Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 172: Lời nói bóng gió của người cũ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 172: Lời nói bóng gió của người cũ


Rốt cuộc là ai đang may mắn, còn ai đang đau khổ? (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô lại nói tiếp: “Em hiểu mục đích anh đấu giá Kim Mậu Loan.”

Anh cười khẽ, liếc cô: “Em tự tin thật đấy. Anh chưa đến mức vì em mà sẵn sàng tự hủy mình.”

Lâm Yên nhìn tay anh—móng tay được cắt tỉa gọn gàng, khớp tay rõ ràng đầy sức mạnh, nơi cổ tay áo sơ mi xắn lên thấp thoáng những đường gân xanh mạnh mẽ.

Huống chi cô… còn không phải là “chính thức” của Mẫn Hành Châu.

Ánh sáng le lói chiếu lên bức tranh trên tường, một tia sáng nhỏ hắt lên mặt tranh, khiến nó như đang chuyển động.

Lâm Yên đáp bằng một giọng đầy ẩn ý: “Được cô xem trọng, tôi thật vinh hạnh.”

Chẳng mấy chốc, hành lang đã vắng lặng trở lại. Trong im lặng, cửa phòng nghỉ phát ra tiếng kẹt khẽ.

Tiếng giày cao gót nhàn nhã từ dưới vọng lên, hương hoa hồng pha xạ hương dần dần tràn ngập khứu giác, giống như khoảnh khắc hoa hồng bung nở đến tận cùng rồi bắt đầu tàn phai—vừa đẹp đến đau lòng, vừa gợi lên d*c v*ng ngấm ngầm nơi góc tối chân cầu thang vốn đang yên ắng.

Không ngờ, càng về sau mọi chuyện càng trở nên bất thường.

Lời nói đầy ẩn ý, nhưng lại không nói thẳng ra.

Lâm Yên bình thản: “Theo ấn tượng của tôi, Doãn tiểu thư là người dứt khoát và thẳng thắn.”

Ánh nhìn của cô mang theo chút yếu mềm như thể mong manh dễ vỡ, lại ẩn một tia mê hoặc.

Lâm Yên nhớ ra Lâm Dũng từng nhắc tới việc bị người ta vẽ lại.

Chương 172: Lời nói bóng gió của người cũ

Lâm Yên xoay người, bước theo anh: “Em tới tìm Lâm Dũng, không ngờ lại thấy cảnh này.”

Nếu là chuyện giữa một người đàn ông và tình cũ của anh ta, thì dù có biết, phần lớn cũng chỉ khiến bản thân thêm khó chịu.

Lâm Yên chợt nhớ vừa rồi trong phòng có thứ gì rất đẹp, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, cô lại ghé đầu vào nhìn.

Lửa giận đè nén trong lòng cô ta phút chốc lại bùng cháy hoàn toàn và khiến cô ta căm ghét nó

“Hiểu cái gì?”

Doãn Huyền nở một nụ cười tươi sáng đến rực lửa trong đôi mắt: “Hai người đã đăng ký kết hôn chưa?”

Lúc này cảnh sát áp giải Lâm Dũng đi ngang qua.

Anh trông như là tiện tay bóp chơi, rồi tiện tay đưa cô.

Cô biết rõ, trọng điểm của Mẫn Hành Châu chưa bao giờ là Kim Mậu Loan. Anh tạo ra cuộc hỗn loạn trong giới bất động sản chỉ là để dần dần lật lại những chuyện cũ ba năm trước.

Doãn Huyền không thể ngờ rằng, vì đứa bé này, Mẫn Hành Châu lại giăng một cái lưới lớn đến thế.

Một lúc lâu sau, Mẫn Hành Châu dập điếu thuốc hút dở, xoay người rời đi, chỉ nói đúng một câu: “Ra đây với anh.”

Bất chợt, có người gọi ở cuối hành lang: “Mẫn tiên sinh.”

Lâm Yên lùi ra, khẽ khàng đóng cửa.

Mẫn Hành Châu dừng lại, hờ hững nói: “Em sói con trắng mắt.”

