Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Thời Kinh Kinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 344: Giữ chặt lấy em, được không?
Anh chưa bao giờ thiếu bản lĩnh để sống buông thả, tùy ý.
Nếu còn thêm lần nào, ba hồn bảy vía e là cô ấy cũng bị dọa bay mất rồi.
Lâm Yên nghiêng đầu nhìn anh:
Ban đầu chỉ vì tò mò, vì muốn hiểu mà tiếp cận cô, càng lúc càng không thể kiểm soát được bản thân, suýt chút nữa kéo cô cùng rơi xuống vũng lầy.
Cũng có thể lắm, Dịch Lợi Khuynh sẽ không tiếc.
Lâm Yên cúi đầu, đưa tay ra: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ tới đây, Tần Đào không nhịn được bật cười:
Cô hỏi nhỏ.
Anh nhẹ giọng nói:
“Vậy anh còn tới tìm em làm gì?”
Một chiếc xe jeep màu đen phóng trên con đường núi gập ghềnh ở Tùng Sơn, bánh xe lấm đầy bùn đất.
Mẫn Hành Châu tắt máy, vòng tay ôm lấy eo cô, những ngón tay dài khẽ v**t v* dải lưng cô vừa buộc lại, nhẹ nhàng nghịch ngợm:
” Anh cũng đâu có trưởng thành hơn, ngồi trong xe nhìn, lòng thì không nỡ để Lâm Yên khó xử, kết quả là tự hành hạ chính mình.”
Mẫn Hành Châu khẽ cong môi, nói đùa:
Sau khi tắm xong, Lâm Yên bước ra, liền thấy Mẫn Hành Châu đang dựa lưng vào ghế sofa, cúi đầu, như đang gọi điện căn dặn công việc với ai đó.
Tần Đào bật cười:
“Im miệng, lái xe đi.”
Mẫn Hành Châu thản nhiên:
Chương 344: Giữ chặt lấy em, được không?
Chỉ là, trong một lần tình cờ, anh nghe được cô diễn vở kịch 《Lan Quế》.
Anh dựa lưng vào ghế, hai tay gác sau đầu:
Huống chi, hai từ “người ngoại quốc” càng khiến lòng anh lạnh hơn vài phần.
“Ai lại đi b·ắ·t· ·c·ó·c em?”
Cô dùng tấm lòng chân thành, nụ cười rạng rỡ của mình, chiếu sáng cuộc đời đen tối của anh, mang tới cho anh tia sáng đầu tiên.
Một câu chuyện buồn đến thế, tại sao cô lại yêu thích nó đến vậy? Tại sao cứ phải là 《Lan Quế》? (đọc tại Qidian-VP.com)
…
Anh đáp:
“Anh còn buông không được à?”
A Bân lặng lẽ đi theo phía sau, từ đầu đến cuối không chen vào.
Hiểu nổi Mẫn Hành Châu sao?
” Cậu ấy lại chọc giận anh à?”
Tính khí của Thất gia, sao có thể chấp nhận được chuyện người phụ nữ của mình ra ngoài thu hút ong bướm.
Chỉ vì Trần Quyền Hưng mất tích, mọi người đều lo lắng sẽ có người ra tay với Lâm Yên.
Anh chỉ nhẹ giọng:
“Ấu trĩ.”
Yêu là gì?
Yêu sao?
Tần Đào thở dài, chống tay lên vô lăng, lười nhác hỏi:
“Anh ta chỉ là người theo đoàn quay chụp cho em, tổ chương trình có tiền, mời cả ekip nhiếp ảnh nước ngoài nổi tiếng tới.”
Giọng Dịch Lợi Khuynh lạnh tanh:
Dịch Lợi Khuynh nhắm mắt lại:
“Anh ấy đã đính hôn rồi, sắp kết hôn rồi, em có thể có quan hệ gì với anh ấy chứ.”
Nghe vậy, Mẫn Hành Châu chỉ cười lạnh nhạt, như thể người vừa rồi trong phòng còn cùng cô triền miên cuồng nhiệt không phải là anh vậy.
Nhưng… chẳng còn cách nào khác.
