Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Thời Kinh Kinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 437: Trưởng công chúa giới tài phiệt (7)
Liêu Khả Khả từ sau cánh gà bước ra, lớp trang điểm sân khấu được vấn gọn có phần hơi lem nhem, Trình Lệ Tấn quay đầu đi, lướt ngang qua cô.
Cô chỉ khẽ nói một câu như thế trước mặt mấy người bạn.
Gia tộc họ Trình vốn thân thiết cũng không ra tay giúp đỡ.
Liêu Khả Khả thường xuyên hối hận, hay ngồi ngẩn người nhìn ảnh tốt nghiệp của năm đó.
“Trình Lệ Tấn, cậu thấy tôi là loại người không ra gì đúng không!”
Diệp Diễm vô tội không? Cũng chẳng hẳn. Nửa đời trước của cậu ta là sống dưới ánh hào quang của họ Diệp, vậy nên cũng phải chịu cái giá cho sự sụp đổ đó thôi.
Viên Tả thấy, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc bảo vệ sự an toàn cho tiểu công chúa của mình, thì chẳng cần để tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Liêu Khả Khả nói, “Mấy người về cùng trường, tôi phải về gặp ông ngoại.” Nói rồi, cô nhìn về phía thiếu gia nhà họ Diệp – Diệp Diễm, tiện miệng hỏi một câu:
Chỉ là, giữa Trình Lệ Tấn và Diệp Diễm, từ đó không còn hòa giải. Cũng chẳng còn những buổi hẹn chơi bóng.
Đó chính là hiện thực.
Diệp Diễm ra nước ngoài học nâng cao.
Mẫn Nhạn Hi không cao bằng Trình Tiểu Tứ, phải nhón chân lên, “Tiểu Tứ có vẻ rất thích anh đó.”
Mấy người đó — với bối cảnh và mối quan hệ ràng buộc không tầm thường — câu chuyện của họ, e là định sẵn phải kết thúc bằng một tấn bi kịch.
Trình Lệ Tấn phủi phủi áo len, “Không có.”
Nhạn Hi lập tức đưa tay ôm lấy, tìm lại được rồi nhưng lại có chút chê bai, “Tiểu Tứ, em đừng có rụng lông nữa nhé.”
Mẫn Nhạn Hi mới biết—
Diệp Diễm, “Vậy tại sao phản ứng của cậu lại là nhìn tôi? Không muốn làm bạn thì cứ nói thẳng.”
Nhạn Hi liền gạt Viên Tả sang một bên—Không hiểu nổi, thật sự không hiểu nổi.
Từ sau ngày Diệp Diễm rời đi, mỗi ngày trôi qua—
Với xuất thân đỉnh cấp, Nhạn Hi thậm chí còn hiểu chuyện đời hơn cả người trưởng thành.
Trình Lệ Tấn không chịu nổi hai chữ “Tiểu Tứ” kia.
Thế nhưng về phần Trình Lệ Tấn… Viên Tả đột nhiên lại không thể đoán được. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Biết vậy hôm đó đã không hỏi rồi… Diệp Diễm đánh bóng vì muốn thắng, dù có dùng chiêu trò với Trình Lệ Tấn đi nữa, hai người họ vốn chơi thân, xưa nay đâu ai để bụng. Thế mà chỉ vì một câu nói, bao nhiêu tin tưởng sụp đổ hết.”
Cậu có một cái tên nhỏ là “Tiểu Tứ”, chỉ có chú của cậu mới dám gọi như vậy, người khác tất nhiên không dám thiếu tôn trọng mà gọi công tử nhà họ Trình là Tiểu Tứ.
Liêu Khả Khả vỗ tay, “Tôi cứ tưởng Tiểu Tứ nhảy lên sân khấu rồi chạy ra phía sau.”
“Thanh xuân của bọn họ ấy, rồi sẽ bị hiện thực đè nát trong đống lộn xộn của danh vọng và xuất thân.”
“Tiểu Tứ mất rồi.”
Nhạn Hi chỉ lặng lẽ đáp, “Thỏ là của em đó. Em còn chẳng tính toán gì. Em xem họ là bạn của chị, sao họ lại không thể làm lành với nhau.”
Nhìn thì có vẻ là vài người đang tranh luận, nhưng rõ ràng, chỉ có Diệp Diễm đang gào thét vì bị nghi oan.
“Bạn học Diệp Diễm, là cậu là người cuối cùng cầm cái lồng đúng không, có phải cậu không đóng kỹ?”
Nhạn Hi nhìn cậu thiếu niên đầu húi cua trong bức ảnh tập thể, cũng chẳng còn cảm thấy ghét bỏ gì.
Cậu đưa tay, trả lại con thỏ cho Mẫn Nhạn Hi, “Trả em nè.”
Chuyện đã rõ ràng như đinh đóng cột, giúp để làm gì, thậm chí còn lắc đầu bảo: “Đáng đời, không chịu sống đàng hoàng lại cứ thích dây dưa vào mấy chuyện bẩn thỉu.”
“Mà con thỏ chạy mất, chỉ là cái cớ để trút ra những cảm xúc bị đè nén trong lòng.”