Vệ sĩ phía sau vẫn bám sát, thấp giọng nhắc: “Phu nhân đi cầu thang nhớ cẩn thận.”

Hai người liếc nhau một cái, rồi không hẹn mà cùng tránh ánh nhìn.

Mẫn Hành Châu cười nhạt: “Sợ chứ, nhưng anh biết giới hạn của mình.”

Dòng máu nhà họ Mẫn từng suýt bị diệt, anh không màng đến ai bị liên lụy.

Lâm Yên kéo tay anh từ trong túi quần ra, nắm chặt, ánh mắt dịu dàng nhìn anh, đùa mà thật: “Anh yên tâm, dù có vào đó em cũng sẽ chờ anh ra, tuyệt đối không chạy theo người đàn ông khác đâu.”

Mẫn Hành Châu liếc qua, mím môi: “Rất hay sao?”

Mẫn Hành Châu đột nhiên dừng bước, Lâm Yên không kịp phanh, đụng lưng vào tường, giật mình hít một hơi, ngẩng đầu nhìn anh.

Cô hỏi lại: “Anh từng nghe em hát chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Yên tránh ra, nhìn anh ta nói: “Khai thật thì nhẹ tội.”

Nói với cô.

Lâm Yên định rời đi, Doãn Huyền khẽ vén mái tóc dài uốn sóng bồng bềnh: “Tôi thật không nên xem thường cô.”

Nghĩ kỹ lại, người như Doãn Huyền, mỗi khi nói chuyện bóng gió kiểu này, chẳng qua cũng chỉ quanh đi quẩn lại mấy chuyện liên quan đến Mẫn Hành Châu.

Doãn Huyền ngậm kẹo mà động tác có chút cứng lại—bảo sao kiểu ‘trong sáng gợi cảm’ lại nổi tiếng trên mạng đến thế.

Vệ sĩ đứng gần đó nuốt nước bọt, mặt căng như dây đàn, cố nhịn không phản ứng.

Lâm Yên bật cười khúc khích: “Em chỉ giả định thôi, giả định là giả định, không có nghĩa mong anh thật sự vào đó.Nếu em suy đoán thế này, emsẽ làm thế kia.”

“Anh chưa từng nghe à?” Lâm Yên buột miệng, “Có dịp em sẽ hát cho anh nghe, không quan trọng hay hay không.”

Doãn Huyền nghĩ lại lần đầu gặp mặt, lúc đó cô ta và Lâm Yên còn có thể nói chuyện hoà nhã. Khi ấy cô ta chưa từng xem Lâm Yên ra gì, vẫn luôn cho rằng người đàn ông ấy đối với Lâm Yên chỉ là chút h*m m**n x*c th*t, còn việc trao cho cô danh xưng “Mẫn phu nhân” chẳng qua chỉ là màn trả đũa hào nhoáng rỗng tuếch.

Không biết từ đâu, tay anh có một quả óc c·h·ó, anh bóp một cái, vỡ nát trong tay. Anh hơi nhíu mày, đưa vỏ cho vệ sĩ, còn phần nhân thì đưa cho Lâm Yên.

Doãn Huyền bỗng phá lên cười, giọng điệu không mang theo cảm xúc gì: “Cô thật chẳng biết gì hết.”

Lâm Yên liếc qua Lâm Dũng đang bị còng tay, lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc, tay khẽ vuốt chiếc vòng nơi cổ tay kia để ổn định tâm trạng, lành lạnh, cô cố tỏ ra bình thản.

Cô ngơ người vài giây, nóng ran cả vành tai, ngượng ngùng nhận lấy, nhét vào túi mà không ăn.

Cô đứng xem hồi lâu, cảm thấy quen mắt, cứ nhìn mãi như đang thấy một thước phim quay chậm.

Lâm Yên hỏi: “Anh giăng ván cờ lớn vậy, không sợ đi nhầm nước, bị truy tố tội phạm kinh tế à?”

Lâm Yên rất quen thuộc những con đường trong nhà hát lớn này—nơi ban đầu cô từng học hát hí kịch.

“Anh ấy từng hứa với tôi là sẽ không chạm vào cô, vậy mà các người lại có con với nhau.”

