Cố Tình Chờ Mong - Thời Kinh Kinh
Thời Kinh Kinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 88: Anh và cô ấy ly hôn rồi (Phần 2)
Không nói thêm lời nào, bà lập tức cho người chuẩn bị xe đến thẳng trụ sở PM. Không thấy người ở công ty, bà lên đường đến Đàn Viên.
“Ngày mai là sinh nhật lão phu nhân, chuyện chia tài sản… tôi nên nói sao, còn lý do vì sao Lâm tiểu thư không về nhà tổ, tôi sợ lão phu nhân biết sẽ buồn, ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Anh cầm điện thoại, định rời đi.
Doãn Huyền chưa bao giờ cam tâm để anh nói là nghe, tựa lưng vào bàn, cúi đầu chỉnh lại vạt váy:
“Em không đi đâu hết, ở đây chờ anh.”
Doãn Huyền cười khẽ:
“Tạch”, điện thoại rơi xuống bàn, một mảnh trống không.
Lần này, Lâm Yên thật sự không xuất hiện. Dù cô có nhớ rõ sinh nhật của lão phu nhân, nhưng lại thấy lúng túng — không danh không phận, còn mặt mũi nào mà quay về?
Trợ lý Từ gật đầu.
Doãn Huyền nhìn thẳng vào mắt anh, cong môi cười:
Trợ lý Từ thật sự không còn cách nào. Bảo là đã chia tay rồi, thì thể nào lão phu nhân chẳng xử lý cả hai.
“Em là gì mà ở nhà anh?”
Nhưng đủ để thấy nội dung mà tổng giám đốc vừa xem — một đoạn video chơi game nhập vai (kịch bản sát nhân) giữa Lâm tiểu thư, Tần công tử, Liêu tiểu thư và cậu ấm họ Hà. Không khí rất náo nhiệt, mọi người cũng đối xử với Lâm tiểu thư rất tốt.
Khách khứa lục tục đến nhà tổ.
“Còn phải xem anh thể hiện thế nào.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhiều lời.”
Tổng giám đốc ngậm thuốc, giọng sắc lạnh đầy châm chọc:
Cô lục tung điện thoại Mẫn Hành Châu, không bỏ sót phần mềm nào, từng góc một đều bị kiểm tra. WeChat không có gì bất thường, lịch sử trò chuyện trống trơn.
Doãn Huyền đưa tay kéo cà vạt anh, hỏi tiếp:
Anh quay người rời đi, chỉ để lại một câu cụt lủn:
“Là tôi trả lương cho cậu, hay cậu trả lương cho tôi?”
…
Mở cửa — quả nhiên là Doãn Huyền.
Nói rồi, cô đưa tay lấy điện thoại anh để trên bàn, chủ động thêm lại liên lạc, cả mấy số từng bị chặn cũng khôi phục hết.
“Thật lòng?”
Chưa đến năm phút sau, cô nghe thấy tiếng “tinh” từ thang máy — vang vọng trong tim, như nghẹn lại ở ngực.
Tay lão phu nhân run lên, chuỗi tràng hạt Phật trong tay rơi xuống đất, vang lên tiếng va chạm chói tai.
Với Doãn Huyền thì lại chói tai vô cùng – cái giọng nhỏ nhẹ ấy thật sự khiến người khác ngứa ngáy.
Nếu năm đó cô không bỏ đi, sẽ chẳng có “tiểu yêu tinh” nào chen vào.
“Vậy tại sao anh vẫn giữ lại đoạn đó?”
Doãn Huyền cong môi:
Mẫn Hành Châu càng không trở về.
Đàn ông, vốn không thích bị ràng buộc quá nhiều. Nghĩ như thế, tâm trạng Doãn Huyền có phần tốt hơn, cô nghiêng người ôm lấy eo anh, hỏi nhỏ: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nghe đi, cái này là gì?”
Doãn Huyền thật sự chưa quen với sự im lặng của anh. Rõ ràng chỉ là một bản thỏa thuận, hai bên đã yên ổn đường ai nấy đi, thế mà thái độ lạnh nhạt của anh giờ lại khiến cô không vui.
