Cố Tình Kết Hôn - Khương Chi Ngư
Khương Chi Ngư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Thử đồ
Câu chuyện bị gián đoạn bởi âm thanh từ bên ngoài.
Ôn Trình Lễ: “Với anh thì không phiền.”
Vì phòng khách nhà họ Chúc quá nhỏ, không tiện dùng bữa, nên bữa trưa được đặt tại một nhà hàng quen thuộc của nhà họ Ôn.
Lại bổ sung thêm: [Cũng sẽ không gọi anh vào.]
Chúc Tòng Duy áp mu bàn tay lên má, cảm giác lành lạnh khiến cô tỉnh táo hơn nhiều. Anh nhất định chỉ nói miệng vậy thôi, không thể nào xông vào phòng thử đồ được.
“Bên tôi chủ yếu phong cách quyến rũ, mấy mẫu chủ lực mấy năm tới đều mang hết đến đây rồi.”
“Chưa, nhưng chắc lát nữa sẽ gặp thôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Bên ngoài, Ôn Trình Lễ đứng bên cửa sổ, ánh mắt rời khỏi bụi hoa hồng tháng Năm đang nở rộ dưới sân, cúi đầu nhắn lại.
Ôn Trình Lễ làm sao biết được. Anh chỉ từng thấy cô mặc hai bộ: một bộ phong cách retro Pháp và một bộ có ren, thiên về dịu dàng.
Phòng riêng cũng vừa khít, không rộng rãi trống trải, mà rất ấm cúng.
Ôn Trình Lễ ngồi xuống bên cạnh cô.
“Nhà ai mà đông thế nhỉ?”
Trước mặt cô, anh chưa bao giờ che giấu suy nghĩ của mình về vấn đề này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chúc Tòng Duy cảm thấy tai mình hơi ngứa bởi, hiếm hoi ngoan ngoãn gật đầu, không phản đối thêm.
—
“Thử đi em.”
Anh rất hiếm khi cầu khẩn như vậy, giọng nói lại dịu dàng vô cùng.
Cô không mấy chắc chắn, bởi chưa từng thử qua. Một mặt thấy tò mò, mặt khác lại sợ mình không quen dẫn đến phản ứng không tốt, ảnh hưởng đến nhà họ Ôn.
“Vâng ạ.”
Cô chưa kịp định thần, mẫu thứ hai đã được giới thiệu.
Chiếc giường vốn không lớn, một góc giường chất đống vài chiếc áo khoác đã gấp gọn, chỗ còn lại hai người ngồi gần như sát cạnh nhau.
Buổi chiều, đúng 3 giờ 30, xe cộ nối dài ngoài Ôn viên, kéo đến tận đầu hẻm.
[Anh là một người đàn ông bình thường]
Cô có cảm giác như giây tiếp theo hai người sẽ hôn nhau. Cô vội dời mắt đi, nhưng vẫn cảm nhận được ánh nhìn của anh dừng trên gương mặt mình.
Chương 34: Tình thú
“Vậy đừng để người khác biết, chắc sẽ không bị phát hiện đâu.”
Chúc Tòng Duy:
Sau khi gọi xong, anh quay lại phòng bệnh.
“Họ có lẽ đang ở bên trong, đừng tranh cãi với anh nữa, được không?”
Kiểu này chẳng phải còn gợi cảm hơn cả bikini sao…
Anh chỉ từng ước lượng bằng mắt, điều duy nhất có thể chắc chắn là vòng eo của cô.
“Có cả những mẫu bán chạy nhất.”
Trong lúc Chúc Tòng Duy đang chăm sóc và dặn dò bà nội mình, Ôn Trình Lễ ra ngoài hành lang gọi điện. Lần này, anh không nhờ chú Trang mà là Đào Mạn.
Cô âm thầm nghĩ: “Chừng này đồ thì thử đến bao giờ, hèn chi người giàu toàn mua mà không thử, vì thử cũng phiền phức quá.”
Trong đầu họ nghĩ thầm: Dùng tiền ai chẳng là tiền chung của vợ chồng. Có lẽ đây là cách họ tạo thêm tình thú.