Doãn Huyền cũng không vòng vo: “Vậy thì tốt. Tôi có động vào người đàn ông của tôi cũng chẳng liên quan gì đến cô nhỉ?”

Câu nói mang cảm giác như lời tiễn biệt trăm ngàn nỗi lưu luyến.

Lâm Yên nhẹ nhàng đối diện ánh mắt cô ta: “Tôi không biết người đàn ông của cô là ai, mà tôi cũng không quan tâm đến chuyện tình sử của cô.”

Với tính cách của Doãn Huyền, nếu thực sự muốn nói, cô ta đã sớm nói rồi, không đời nào dây dưa mập mờ thế này. Không muốn nói lại cứ cố tình buông vài câu dẫn dắt cô.

Anh nhìn cô: “Cần anh khen ngợi lòng thủy chung trước sau như một của em không?”

Mẫn Hành Châu đi phía trước, hỏi: “Sao em lại đến?”

Cái tài của anh chính là ở chỗ, dám chơi lớn, nhưng cũng có thể ung dung rút lui đúng lúc, không để cục diện sụp đổ.

Lâm Yên đến sau, vừa bước vào đã thấy Mẫn Hành Châu đang đứng nói chuyện với người khác, tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt lạnh nhạt, dáng vẻ điềm tĩnh.

Lâm Yên không để tâm, đi thẳng xuống cầu thang, còn Doãn Huyền thì bước lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Em tò mò.” Lâm Yên ngẩng đầu nhìn anh.

Thực chất, chỉ là câu hỏi đã biết đáp án.

Cô ta từng điều tra rồi, hai người không có đăng ký kết hôn, dạo gần đây Mẫn Hành Châu cũng thường xuyên quay lại sống ở biệt thự Tây Ương, chẳng rõ Lâm Yên dùng thủ đoạn gì mà câu được anh quay về.

Nụ cười của Lâm Yên tắt ngấm: “Không nói nữa.”

Lâm Yên đã phần nào đoán được: “Chỉ cần tìm ra nguyên nhân cái c·h·ế·t của ba em, bất kể là nhị phòng hay tam phòng…”

Một lúc lâu sau, Lâm Yên vẫn không lên tiếng.

Anh thấp giọng: “Mai có thể sẽ mở phiên toà.”

Doãn Huyền cười: “Cảm ơn vì đã khen.”

Doãn Huyền ngậm một viên kẹo, đi ngang qua người Lâm Yên, ánh mắt lướt đến vùng bụng dưới của cô—hơi nhô lên. Cô ta khẽ cười khẩy: ha, Mẫn Hành Châu thực sự đã để con tiện nhân này mang thai.

Lâm Yên chỉ có thể “ừ”, đứng nhìn bóng lưng anh khuất dần nơi cuối hành lang rồi mới xoay người rời đi.

Lâm Dũng bị còng tay nhưng vẫn giơ tay làm ký hiệu “ok” với cô—cuộc gọi 30 phút trước, anh ta đã hứa với cô điều gì đó, mong rằng sẽ không quên.

Trên tình trường hay thương trường, anh đều rất giỏi nắm bắt điểm yếu của người khác, khiến người ta sa vào mà anh lại có thể lạnh lùng rút lui.

Ngoài cửa, Mẫn Hành Châu vẫn tựa vào tường, nghiêng mặt nhìn cô: “Đẹp không?”

Lâm Yên thẳng thắn trả lời: “Chưa.”

Lâm Yên chớp mắt: “Em cũng đâu trông mong tới mức đó, anh mà vào thì em cũng khó tìm được đại gia khác, em cũng không muốn anh vào.”

Nghĩ tới chuyện tối qua tay anh đã… (đọc tại Qidian-VP.com)

Doãn Huyền tựa người vào lan can cầu thang, Lâm Yên cũng dừng bước, không rời đi.

Mẫn Hành Châu quay lại: “Anh có việc, em về trước đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Doãn Huyền chậm rãi mở lời: “Chúc mừng.”

Mẫn Hành Châu bật cười khẽ nơi cổ họng.

Anh chỉ khẽ “ừ”.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 172: Lời nói bóng gió của người cũ