“Mọi chuyện bắt nguồn từ chuyện riêng của tôi, tôi không muốn liên lụy đến cô ấy và cả Mẫn Hành Châu.”
Lâm Yên biết mình đuối lý, vội giải thích:
Nhưng Dịch Lợi Khuynh chưa từng quên — quá khứ nhơ nhớp của mình, không thể làm vấy bẩn cô.
“Về Hoành Thành.”
Dịch Lợi Khuynh cuộn cuộn điếu thuốc tẩm tay, cũng bật cười theo, cười vì sự lo lắng hoang mang của chính mình, cũng cười cả hành động nóng nảy của Mẫn Hành Châu.
Lâm Yên ngơ ngác:
Tên ngoại quốc kia, rõ ràng đã tiếp cận Lâm Yên quá mức cho phép.
Thời tiết xấu, máy bay tạm thời không thể cất cánh, nên mọi người đành phải ở lại khách sạn trong khu tự trị. (đọc tại Qidian-VP.com)
— “Kính chúc tiên sinh tình sâu mãi mãi, từ nay thăng tiến.”
Lâm Yên nhìn bóng lưng cao lớn của anh, nhất thời chẳng đoán ra tâm trạng anh thế nào:
Anh vô thức ngậm điếu thuốc tẩm, phả ra một làn khói dày đặc, trầm giọng nói:
“Chỉ đùa thôi.”
Không thể để cô ấy gặp chuyện nữa.
“George Griezmann.”
“Không cần phiền phức vậy đâu.”
Không phải.
Thất gia là thật lòng lo cho Lâm Yên, tuyệt không phải cố ý tới để bắt quả tang cô cười nói thân thiết với người khác.
…
“Cười c·h·ế·t mất.”
Cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh anh, dựa vào người anh, im lặng lắng nghe, im lặng ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Dịch Lợi Khuynh lạnh nhạt, không muốn nhiều lời:
Anh chỉ nói một nửa, Lâm Yên nghe chẳng hiểu gì.
“Để A Bân lại bên cạnh em.”
Tần Đào trầm ngâm hồi lâu, lại hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh lại bắt đầu không tin em rồi sao? Có phải vì những tổn thương từ quá khứ, nên anh luôn có cảm giác bất an?”
Mẫn Hành Châu lùi tay ra sau, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, gói gọn trong lòng bàn tay mình.
Dịch Lợi Khuynh và Tần Đào, gần như đến cùng lúc với Mẫn Hành Châu.
“Đúng, cười c·h·ế·t.”
Dịch Lợi Khuynh nhíu mày, giọng trầm thấp:
“Xuống xe đánh cậu ta một trận đi, người ta còn chưa đi xa đâu.”
“Vậy thì quay về Cảng Thành quay luôn đi.”
Trên đời này, sao lại có một cô gái khác biệt đến vậy, tinh khôi như ánh trăng giữa thế giới tăm tối của anh, cao quý như công chúa vậy.
Tần Đào tựa cằm lên tay, cười nhạt:
Tần Đào cười cười, bồi thêm:
Mẫn Hành Châu giơ tay kéo cô trở lại, dắt cô tiếp tục xuống lầu.
Đi tới giữa cầu thang, Lâm Yên bỗng dừng bước, ngước mắt nhìn anh:
Tần Đào và Dịch Lợi Khuynh ngồi cùng trên xe, cả hai đều hút thuốc, im lặng nhìn một nam một nữ từ khách sạn bước ra, rồi lên xe khác rời đi.
Người quan trọng như vậy, chỉ khi đứng trước mắt mình, bình an khỏe mạnh, mới thực sự khiến người ta an lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tôi chưa bao giờ dám mong có được những điều tốt đẹp nhất. Tôi chỉ hy vọng, người tôi yêu, người tôi tha thiết muốn bên mình, có thể nhận được những điều tốt đẹp nhất.”
Dịch Lợi Khuynh chỉ lặng lẽ hút thuốc, không trả lời.
Đúng vậy… Thật đáng tiếc cho Lan Quế, đợi suốt sáu mươi sáu năm, đến cuối đời cũng không có được một chút tình cảm nam nữ nào từ thầy Trình Diễn Thu.