Chương 88: Anh và cô ấy ly hôn rồi (Phần 2)
Mẫn Hành Châu giữ lấy sau gáy cô, từng bước ép sát khiến Doãn Huyền phải lùi dần đến khi tựa hẳn vào tường. Phía sau cổ đau buốt, nhưng thứ khiến cô cảm nhận rõ ràng hơn là độ nóng từ lòng bàn tay người đàn ông ấy truyền qua — hơi nóng khiến cả người cô như mềm nhũn, cảm giác bị chiếm thế thượng phong lại khiến tim đập mạnh, cô tình nguyện để anh nắm quyền kiểm soát.
“Anh muốn sống cho ra sống, không phải chơi đùa.”
Mẫn Hành Châu gập máy tính, có cảm giác như nghẹn một hơi trong lồng ngực, không sao thở ra được.
Doãn Huyền mím môi cười:
“…Xin lỗi.”
Ánh mắt anh lướt đến bàn tay cô đang nắm lấy mình, giọng lãnh đạm:
“Trả lời ta — chúng nó chia tay rồi?”
Thật ra Mẫn Hành Châu xưa nay vẫn như vậy, chẳng thể nói là người dịu dàng. Doãn Huyền hỏi:
Những lời cô vừa nói khi nãy, đến giờ cô vẫn chẳng hiểu sao bản thân lại có thể mở lời như thế. Đã cùng anh trải qua bao nhiêu lần hợp tan, giằng co không dứt…
Mẫn Hành Châu ngẩng mắt:
Nhưng lần này, Doãn Huyền không tiện trêu chọc anh, chỉ nghiêng đầu nói:
“Không nhớ nữa.”
Đem Đát Kỷ về nhà tổ là không thể, mà ngay cả lúc ông chủ và Đát Kỷ kia yêu đương cũng chưa từng đưa về đó lần nào, toàn là gặp gỡ bên ngoài. Huống hồ, Đát Kỷ bản gốc kia lại càng khinh thường nhà họ Mẫn.
Hai ánh mắt giao nhau, anh khẽ hỏi, ánh nhìn thoáng lạnh:
Trước đây anh cho cô ghi tên tùy ý, giờ thì chỉ còn một dãy số vô nghĩa.
Đang nghĩ đến đó, điện thoại đổ chuông — là lão phu nhân gọi đến. Mà pin điện thoại thì chỉ còn lại 2%, càng khiến người ta thấy khó xử.
Chuyện này, phía lão phu nhân nhất định sẽ trút giận lên đầu anh ta. Còn với tổng giám đốc — họ đâu moi được lời nào.
Cô bắt đầu thấy hối hận vì đã từng buông tay.
Doãn Huyền lại nói kiểu nửa đùa nửa thật, không rõ là thật hay giả.
…
Là giọng của Lâm Yên, lưu lại trong một đoạn ghi âm.
Doãn Huyền không đoán được — là anh không muốn cái mối quan hệ đó, hay là không muốn cưới cô?
Nhưng cô lại đặc biệt thích cái kiểu lạnh nhạt đó của anh – như thể k*ch th*ch cô mãnh liệt. Chỉ cần châm lên một ngọn lửa, kẻ mất kiểm soát tiếp theo rất có thể chính là Mẫn Hành Châu.
“Đây là lần đầu tiên em cúi đầu với ai. Trước đây, ông chủ của Hòa Tụng còn kề dao vào cổ em, em cũng chẳng nhún nhường. Chuyện cũ bỏ qua đi được không? Anh và Lâm Yên đã cắt đứt sạch sẽ rồi, chúng ta bắt đầu lại nhé?”
Âm điệu mềm mại, nghe sao mà ngọt ngào.
Mẫn Hành Châu đang lướt điện thoại, lướt đến cả trang cá nhân của cậu ấm Hà — chỉ có mỗi anh ta là thích đăng bài. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hối hận, rất hối hận.”
Trực giác nói cho cô biết, Mẫn Hành Châu có điều gì đó rất khác thường. Và cảm giác ấy ngày càng mãnh liệt.
“Hết pin.”
Nhất là khi sống cùng Mẫn Hành Châu.
“Có hẹn bàn chuyện, cần gì thì tìm trợ lý Từ.”