Ôn Trình Lễ nhớ tới những kinh nghiệm tán tỉnh mà Dung Tiễn hay kể trong nhóm.
Ôn Trình Lễ đáp lại ngay:
Ngoài kia còn có các bậc trưởng bối, nếu anh hôn cô ngay tại đây, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Chúc Tòng Duy ồ một tiếng: “Vậy ở nhà đi ạ?”
Biên tập: Ross
Không ngờ, người chồng mà cô nhắc đến lại chính là Ôn Trình Lễ.
Ôn Trình Lễ nhận lại, phát hiện màn hình đã bị cô tắt đi.
“Sẽ gửi sau.”
Ôn Trình Lễ chậm rãi đáp: “Rất tiếc, anh không phải như thế rồi.”
Chúc Tòng Duy ánh mắt cong cong: “Chuyện gì cũng có thể mà, có mấy anh chàng nhát lắm, lúc thực tập còn phải dựa vào bạn nữ.”
Trước đây, ông từng nghĩ hai người đã từng hẹn hò. Sau khi Chúc Tòng Duy nói mình kết hôn, ông lại tưởng hai người đã chia tay.
Nhưng lần này, Ôn Trình Lễ không chiều theo ý cô. Lần đầu tiên, anh thể hiện sự kiên quyết trước mặt cô:
Thật sự hy vọng sao, Ôn Tứ?
Chúc Tòng Duy đánh giá anh: “Anh không phải sợ đấy chứ?”
Một người lên tiếng:
Nghe thấy câu trả lời của anh, Chúc Tòng Duy khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi một lúc:
Đào Mạn nhìn đồng hồ, nói: “Sắp rồi, mọi người đợi chút nhé.”
Đó là một chiếc váy ngủ hai dây màu xanh thẫm, với phần ngực được may bằng ren mỏng, bao phủ nửa kín nửa hở, tạo cảm giác vừa thanh lịch vừa gợi cảm.
Cô nhắn lại: [Em đang ở trong phòng thử đồ, anh ở ngoài, chúng ta có thể không làm phiền nhau. Ôn tiên sinh sẽ không muốn trở thành người xấu, đúng không?]
Ngay sau đó, giọng nam trầm thấp, đầy từ tính vang lên. Mọi người đều biết đó là Ôn Trình Lễ.
Anh ra ngoài một cách điềm tĩnh, mấy người quản lý nhịn không được nhìn theo.
Chúc Tòng Duy nhìn dáng vẻ thoải mái tùy ý của anh, nhẹ nhàng nhắc nhở: ” Người lớn đang nói chuyện, để em thu dọn đồ một chút.”
Nghe thấy điều này, Đào Mạn không khỏi phấn khích. Anh đã bắt đầu mua đồ ngủ cho vợ! Chị ấy gần như muốn ngay lập tức chia sẻ tin này với Tạ Thiệu. Tuy vậy, chị vẫn chuyên nghiệp hỏi:
“Vậy nên, việc nhân viên của các thương hiệu xa xỉ trên TV mang quần áo đến tận nhà khách hàng để chọn thật sự tồn tại ạ?”
Chúc Tòng Duy từ khóe mắt liếc nhìn anh, thấy anh mở khóa rồi ánh mắt lướt qua người cô trước khi đứng dậy ra ngoài.
Những chuyện hưởng thụ thế này thì không cần chối bỏ.
Khi Ôn Trình Lễ và Chúc Tòng Duy bước vào, cả nhóm gần như đồng thanh chào:
Ôn Trình Lễ thực sự có phần bất ngờ với những con số cô viết.
Điện thoại rung lên một tiếng “bzzz”.
“Mợ út thích kiểu dáng và phong cách nào ạ?”
Đây là một gia đình có lễ nghi, có gia quy.
Bác sĩ Trương phụ trách điều trị cho Hà Thục Hoa, vốn không cần đến bệnh viện vào buổi chiều. Nhưng ngay từ khi viện trưởng trực tiếp phê duyệt bệnh nhân được ra ngoài, ông đã đoán được phần nào.
[Họ đang bàn tán, tại sao anh bị đuổi ra ngoài.]
