc lượn lờ nơi khóe miệng:

Là thương nhân, nhưng cũng là bậc thầy mưu lược.

“Thật ra ai cũng biết cô ta có thai.”

“Sắp kết thúc rồi.”

Dịch Lợi Khuynh quay người bước vào bệnh viện:

Một đoạn video – nội dung không tiện miêu tả.

“Yến hội hôm đó yên tĩnh như vậy, ông diễn cũng giỏi đấy.”

Mẫn Hành Châu đưa tay lấy máy tính bảng, đưa cho ông ta xem.

Lại một nước cờ nữa: giả đường đánh Quắc, sau cùng điều binh đánh chỗ yếu.

Mẫn Hành Châu đứng dậy, trông thấy Lâm Văn Thanh.

Ở địa bàn của nhà họ Tần, ngoài A Phúc ra, không ai có thể lấy được túi xách của Lâm Yên.

Nhà họ Lâm muốn lấy mạng Lâm Yên, nếu khi đó không lấy được chìa khóa xe, thứ chờ đợi cô không phải là tai nạn xe hơi, mà là một tình huống khác – nhà họ Tần có thể khống chế toàn bộ cục diện.

Chú ba nhà họ Lâm lắc đầu:

Lâm Văn Thanh mặt biến sắc:


Mẫn Hành Châu ngồi trên ghế, trước mặt là từng tập hồ sơ chứng cứ, người phụ trách vụ án ngồi đối diện anh.

“Anh cũng sợ tôi sẽ c·h·ế·t sao?”

Chiếc Bentley hướng về đội điều tra phụ trách khu vực.

Mẫn Hành Châu đặt máy tính bảng xuống, nghiêng người thấp giọng bên tai ông ta:

“Các người cũng chơi lắm, thủ đoạn của nhị phòng còn thua xa, các người mới thật sự là chơi mạng sống.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mẫn Hành Châu giọng nhạt:

Mẫn Hành Châu không đáp, quay người rời đi.

“Danh sách đó là giả, tôi nhận gì chứ? Định bắt nạt tôi không biết pháp luật à?”

Cửa kính xe hạ xuống, Mẫn Hành Châu châm một điếu thuốc.

Lâm Văn Thanh nhìn nghiêng gương mặt anh, ánh sáng lờ mờ, không tài nào đoán được tâm tư của anh.

“Tội nhận hay không?”

An ninh do nhà họ Tần phụ trách, túi xách do chính người nhà họ Tần bảo quản, ai mà ngờ được nó lại bị người trong nhà lấy đi?

Nhị phòng quá ngu ngốc, dễ dàng bị Mẫn Hành Châu đưa vào tròng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dịch Lợi Khuynh ngoảnh lại nhìn Mẫn Hành Châu.

Mẫn Hành Châu – âm hiểm, xảo quyệt.

“Anh định đi đâu? Không vào gặp cô ấy à?”

“Diễn không nổi nữa rồi, lúc nhị phòng bắt ông cụ đi cũng không báo với tôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Một tờ giấy, hai mục đích.

Cả hai nhìn nhau một lúc lâu, Mẫn Hành Châu hỏi:

Dịch Lợi Khuynh hiểu rõ, danh sách kia là do nhà họ Dịch và nhà họ Lâm hợp mưu giăng ra.

Chú ba nhà họ Lâm cười nhạt:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 121: Cái bẫy