“Tôi rất rõ, tôi không phải là người tốt nhất. Quá khứ của tôi ngập chìm trong bùn lầy, ngay cả bản thân còn chưa cứu được, sao nỡ để cô ấy phải cúi xuống cứu tôi.”
Dịch Lợi Khuynh lạnh nhạt đáp:
“Sợ em bị b·ắ·t· ·c·ó·c.”
Đối với Dịch Lợi Khuynh, yêu là chiếm hữu, yêu cũng có phần b*nh h**n, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tay.
Nếu b·ắ·t· ·c·ó·c được Lâm Yên, bất kể là ép nhà họ Dịch hay nhà họ Mẫn, thì muốn đòi bao nhiêu tiền cũng được.
Tần Đào bất giác nhớ tới những cảnh “cho cả mạng sống” trong phim truyền hình.
“Nhớ em, được không.”
“Tôi còn muốn sống lâu chút.”
Tần Đào cứ lặng lẽ nhìn anh như thế.
“Mẫn Hành Châu đúng thật là phóng túng.”
“Cuối cùng cũng hiểu tại sao chú Văn Đình lại tìm mọi cách giữ anh ở lại rồi. Anh còn nhịn giỏi hơn cả Hành Châu, nhưng điên cũng giỏi hơn. Anh yêu đến mức này rồi còn gì.”
——命都给你陈权兴 (Cả mạng sống cũng cho mày, Trần Quyền Hưng.)
Thực ra, dù là vì lo lắng hay vì nhớ nhung, cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Lâm Yên nghe thấy tim mình khẽ lỡ nhịp, ngẩng đầu lên đáp nhỏ:
Một lúc sau, Tần Đào nghiêng đầu hỏi:
Tần Đào chịu không nổi mùi thuốc nồng, bỏ thuốc xuống, khẽ lẩm bẩm:
Lúc này, còn có một nhóm người khác cũng đang tới Tùng Sơn.
Nói thẳng ra, dưới sự thúc đẩy của chiếm hữu d·ụ·c, tính cách cường thế của anh càng hiện rõ.
“Vậy… Anh nắm chắc em đi, được không? Nếu cứ thế này, em cũng sẽ giận thật đó.”
Anh không nhắc đến chuyện Trần Quyền Hưng mất tích, cũng không nói ra những lo lắng cô có thể bị liên lụy.
“Tất nhiên, tôi cũng chẳng bênh anh đâu.”
Có thể lắm chứ, nhà họ Mẫn chắc chắn sẽ chi trả.
Mẫn Hành Châu vốn không can thiệp vào các mối quan hệ xã giao của cô, nhưng một người đàn ông từng hôn cô ở Nam Cực, lại từng thổ lộ tình cảm với cô, hiển nhiên nằm ngoài giới hạn khoan dung của anh.
” Anh đang nghĩ gì vậy? Cho rằng với tính cách thay lòng nhanh chóng của Hành Châu, sau này cậu ấy và Lâm Yên sẽ chia tay sao?”
Không có những tòa nhà cao tầng, chỉ là những ngọn đèn đường vàng vọt, lạnh lẽo mà cô đơn.
Tình cảm của anh đến nhanh, mà rút đi cũng lạnh lùng.
Sự cố chấp, tính cách cực đoan, một mực lặng lẽ yêu thương không chịu buông bỏ, cứ thế nhìn tất cả trôi đi trước mắt, định trước kết cục cho Dịch Lợi Khuynh — là một bi kịch cô độc, u buồn và bất lực.
Thân là công tử thế gia, Mẫn Hành Châu vốn quen được nuông chiều, tính khí bẩm sinh đã là bá đạo. Anh không thể chấp nhận việc người phụ nữ của mình có bất kỳ sự ám muội nào với người đàn ông khác.
“Anh định ở đây mấy ngày? Sáng ra trời sáng rồi có đi luôn không?”
Không hiểu được, vậy thì cần gì phải nghĩ nhiều.
Dịch Lợi Khuynh còn nói:
Tần Đào trầm ngâm nghĩ, có thật chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể yên tâm không?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.