Mỗi thương hiệu đều có phong cách riêng: từ thoải mái đến quyến rũ, từ sang trọng đến đơn giản.
Mấy người quản lý tự giác lấy những mẫu vừa giới thiệu mang vào phòng thay đồ, sau đó rời khỏi phòng, để lại không gian yên tĩnh.
Trước khi gặp mặt người nhà họ Ôn, những hiểu biết của bà đều đến từ Ôn Trình Lễ và Hạ Quân.
“Đồ ngủ của em thì em tự mua, không cần anh trả tiền.” Giọng nói nhẹ nhàng, êm tai của một cô gái.
“Không được.”
Hơn nữa, điều này cũng giúp cô tránh được chuyện lấn cấn về việc anh có cùng đi hay không.
“Chào Ôn tiên sinh, chào Ôn phu nhân.”
“Tiền của em có thể để dành mua thứ khác.”
Chúc Tòng Duy nhìn rõ dòng chữ, mặt lập tức đỏ bừng.
Ban ngày, hầu hết đều được quần áo che giấu, không lộ ra ngoài. Cô rất hiếm khi để anh thấy.
Cô không khỏi thở dài. Biết thế đã tự mình đến cửa hàng mua cho xong.
Đây đúng là phong cách Chúc Tòng Duy yêu thích, cô cảm thấy rất hài lòng.
Mấy người quản lý cửa hàng đã nghe lén được một lúc, sau đó lại chẳng nghe thêm được gì. Họ đoán có lẽ cặp đôi đang thuyết phục nhau, thật đáng tiếc là họ không thể nghe trọn.
Chúc Tòng Duy nhìn Ôn Trình Lễ, thấy anh không động đậy, cô đành nhắc nhở:
“Có lẽ” nghĩa là sao? Không chút chắc chắn nào cả.
Hà Thục Hoa sợ nhất chính là sau khi mình qua đời, nhà trai sẽ bắt nạt Chúc Tòng Duy vì cô không còn gia đình nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa.
Điểm chú ý của Chúc Tòng Duy lại nằm ở chỗ khác.
Chúc Tòng Duy hé môi, định nói gì đó nhưng không thành lời.
Chúc Tòng Duy cảm thán: “Người giàu sướng thật.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh không khỏi bật cười. Những điều đó chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra giữa anh và cô.
Không nói lời nào, cô cầm lấy điện thoại anh, viết một dãy số đo chi tiết, bao gồm cả vai và số đo cơ thể, sau đó đưa trả.
Chúc Tòng Duy không hiểu những quy trình này, biết rằng chỉ có thể nhờ anh giúp, nhưng cũng thấy rung động: “Ở nhà có phiền không anh?”
Chúc Tòng Duy: “Có gì mà sợ chứ? Người c·h·ế·t không động đậy, phim kinh dị toàn bịa đặt thôi.”
“Có ai từng gặp bà Ôn chưa?”
“Còn số đo của phu nhân, cậu vẫn chưa cung cấp.”
“Nhà họ Ôn chứ còn ai. Người bản địa đều biết. Có lẽ hôm nay nhà họ có hỷ sự gì đó.”
Chuyện đó không thể xảy ra với đàn ông nhà họ Ôn.
Chúc Tòng Duy hơi sững sờ, theo bản năng nhìn về phía bộ đồ đó.
Ôn Trình Lễ nói “Được”, rồi bất động thanh sắc chuyển chủ đề về sách vở của cô: “Những cuốn sách này, em đọc có thấy sợ không?”
Cả hai ngầm hiểu, không ai nói lời nào.
Ai cũng có ý định ở lại lâu hơn, tận dụng cơ hội này. Họ còn mang theo quà và trà chiều chuẩn bị riêng cho Ôn gia, nhưng khi uống trà của nhà họ Ôn, lập tức nhận ra chất lượng mình mang đến không thể so sánh.
Chúc Tòng Duy thấy anh lại nhắc chuyện này, lập tức trả lời, từng chữ đều mang theo ý hờn trách: [Em sẽ không ra đâu.]
