Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 58: Mập mờ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Mập mờ


Chúc Tòng Duy chỉ là thuận miệng nói ra vì ngượng, không ngờ anh lại trả lời thật. Đã vậy cô cũng không biết anh định nói gì, làm tim cô bắt đầu đập nhanh hơn.

Ôn Trình Lễ nhìn cô, giọng trầm thấp:

Chúc Tòng Duy tính tối về sẽ làm hai chuỗi vòng tay cho bà nội và dì Quân, nhưng không ngờ lại có chuyện bất ngờ xảy ra.

Cô suy nghĩ một lúc, chắc anh sẽ không nói gì làm cô không ăn nổi đâu, trừ khi anh cố tình muốn trêu chọc cô.

“Hơn nữa, người mới nên chọn thời điểm có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn.”

Lần cuối Chúc Tòng Duy gặp Trịnh Tố Mai là trong lễ tưởng niệm Giáo sư Trình, không ngờ lần gặp lại là ở đây.

“Được, nhưng phải trong phạm vi em có thể chấp nhận.”

“…”

“Nhưng em vẫn còn thời gian để trải nghiệm mà.”

Tất cả là tại anh! Lần trước anh nói về việc cạo râu và “cạo ở chỗ đó” khiến cô nghe thấy từ “cạo” là lập tức liên tưởng đến điều không đúng đắn.

Ngày hôm nay không có nhiều việc, cô nhàn rỗi nhắn tin hỏi Tiểu Chu về tiến độ của cô Diêu.

Nhìn giống như một quán lâu đời do người địa phương vận hành, không mới mẻ, không xa hoa, chỉ có cảm giác rất gần gũi.

Ôn Trình Lễ mở ngăn kéo, lấy ra một cây dao cạo có tay cầm tinh tế, không còn là lưỡi dao rời thô sơ. Cây dao ngay lập tức mang vẻ sang trọng, cổ điển.

Chương 58: Mập mờ

“Đúng là anh quen buổi sáng, nhưng buổi tối cũng được.”

“Tự chọn?”

Là một nhà hàng trước giờ chưa từng ăn qua, đầu bếp chính là hậu duệ của ngự trù, nấu các món ăn cung đình rất ngon.

Động tác bất ngờ này khiến Ôn Trình Lễ sững lại, không ngờ cô sẽ chủ động như vậy.

【Cảm ơn em và cô Diêu nhé】

“Có đấy.”

Ôn Trình Lễ đáp lời: “Ngay cả cách anh nói chuyện cũng bị quản, bà Ôn có phải quá độc đoán không?”

Cô cố chuyển chủ đề:

Chúc Tòng Duy phản ứng ngay, trách anh:

Cho đến khi chiếc cằm cứng rắn kia bất ngờ động đậy.

Chúc Tòng Duy đỏ bừng mặt. “Em không có nghĩ như vậy!”

Ba quả thì không đến mức, đúng không? Cô ghét bị nhiệt miệng.

—-

Cô chớp mắt, nhanh chóng bỏ lại tất cả đồ trên bàn:

“Đi?”

Theo hợp đồng, khi bà nội mất đi, hôn nhân của họ cũng kết thúc. Cô hy vọng bà sống lâu trăm tuổi, vậy tính ra họ có thể ở bên nhau mấy chục năm.

“Hả? Không phải anh đều cạo râu vào buổi sáng sao?”

Anh chắc chắn đang trêu chọc cô!

Chúc Tòng Duy dùng thực đơn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt đẹp nhìn anh: “Chỉ vậy thôi?”

“Anh không nói là phải dọn dẹp, nên tự dọn đi nhé.”

“Sao thế?”

Ai có thể từ chối sự quyến rũ ngay trước mặt chứ?

“Thế thì… anh có bao nhiêu cơ hội nhận phần thưởng?”

Ôn Trình Lễ: “Có lẽ không đến mức đó?”

“Sao anh lại thế rồi?”

Cô bất chợt nhớ ra điều quan trọng, liền hỏi: “Sao hôm nay anh lại muốn ra ngoài ăn?”

“…”

Tiểu Chu:

“Em đang giúp anh dưỡng da đấy, phải bôi đều khắp nơi.”

Nghe cũng có lý. Chúc Tòng Duy bị anh thuyết phục, nghĩ đến cảnh sáng mai gấp gáp, sợ rằng làm không kịp, ảnh hưởng đến việc đi làm.

Khi Ôn Trình Lễ kết hôn, bà ấy có gửi quà mừng cưới và hỏi đối phương là ai, nhưng không nhận được câu trả lời cụ thể.

Bàn tay cô mềm mại mà chắc chắn, lưỡi dao sắc bén di chuyển nhẹ nhàng trên da anh.