Với độ tuổi này, một cô gái khi đánh mất thú cưng yêu quý, theo lý mà nói hẳn phải hoảng loạn bật khóc mới đúng.
Xung quanh vẫn còn người đang chăm chú xem biểu diễn trên sân khấu, còn cô thì chỉ đang suy nghĩ.
Trình Lệ Tấn kiên nhẫn giải thích, “Tôi không nghĩ vậy, cậu nghĩ nhiều rồi.”
Nhạn Hi không mấy bận tâm. Cô bé cũng từng không ít lần giận dỗi với công tử nhà họ Cố, chỉ vì tranh luận chuyện học hành. Hôm sau lại làm hòa như chưa có gì.
Cậu ta vẫn cười đùa mà nói, chỉ cần tích đủ tín chỉ là có thể tốt nghiệp sớm, hoàn thành chương trình trước thời hạn, rồi lập gia đình, xây sự nghiệp.
Anh càng không lo cho Nhạn Hi.
Trình Tiểu Tứ khẽ cười, rồi lại tự dừng lại.
Nhà họ Diệp sụp đổ.
Cô khẽ ngoắc tay, Viên Tả lập tức hiểu ý cúi người xuống.
Thì con thì c·h·ế·t, con thì béo phì, nhìn mãi cũng chán, cô liền không thích nữa.
Trình Tiểu Tứ giải thích, nó lúc nãy lao thẳng vào lòng cậu. Cậu không vứt đi, dù sao cũng chỉ là một con vật, không thể làm cậu bị thương.
Trình Lệ Tấn và Diệp Diễm — toang thật rồi.
Tin tức hôm đó là:
Diệp Diễm cũng nhìn lại cậu, “Nhìn tôi làm gì? Cậu cũng nghĩ là tôi cố ý làm chuyện đó à? Chỉ dựa vào mấy lời vu vơ như vậy mà kết tội người khác sao?”
Anh nhìn thấu mọi thứ.
“Liêu Khả Khả, cậu sau này đừng có mà nghi oan ông đây nữa!” – Cậu còn gào to trước khi đi.
Trình Tiểu Tứ đứng ngay phía sau Viên Tả.
Trình Lệ Tấn hỏi, “Có quay lại Bắc Kinh không?”
Thật sự là vì lo sợ nhà họ Diệp sẽ liên lụy đến nhà họ Trình sao? Nghe không giống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Là giọng của Trình Tiểu Tứ.
Chú thỏ nghịch ngợm kia liệu đang trốn dưới ghế của ai.
Mẫn Nhạn Hi lạnh lùng đứng nhìn: Rõ ràng là cô mất thỏ, cô còn chưa nói gì, bọn họ cãi cái gì vậy chứ.
“Mâu thuẫn giữa họ, không phải vì cái lồng vàng bị mở.”
Những chàng trai đã chụp ảnh cùng cô bé năm đó — tuổi trẻ của họ dường như đã dừng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiếu gia Diệp từ nhỏ đã được nâng như nâng trứng, làm sao chịu được việc này, “Liêu Khả Khả, cậu im đi, đúng là tôi là người cuối cùng cầm cái lồng, nhưng tôi không biết cái chốt đóng ở đâu, cậu đưa cho tôi thế nào thì tôi cầm thế ấy, ai mà biết thiết kế kiểu gì, rõ ràng tôi đã đóng rồi!”
Sở dĩ gọi là Tiểu Tứ, bởi đó là con thỏ thứ tư cô nuôi.
Thật chẳng trách Mẫn Nhạn Hi không nhìn thấy, Viên Tả chỉ cần đứng đó thôi cũng giống như một tấm ván chắn gió to đùng.
Năm đó, Diệp Diễm — trong cái vòng xoay quyền lực đó — rốt cuộc trở thành con c·h·ó nhà mất chủ.
Tình bạn ở tuổi thiếu niên mà, chỉ cần một viên kẹo là có thể thân lại. Nhưng cũng có thể vì một viên kẹo nên cãi nhau — cãi xem nó nên có vị gì.
Bầu không khí chợt trở nên im lặng.
Liêu Khả Khả lật một trang trong cuốn sổ ôn từ vựng, thở dài, “Chị cũng không biết nữa.”
“Ở đây.”
Tại sao con thỏ nhỏ của cô lại ở trong lòng người này, mà lại còn ngoan ngoãn như thế.
Ba con trước là Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam.
Về sau.
Có phải do Diệp Diễm làm không, Nhạn Hi cũng không dám chắc. Cô đúng là mắc bệnh công chúa, nhưng cái kiểu công chúa đỏng đảnh đi đạp người phát tiết thì không phải cô. Cô không làm được chuyện như thế.
Ai mà quan tâm họ sẽ làm gì?
Thế nhưng, Nhạn Hi lại không như vậy, chỉ yên lặng đứng nguyên tại chỗ.
Viên Tả theo bên cạnh Thất gia bao năm, chuyện gì chưa từng thấy qua.
Trình Tiểu Tứ nghe thấy, đang nhìn cô, nhưng lại bị thân hình cao lớn vạm vỡ của Viên Tả che khuất hoàn toàn.
Trình Lệ Tấn mặt không cảm xúc nhìn Diệp Diễm.
Góc nhỏ của buổi dạ hội. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.