Khi nghe người quản lý đề nghị thử đồ, cô định từ chối. Nhưng Ôn Trình Lễ đã nhanh chóng đáp:
Sau bữa trưa, Ôn Trình Lễ và Chúc Tòng Duy đưa bà quay lại bệnh viện.
Hình như trong suy nghĩ của đa số người, việc dẫn bạn gái xem phim kinh dị là cách để tăng độ thân mật và thể hiện sự năm tính.
Những người xung quanh lộ vẻ đã hiểu, thầm nghĩ:
Mấy người quản lý tuy rất tò mò về cô, nhưng ánh mắt của họ đều rất tự nhiên, không khiến cô khó chịu.
Trên nền thảm trải không nghe thấy bước chân, nhưng giọng nói thì rõ ràng.
Người quản lý thứ hai lấy ra mẫu đặc trưng của họ, tự tin nói:
“Gửi một số bộ đồ ngủ dành cho nữ đến nhà tôi.”
[Anh có lẽ sẽ không nhìn.]
[Hy vọng bà Ôn nói được làm được.]
Hà Thục Hoa chỉ biết rằng nhà họ Ôn làm ăn lớn, rất giàu có, nhưng họ giàu đến mức nào thì bà không hình dung nổi.
Câu này tuy bề ngoài kín đáo, nhưng ý tứ lại quá trực tiếp.
Ôn Trình Lễ trả lời: [Nếu em tự bước ra, hoặc muốn anh vào, vậy tất cả thỏa thuận đều không còn giá trị.]
Bởi vì ban ngày nhìn không giống vậy, nhưng khi nhớ lại tối qua, đúng là phù hợp.
“Cứ chọn nhiều phong cách một chút,” anh quyết định, “gửi đến biệt thự của tôi trước 4 giờ chiều.”
Ôn Trình Lễ cười: “Sao em lại nghĩ thế?”
Ánh mắt anh rời khỏi những bộ đồ rồi đáp gọn: (đọc tại Qidian-VP.com)
Quyến rũ c·h·ế·t người?
“Không ngờ phu nhân là kiểu người dễ thương như vậy, còn ông chồng thì thật chiều chuộng vợ.”
[Cho anh biết số đo của em.]
Chiếc váy màu đen với dây buộc đan chéo trên cổ, vai và eo, kết hợp với áo ngực và qu@n lót thêu họa tiết tinh xảo, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng lụa.
Nhưng đến hôm nay, dù còn hơi sớm, bà đã tăng thêm vài phần tin tưởng. Hơn nữa, bên cạnh còn có Hạ Quân, còn người đứng về phía cô.
Cô đang ngầm bảo anh đi ra ngoài.
Đây không phải chuyện thích hợp để hỏi công khai. Anh mở điện thoại, gõ vào ứng dụng ghi chú:
Khi thấy Chúc Tòng Duy, ấn tượng đầu tiên của họ là cô hoàn toàn phù hợp với giọng nói mình vừa nghe – lạnh lùng nhưng pha chút dịu dàng.
“Vợ tôi hơi ngại.”
Người qua đường tò mò nhìn vào, có người hỏi:
Gọi anh vào làm gì chứ? Cô đâu phải không biết cách mặc đồ.
Ánh mắt cô nhanh chóng quét qua căn phòng và phát hiện những chiếc giá treo quần áo mới xuất hiện, bên trên là các bộ đồ được bọc trong túi chống bụi tinh tế.
Một loạt giá treo quần áo được đẩy đến viện của Ôn Trình Lễ, xếp gọn ở tầng trên. Dù gọi là “viện nhỏ”, nhưng diện tích thực tế không hề nhỏ, đủ chỗ để bày các giá treo đồ mà vẫn rộng rãi.
Ôn Trình Lễ không phủ nhận: “Đúng vậy.”
Ôn Trình Lễ không phải là người liều lĩnh như thế.
Ôn Trình Lễ nhìn cô, ánh mắt giao nhau.
—
Chỉ có tối qua, khi vô tình cô lộ ra một chút, ánh tuyết trắng ấy cứ như không cẩn thận đã khắc sâu vào trí nhớ anh.
Anh chỉ hỏi: “Vậy em muốn ở cửa hàng hay ở nhà?”