Nếu không, cô đã chẳng kinh ngạc đến vậy. Ôn Trình Lễ cũng không cảm thấy bị xúc phạm, chỉ thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô thật đáng yêu.

Đã một tuần không có sự thân mật nào, cô hơi chậm chạp hơn trước, cả hành động cũng trở nên lúng túng.

Chúc Tòng Duy nhìn bộ dụng cụ cạo râu và chai nước dưỡng để trên bồn rửa, vừa định lấy thì bị anh ngăn lại.

“Là hai lần!”

Ôn Trình Lễ: “Thực sự có.”

Cô khó mà hình dung được điều đó, vì từ nhỏ đến lớn chỉ sống cùng bà nội và nhờ sự giúp đỡ của Hạ Quân, cô không quen với việc nghĩ về những thứ xa xỉ.

“À?”

Rõ ràng bà ấy cũng khá ngạc nhiên, ánh mắt lặng lẽ lướt qua hai người, cuối cùng dừng lại ở bàn tay đang đan chặt của họ.

Quay lại chủ đề chính, cô nhẹ nhàng nói:

Ôn Trình Lễ bình tĩnh: “Là em tự đến gần.”

Cô cầm dao cạo nhúng vào nước ấm, một tay giữ cằm anh, tay kia từ tốn di chuyển.

Cô cười lắc tay:

Vào trong phòng riêng, bên trong rất ấm áp, Chúc Tòng Duy cởi áo khoác ra.

Ôn Trình Lễ nhướn mày: “Phạm vi của em giới hạn tới đâu?”

“Cạo râu thì cạo râu, sau anh phải nói rõ là cạo râu nhé.”

Không khí lặng đi hai giây, anh chậm rãi trả lời:

“Trình Lễ.”

Bà thực sự không nghĩ vợ của Ôn Trình Lễ lại là Chúc Tòng Duy. Lần đầu tiếp xúc, Chúc Tòng Duy đang làm việc ở nhà tang lễ, bà khó mà tưởng tượng được người nắm quyền gia tộc như Ôn Trình Lễ lại lấy một nữ nhân viên liệm thi làm vợ.

“Nói cách khác, coi như hợp đồng vô hiệu.”

Chúc Tòng Duy dậy muộn, phát hiện Ôn Trình Lễ đã đi làm từ sớm.

Họ đã một tuần không ngủ chung giường. Tối nay nằm bên nhau, cả hai ngay lập tức đều khó ngủ.

“Ăn nhiều quá, coi chừng nóng trong.”

“Muốn làm không?”

【Sắp xong rồi! Chị Chúc, ngọc nhà chị nhiều quá, rèm vừa rộng vừa dài, nên hơi tốn thời gian】

Một giọng nói hơi quen thuộc vang lên, Chúc Tòng Duy quay đầu lại, nhìn thấy Trịnh Tố Mai.

Cô làm vậy hoàn toàn không để ý, nhưng anh lại nhân cơ hội chủ ý hôn nhẹ lên môi cô.

Cô đành bỏ qua, để anh từ từ nghĩ sau.

Cô từng giúp người ta cạo râu khi làm việc, nên nắm rõ trình tự, tự tin bước vào thử thách.

Cô đã quen thẳng thắn nhiều lần, nhưng mỗi lần đối diện với sự trực tiếp của anh vẫn thấy bối rối, tuy nhiên cô không từ chối.

“Anh tự dọn đi nhé.”

Biên tâp: Ross

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình có quyền “điều khiển” Ôn Trình Lễ.

“Nếu em cứ tiếp tục, đừng trách anh…”

Anh không nói rõ sẽ trách gì, nhưng tai cô đỏ lửng lên vì ngầm hiểu.

Chúc Tòng Duy cũng không muốn ăn nữa, nhưng cảm giác bị anh quản vẫn khiến cô bất mãn.

Chúc Tòng Duy không hẳn là không chấp nhận, nhưng cô lo rằng yêu cầu của anh sẽ nằm ngoài khả năng, hoặc là điều cô không muốn làm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cụm từ “thời gian dành riêng cho hai người” nghe quá đỗi mờ ám.

Cô vẫn nhớ gia đình họ tặng một món trà sủng, gần đây chưa kịp chăm sóc, hy vọng bà Trịnh sẽ không bất ngờ hỏi thăm về nó.

Anh quá thẳng thắn rồi đó!

Anh vốn luôn nắm rõ mọi việc trong tay, lần này lại dùng giọng điệu không chắc chắn, khiến cô không khỏi thấp thỏm.

Chúc Tòng Duy hỏi trước: “Chuyện đó có làm em ăn không ngon, ngủ không yên không?”

