Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 405: Bù đắp buổi tối

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 405: Bù đắp buổi tối


“Còn chuyện gì hot nữa không?”

Mẫn Hành Châu khẽ cười đầy yêu chiều:

Ngoài giới thượng lưu, đại đa số người ngoài đều không hề hay biết rằng người thừa kế tập đoàn đã đón thêm hỉ sự.

Dưới tán ô trắng tinh, ánh nắng chói chang bị che khuất.

“Phòng sinh hoạt.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi Mẫn Hành Châu bước vào thang máy, các phóng viên lập tức tụ lại bàn tán rôm rả:

“Không có đâu. Bức ảnh đó từng hot trên nền tảng nước ngoài, nhưng mấy ngày sau chủ bài đã xóa mất rồi.”

Mẫn Hành Châu đẩy bản kế hoạch ra:

Mấy chiếc xe hơi màu đen dừng ngay trước cổng chính.

Trước tiên, đôi giày da đen bóng đặt chân xuống đất, rồi đến Mẫn Hành Châu — anh đang bế trong lòng một bé gái mặc áo hồng nhạt, gương mặt nhỏ xinh hồng hào, miệng khẽ mấp máy, hơi thở khi ngủ cũng mềm mại vô cùng.

“Thêm nữa, buổi họp báo ra mắt sản phẩm hôm nay sẽ dời lại tới 11 giờ. Mong các vị phóng viên kiên nhẫn chờ thêm nửa tiếng. Hiện tổng tài có cuộc họp khẩn.”

Trợ lý Từ đứng thẳng người, chủ động ra mặt: (đọc tại Qidian-VP.com)

Mẫn Hành Châu ngồi xuống ghế, hơi nghiêng đầu, ngậm điếu thuốc, bật lửa.

Hôm nay, tập đoàn tổ chức buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới, từ sáng sớm đã có đông đảo phóng viên và truyền thông tụ tập trước cổng tập đoàn, tay cầm máy ảnh, lần lượt tiến vào hội trường. Khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Có một phóng viên chậm rãi nói:

“Vậy được rồi, nhớ chăm sóc kỹ con gái em nhé, con bé mà khóc thì khó dỗ lắm đó.”

“Tầng bốn à?”

Anh ấy rất giỏi dỗ dành các cô bé nhỏ, đừng nghi ngờ, dỗ đâu trúng đó.

Cô thực sự rất yêu, rất dính lấy cô con gái nhỏ của mình.

“Họ đã tổ chức hôn lễ lần thứ hai tại Cologne rồi, có ảnh trên nền tảng nước ngoài. Váy cưới do Gather Coke đích thân thiết kế, tổ chức ở đại giáo đường, cực kỳ kín đáo nhưng lãng mạn.”

“Không đổi, vẫn là T103. Họp báo hôm nay để phó tổng thay anh chủ trì.”

Thư ký Giang thấp giọng hỏi trợ lý Từ:

Cảnh này chẳng phải giống y hệt một phiên bản khác của Lâm Yên sao.

“Vậy các cậu có ảnh váy cưới không, tôi muốn xem!”

Mẫn Nhạn Hi đã tỉnh giấc, đang “chụt chụt” m*t bình sữa rất say sưa, gương mặt nhỏ xíu lộ vẻ háo hức.

Vừa đi lên sân thượng tầng cao nhất của tập đoàn, vừa cười nói qua điện thoại.

“Phòng làm việc.”

“Chẳng ai nghe được tí tin tức nào cả.”

“Anh thực sự mang con tới công ty à? Có yên tâm làm việc nổi không? Đừng để con bé quấy nhiễu đến cuộc họp của anh đấy.”

Nhạn Hi hình như cũng biết nghe, trong chăn động đậy cái cổ trắng nõn mềm mại.

Một phóng viên gập máy ảnh, than thở:

Cửa chiếc Bentley vừa mở ra, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía ấy, đồng loạt sững sờ. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ghen với con gái à?”

“Người ta tổ chức trong khu biệt thự riêng, không gây ô nhiễm môi trường bên ngoài, muốn chơi thế nào là quyền họ.”