Trong khi Chúc Tòng Duy đứng trước giá đồ, phân vân không biết thử bộ nào trước, cô nhận được tin nhắn từ Ôn Trình Lễ:
Ban đầu, các thương hiệu chủ yếu giới thiệu dòng đồ ngủ thoải mái, với chất liệu lụa tơ tằm mềm mại và phong cách nhẹ nhàng, dịu dàng. Dù phần lớn là váy ngủ hai dây, cũng có một số kiểu dài tay.
Giọng điệu anh dịu lại một chút:
Ôn Trình Lễ giải thích, giọng điềm đạm:
Cô đã quên rằng việc gửi đồ ngủ đến nhà cũng cần đến bước này.
“Anh ra ngoài đi chứ.”
Lần này, độ táo bạo vượt xa.
Câu trả lời khiến cô lập tức nghẹn lời.
Họ sẽ không làm ra những việc vượt mức, ngay cả khi không thể chung sống được nữa, cũng sẽ thoải mái ra đi, không làm khổ nhau.
Cô dở khóc dở cười, không biết phải trả lời ra sao. Nghĩ lại, quả thật cô không cân nhắc kỹ, chỉ muốn anh ra ngoài.
“Những mẫu chưa ra mắt.”
Hôm nay, bà cụ rất vui vẻ. Bây giờ bà đã ngủ yên, được Chúc Tòng Duy ngồi bên cạnh khẽ vỗ về bàn tay.
[Có lẽ là ý gì?]
[Vậy anh vào đây, nhưng không được nhìn linh tinh.]
Chương 34: Thử đồ
Chúc Tòng Duy còn định tranh luận, nhưng Ôn Trình Lễ đã đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu “suỵt”. Anh cúi người, giọng nói hạ xuống đầy mê hoặc:
Ánh nhìn của anh làm trái tim Chúc Tòng Duy đập nhanh hơn.
“Mọi người mang theo kiểu dáng gì?”
Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.
Khi bật lại, những con số hiện ra trước mắt.
“Ôn phu nhân, mẫu này của chúng tôi làm từ lụa cao cấp. Ngoài cảm giác thoải mái, chúng tôi còn thiết kế kiểu dáng đặc biệt, mang lại vẻ quyến rũ c·h·ế·t người…”
Bác sĩ Trương chỉ cảm thấy tình huống này thật kỳ lạ. Trong xã hội bây giờ, các mối quan hệ phức tạp thường đi kèm với môn đăng hộ đối. Ông biết nhà họ Ôn nhưng chưa bao giờ nghĩ họ có cách nhìn cởi mở như vậy về hôn nhân.
Bởi vì với nhà họ Ôn, những thứ cần thiết họ đã có đầy đủ, không cần thông qua hôn nhân để tìm kiếm thêm.
“…”
Những thương hiệu lớn lần lượt đến, tất cả đều là quản lý cửa hàng đích thân mang đồ đến. Họ nhận được thông tin rằng cần chuẩn bị đồ ngủ cho “Ôn phu nhân”. Khi xuống xe, họ nhận ra toàn là đối thủ quen thuộc.
Đào Mạn ghi nhận, lại hỏi thêm: (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Trình Lễ im lặng một lúc.
Cụ bà Hà Thục Hoa thật sự hài lòng.
Các quản lý cửa hàng uống trà, khách sáo: “Không gấp đâu.”
“Thật trùng hợp, hôm nay gặp nhau ở đây.”
“Người khác biết được sẽ nghĩ gì về anh.”
Cô nhắn lại:
Một số ít trong họ từng được mời đến Ôn Viên trước đây, chủ yếu là những thương hiệu mà phụ nữ nhà họ Ôn ưa chuộng. Còn lại, đây là lần đầu tiên họ bước vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Trình Lễ không đưa ra ý kiến.
“Được rồi.”
Anh trả lời:
Thực sự tiếp xúc và trò chuyện với mẹ và bà nội của anh, Chúc Tòng Duy chỉ cảm thấy như gió xuân mơn man, mọi thứ đều nhẹ nhàng dễ chịu.
Chúc Tòng Duy cảm thấy không thoải mái khi thấy nhiều người như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.