“Người tình.”
Trợ lý Từ rụt rè nói sẽ sạc pin ngay, rồi theo sau anh bước ra khỏi thang máy, vẫn không biết tổng giám đốc muốn đi đâu. Anh ta dè dặt nhắc:
Trợ lý Từ vừa nhận lấy, đã cảm thấy máy nóng ran.
Anh đặt thẻ ngân hàng lên bàn, bảo cô tự mua.
“Em muốn căn đó. Anh tặng nhà cho Lâm Yên, không thấy bất công sao?”
Anh chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái:
“Căn nhà ở Cảnh Sơn Uyển em đã bán rồi, em thích nhà ở Đàn Viên hơn.”
“Anh đi đâu?”
Người đàn ông này, lúc thì cấm d·ụ·c, lúc lại buông thả – đúng là khiến người ta khó rời mắt.
“Bây giờ em hối hận vì anh rồi sao?”
—— Tôi yêu anh ấy.
Doãn Huyền lập tức nhận ra sự thay đổi nhỏ trong ánh mắt anh. Dù rất nhỏ, cô cũng nhận ra, vì cô hiểu rõ anh đến mức đó. Cái lạnh nhạt này, có lẽ là vì cô quá so đo.
Lão phu nhân không bước chân vào, cũng không nói một lời, chỉ quay người rời đi.
Anh lướt nhanh qua, rồi tiện tay ném điện thoại cho Trợ lý Từ:
Cuối cùng, quyền chủ động lại không nằm ở cô nữa.
Anh ta cảm nhận được, tâm trạng tổng giám đốc không ổn, đầu óc cũng có phần mơ hồ, lạc lối.
Chỉ cần “bản gốc của Đát Kỷ” vừa xuất hiện, là tổng giám đốc lại mất khống chế.
Mẫn Hành Châu giật lấy máy, bắt máy. Đầu dây bên kia liên tục đưa ra hàng loạt yêu cầu. Trước khi máy tự tắt nguồn, anh giao lại cho Trợ lý Từ lo liệu.
Mẫn Hành Châu không ngăn lại, nhìn cô:
Không đợi Mẫn Hành Châu trả lời, cô bấm xóa.
Mắt anh trầm lại.
“Quay về rồi, còn định đi nữa không?”
“Không muốn.”
Cả hai người cùng nhìn nhau, ba chữ ấy cứ lặp đi lặp lại không ngừng.
“Hay là, bên ba anh thật sự đồng ý cho anh cưới em?”
Từ đầu đến cuối, có đau cũng không thừa nhận, thái độ chưa bao giờ tốt đẹp.
Chỉ còn Trợ lý Từ một mình xuất hiện ở nhà tổ, phải viện đủ mọi lý do để giải thích, nhưng ai mà tin cho được?
Nghĩ lại, anh có níu kéo gì cái cô họ Lâm đó đâu. Hơn một năm rồi, tim Mẫn Hành Châu vẫn chưa từng rung động lại vì cô ta.
Lão phu nhân đứng ở sảnh chính, nghiêm giọng chất vấn, Trợ lý Từ nói loanh quanh, nhưng làm sao qua được ánh mắt sắc bén của bà:
“Em cũng không muốn chơi với anh. Nhưng Mẫn Hành Châu, anh còn yêu em không?”
Không — giờ nên gọi là “Lâm tiểu thư” rồi, không còn là “phu nhân” nữa.
Chiếc thẻ lập tức bị anh ném ngược lại vào ngăn kéo.
Doãn Huyền đã lục điện thoại anh và phát hiện ra điều gì đó. Vài giây sau,cô ta rồi bất ngờ giơ điện thoại lên chất vấn:
Mẫn Hành Châu ngậm điếu thuốc, một tay gõ chữ. Chốc lát sau, anh dập thuốc vào gạt tàn, khẽ “ừ” một tiếng, giọng trầm thấp.
Hẹn người có thể là thật, còn chuyện gì thì chẳng biết là giả hay thật. Nhưng Doãn Huyền đâu dễ để anh đi:
“Cô ấy đi rồi, anh có hối hận không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mẫn Hành Châu bật cười trầm: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.