Mẫn Hành Châu liếc nhìn tiểu công chúa đang ngủ say trên giường lớn:

“Chậc…”

Điện thoại ở ngay bên cạnh, vang lên giọng Lâm Yên, mang theo chút trách móc:

“Tôi xin tình nguyện làm công việc dọn dẹp, chắc lương cao lắm.”

Khi Lâm Yên mang thai, giới săn ảnh từng lờ mờ đoán được đôi chút, nhưng nhà họ Mẫn đã xử lý kín kẽ, tuyệt nhiên không công bố đời tư ra ngoài.

Cô bé nhỏ xíu này, thực sự là thiên tuyển chi nữ, mang gen ưu tú đến đáng kinh ngạc.

Sân thượng không có lấy một cơn gió, nóng bức đến ngột ngạt.

Anh Mẫn đã thuần thục đến mức sóng yên biển lặng.

Đây là lần đầu tiên cô bé đến nơi xa lạ này, đôi mắt đen láy tò mò ngó nghiêng khắp nơi.

Mẫn Hành Châu ra hiệu cho vệ sĩ trông chừng, rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

“Trời ơi—”

“Mẫn tiên sinh ——”

“Hai bát giấm Sơn Tây lão thành đây, Thất ca là của em một mình thôi.”

Thư ký Giang nhíu mày, thấp giọng thốt lên:

Lâm Yên ngẫm nghĩ hồi lâu, mới dịu dàng nói:

Các phóng viên đồng loạt hỏi:

“Trừ khi vô tình bắt gặp, chứ đừng hòng moi được tin tức gì về cặp đôi tài phiệt này. Người ta muốn giấu là giấu đến tận trời.”

Bảo vệ mở cửa xe, cố gắng hạ thấp giọng, vừa để không làm tiểu thư nhỏ thức giấc, vừa tránh để phóng viên gần đó nghe thấy.

Lâm Yên nhỏ nhẹ, có chút lo lắng:

Cùng lúc đó, trong đám phóng viên có người nhanh miệng hỏi:

Nhìn dáng vẻ đứa bé, chắc cũng tầm ba, bốn tháng tuổi rồi. Vậy mà lại giấu kỹ như vậy, không rò rỉ chút tin tức nào, các phương tiện truyền thông chẳng nắm được gì cả.

“Tiểu thư Nhạn Hi không chịu ở nhà, tổng tài vừa đặt xuống là khóc um lên, còn cách nào khác đâu.”

Mẫn Hành Châu cúi mắt, khẽ mỉm cười:

“Chip T103 đã được nâng cấp hoàn chỉnh. Nếu ngài cần đổi tên sản phẩm, xin hãy phê duyệt. Đây là các phương án mà bộ phận thiết kế đã đưa ra.”

Trợ lý Từ nhún vai, bất đắc dĩ:

Trong phòng sinh hoạt, anh giơ tay điều chỉnh bảng điều khiển nhiệt độ.

Mẫn Hành Châu vừa nghe báo cáo, vừa cầm bình sữa trên tay, chăm sóc con gái.

Giữa lúc mọi người còn đang ngạc nhiên, có người khẽ ho, tiết lộ:

Mong mọi người cho cô bé chút riêng tư. Tiệc mừng đầy tháng đã tổ chức xong, nếu quý vị không ngại, chúng tôi sẽ gửi tặng mỗi người một ít kẹo mừng.”

Một phóng viên khác giơ tay:

Hết lần này tới lần khác, dù đã quen với bộ dạng nũng nịu của Lâm Yên, anh vẫn chẳng thể miễn dịch, ngược lại còn càng thêm nghiện.

Chương 405: Bù đắp buổi tối

Tiểu thư Nhạn Hi cũng thế, từ đầu đến cuối chẳng hề quấy khóc.

Nhưng không ai ngờ là Lâm Yên lúc đó đang mang thai.

Ngày hôm đó, trợ lý Từ cứ thế đứng nhìn Mẫn Hành Châu —vừa xem hợp đồng, vừa nghe báo cáo phân tích, vừa ôm trong lòng cô công chúa nhỏ của mình.

