Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Thời Kinh Kinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 359: Anh đến tìm em
Mẫn Hành Châu chống lòng bàn tay lên trán.
Chiếc Bentley lao vun vút trên đường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc đó, lão quản gia dậy kiểm tra con chim Giao Phượng. Con chim hư hỏng này cứ nửa đêm lại bay tới biệt thự nghịch phá, suýt thì mổ nát mấy bồn hoa trong vườn của Thất gia. Cũng chẳng trách Lâm Yên thường xuyên mắng nó là “con chim hư”, nào có oan uổng. Toàn đợi đêm khuya thanh vắng mà bay tới phá phách. Hồi trước, Giao Phượng từng mổ tơi tả cả bụi cúc nhỏ của Thất gia, bị nhốt vào lồng, trừng mắt nhìn nhau cả buổi trời.
Thất gia vốn bật điều hòa lạnh vào ban đêm, trời thế này mà còn toát mồ hôi sao?
“Giờ đã khuya rồi, cậu lái xe nhớ cẩn thận.” Ông khẽ nói.
“Anh đến tìm em.” Anh nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng chuông kéo dài trong đêm yên tĩnh. Buồn cười thật, rõ biết chỉ là một cơn ác mộng, vậy mà khi tỉnh dậy anh lại sợ cô không bắt máy.
Những lời trong mơ của Lâm Yên dường như vẫn văng vẳng bên tai:
Bạn cậu ta cười nhạo: “Cậu uống chưa đủ say à? Ảo giác tới mức đó rồi sao?”
Tại cầu thang Pháp rộng lớn, lão quản gia thoáng thấy Mẫn Hành Châu từ trên lầu bước xuống, vừa đi vừa cài nút áo sơ mi, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Tiếng lửa từ bật lửa đốt tiền đô còn không nhanh bằng tiếng động cơ đốt nhiên liệu lúc này.
Mẫn Hành Châu ngồi dậy, kéo rèm cửa ra, nghiêng đầu châm thuốc. Gió lạnh ngoài ban công vài lần thổi tắt lửa, anh kiên nhẫn lấy tay che, cuối cùng cũng châm được điếu thuốc.
Anh chàng vội biện bạch: “Tôi không say đâu! Thật sự là Bentley đó, đẹp lắm!”
Lão quản gia cúi đầu, đúng mực không hỏi, không nhìn, không dò xét, ngoan ngoãn đi lấy chìa khoá xe trong phòng trà đưa cho Mẫn Hành Châu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong chiếc Bentley trắng.
Anh đáp một tiếng khẽ.
Chương 359: Anh đến tìm em
Chẳng cho Lâm Yên kịp từ chối, Mẫn Hành Châu đã dứt khoát cúp máy, như thường lệ, chẳng cần giải thích thêm điều gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh vốn không quen bật đèn khi ngủ, trong căn phòng ngủ rộng rãi, đơn giản, chẳng có chút ánh sáng nào, trái tim anh như c·h·ế·t lặng trong màn đêm.
Chiếc điện thoại bên cạnh vẫn sáng, tựa như ngầm nhắc nhở điều gì đó. Mẫn Hành Châu vươn tay, gọi cho Lâm Yên.
Ánh lạnh trong đáy mắt cũng tan đi, mũi giày vừa nhấn, chân ga đạp hết cỡ.
Ngón tay đang gảy tàn thuốc của Mẫn Hành Châu khựng lại, chẳng lẽ đã đánh thức cô rồi sao?
Đúng là nói linh tinh.
Mẫn Hành Châu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, Cảng Thành năm nay mùa đông không có tuyết. Anh đã tỉnh táo, rõ ràng hiểu đó chỉ là một giấc mơ.
Ánh đèn cao ốc và đèn đường lấp loáng mờ ảo, đâu đó còn văng vẳng tiếng siêu xe rú ga, chẳng biết là kẻ nào vừa rời khỏi hộp đêm.
Trong ánh lửa đỏ leo lét, anh rít một hơi sâu, khói thuốc tràn ngập buồng phổi.
Ánh mắt Mẫn Hành Châu khẽ nheo lại, chăm chú nhìn điếu thuốc kẹp giữa ngón tay.
Một anh chàng nhỏ giọng hỏi bạn mình: “Này, vừa rồi vụt qua có phải Bentley không? Tốc độ thế mà vẫn thanh thoát thế.”
“Thôi mau nôn đi, nôn xong còn về ngủ.”
Mấy cậu trai say xỉn gục bên vệ đường, nửa tỉnh nửa mê, vừa vặn nhìn thấy chiếc Bentley trắng vụt qua, để lại vệt gió tao nhã. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thất ca…”
Vẫn là mùi vị quen thuộc của Cảng Thành. Khoảnh khắc giao thoa giữa men say phù hoa và nhịp sống tất bật.
May mà Lâm Yên cũng nghe máy, tiếng động cô trở mình truyền tới, giọng ngái ngủ pha chút oán trách.
Lúc bốn giờ sáng ở Cảng Thành, phố phường vắng lặng, chỉ còn lại cái lạnh tĩnh mịch. Những đoạn đường ban ngày kẹt cứng xe cộ, giờ mới vắng vẻ được đôi phần.
Giọng cô trong ống nghe vẫn mềm mại như thế, khẽ khàng r*n r*.
Hút một hơi, đắng ngắt và nặng nề, làn khói đặc quánh khiến cổ họng anh nóng rát.
Mẫn Hành Châu ngậm điếu thuốc, im lặng. Khói thuốc và ký ức quẩn quanh, không sao xua tan được. Đầu ngón tay anh dùng lực, gần như bóp nát điếu thuốc, hương vị đặc biệt của loại thuốc có viên nén bung ra, vị đắng nồng cháy tràn trong miệng.
— Mẫn Hành Châu, trong cuộc đời anh không chỉ có hai người phụ nữ. Nhưng người anh từng để tâm, từng trao tình cảm, chỉ có em và Doãn Huyền. Người yêu cũ của anh là đoá hồng đỏ nồng nhiệt anh từng thiên vị trong lòng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.