Nhân lúc Mẫn Nhạn Hi ngủ trưa, Mẫn Hành Châu mới được giải phóng đôi tay.

Mẫn Hành Châu đáp lời, từng từ rõ ràng chắc nịch:

Cúp máy, quay người xuống lầu.

“Còn tin gì nữa không?”

Rời xa con gái mới nửa ngày, cô đã nhớ không chịu nổi.

Nghe nói là bao hết cả vườn hoa để tạo ra mưa hoa trên không, chỉ để dỗ phu nhân vui.”

“Chúng ta đổi tên không?”

Sự mềm mại, đáng yêu của cô con gái nhỏ, hoàn toàn di truyền từ Lâm Yên.

Trưởng phòng gật đầu thu dọn giấy tờ:

Đã hai năm trôi qua, T103 cũng đã trải qua một lần cải tiến lớn.

Là thiên kim tiểu thư của gia tộc tài phiệt.

“Chỉ cần con bé khóc là anh hết cách.”

“Chào tổng tài.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Rồi anh lặng lẽ hút nốt điếu thuốc, dập tắt.

Vừa vào đến văn phòng tổng tài.

Mẫn Hành Châu phủi nhẹ tàn thuốc, trầm giọng ừ một tiếng coi như cam đoan.

“Xin chúc mừng, có phải phu nhân của ngài vừa sinh quý tử?”

Bên đầu kia, tiếng cười nũng nịu của cô gái truyền đến, ngọt ngào:

Làm sao có thể khéo léo cân bằng giữa vợ và con gái như vậy?

Lâm Yên gõ nhẹ vào vỏ điện thoại:

“Bảo mật thật sự quá tốt, có ai từng chụp được bức ảnh nào hồi cô ấy mang thai không?”

Trưởng phòng báo cáo:

Đói thì m*t bình sữa, buồn ngủ thì co người lại ngủ trong khuỷu tay của Mẫn Hành Châu, buồn chán thì nũng nịu đòi anh nói chuyện cùng.

Trợ lý Từ nhấn mạnh là “tiểu thư nhỏ”.

Bình thường cô ít xuất hiện trước công chúng, đóng phim xong thì gần như “tàng hình”, không hoạt động giải trí, cũng không giao lưu mạng xã hội.

“Xin các phóng viên hãy nể mặt, đừng chụp ảnh tiểu thư nhỏ. Cô bé còn quá nhỏ, gặp ánh đèn flash sẽ bị giật mình khóc, mà khóc thì dỗ rất khó.

“Tiểu Lệ Chi của em đâu rồi?”

“Lo mà sống cho tốt đi, chú ý tới họ cũng chẳng làm lương tăng đâu. Người ta đã thích sống kín tiếng, các cậu còn đào bới chi cho mất công.” —

Mẫn Hành Châu không nhịn được bật cười trầm thấp:

“Tôi nhớ lần đó ở quảng trường Kinh Tế Thương Mại, tôi tình cờ gặp cô ấy đi ăn lẩu. Có cả vệ sĩ đi theo, bảo vệ nghiêm ngặt. Lúc đó tôi chỉ chú ý quần áo cô ấy mặc rất rộng.”

“Sao tổng tài lại đưa tiểu thư Nhạn Hi đến đây? Một lát nữa còn có họp báo gặp mặt truyền thông, ai chăm bé?”

“Họ còn thuê máy bay rải cánh hoa hồng trên không. Ngay sau lễ Valentine, hai xe tải chở đầy cánh hoa từ trang trại hoa hồng ngoại quốc tới trang trí Sơn Trang Thịnh Hoành. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đôi mắt đen lay láy của Mẫn Nhạn Hi khẽ đảo qua, rồi “khanh khách” bật cười.

“Sao lại không cho tụi mình xem ảnh cơ chứ, cùng là dân Cảng Thành với nhau mà, xem chút cũng đâu sao.”

Người tiết lộ cười lắc đầu: “Hết rồi.”

Phun ra một làn khói mờ, anh cười hỏi qua điện thoại:

“Vâng, tổng tài.”

“Tối về anh bù cho em.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 405: Bù đắp buổi tối