Chúc Tòng Duy giật mình suýt thì trượt tay. May mà cô giữ vững, nếu không đã cắt trúng da anh. “Anh làm gì thế! Sao lại động đậy!”

Chúc Tòng Duy quyết định: “Em muốn nghe bây giờ.”

Ôn Trình Lễ bật cười:

Lúc anh bước ra, cô đã ăn xong quả thứ ba. Anh hơi cau mày:

Chúc Tòng Duy cảm thấy vui sướng, buột miệng nói:

“Hiện tại chưa nghĩ ra.”

“Có phải em xem anh như một khách hàng của em không?”

Người đàn ông thanh lịch pha xong trà, rót cho cô một chén, sau đó tự rót cho mình, nhấp một ngụm chậm rãi, rồi hỏi:

“Sao lại là sáng mai?”

Cô tỏ vẻ bất ngờ:

Cạo đầu và cạo râu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, ngay cả dụng cụ cũng khác. Ôn Trình Lễ khẽ cười, dù vậy vẫn rất nể mặt mà đáp:

Anh kéo dài giọng “nhé” một cách cố ý.

“Vậy hai lần đi.”

Biết cô không chịu nhượng bộ thêm, Ôn Trình Lễ nhanh chóng đưa ra yêu cầu đầu tiên:

Anh ngừng lại vài giây, rồi nói: “Em đã bao giờ nghĩ đến việc chấm dứt hợp đồng giữa chúng ta, để bắt đầu một mối quan hệ vợ chồng thật sự chưa?”

“Còn rất nhiều thứ em vẫn chưa có được.”

Đã nói đến mức này, thì làm thôi.

Ôn Trình Lễ nhận ra cô đang mải suy nghĩ:

Ôn Trình Lễ nhìn cô, mặt ửng hồng dưới ánh đèn, nhẹ nhàng nói:

So với những trưởng bối như Tạ Thiệu, cô thực sự không muốn có quá nhiều tiếp xúc gần gũi với những người như Trịnh Tố Mai.

“Không dám coi thường.”

May mắn, cô không cần phải động quá nhiều.

“Em đâu có quản.”

Tiểu Chu vui vẻ nhắn lại:

Ôn Trình Lễ cố ý làm bộ bí ẩn:

【Cũng không sao, phí làm rèm khá cao mà】

Ôn Trình Lễ lên tiếng trước: “Sư mẫu, đây là vợ em, Chúc Tòng Duy.”

Trịnh Tố Mai cười nói: “Nhớ gửi thiệp mời lễ cưới cho cô đấy nhé.”

“Vậy nhờ bà Ôn giúp anh ngay bây giờ đi.”

Chúc Tòng Duy: 【Chẳng phải năm giờ anh mới tan làm mà? Anh định về sớm à?】 (đọc tại Qidian-VP.com)

Vì giường ở nhà Ôn Trình Lễ vừa lớn vừa cao, Chúc Tòng Duy nghĩ rằng rèm ngọc phải làm thật rộng mới phù hợp.

Nghe thôi đã thấy đẳng cấp, Chúc Tòng Duy không có ý định từ chối, liền đồng ý ngay.

Cô đáp lại:

Hương thơm dịu ngọt từ tay cô vương lại mùi quýt tươi, át cả mùi xà phòng, khiến anh tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Ôn Trình Lễ nhại lại y hệt giọng điệu của cô:

Anh khẽ cào nhẹ lòng bàn tay cô, Chúc Tòng Duy hoàn hồn, thuận theo lời anh: “Sư mẫu ạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù sao ngoài Ôn Trình Lễ, nhà họ Ôn và nhà họ Trình không có mấy tầng quan hệ, bà ấy chỉ nghĩ rằng chuyện này đối với nhà họ Ôn rất quan trọng, nên họ không tiết lộ.

Giọng Ôn Trình Lễ điềm đạm: “Tất nhiên rồi ạ.”

Ôn Trình Lễ hẹn cô tối nay ra ngoài ăn tối.

Ôn Trình Lễ từ chối sự phục vụ của nhân viên, tự mình pha trà: “Thỉnh thoảng cũng nên có thời gian dành riêng cho hai người.”

Chúc Tòng Duy ghét nhất kiểu làm cho tò mò thế này. Nếu không nghe bây giờ, từ giờ ăn đến khi xong bữa cô sẽ luôn nghĩ về nó. Nhưng nếu nghe bây giờ, lỡ đâu lại là chuyện khiến cô mất khẩu vị thì sao?

“Đợi chút.”

—-

Ôn Trình Lễ nhìn cô, khẽ đáp: “Được.”

“Chỗ em đang nghĩ đến, nếu muốn, cũng không phải là không được.”

Chúc Tòng Duy cầm thử, cảm nhận sự trơn nhẵn của tay cầm, không rõ chất liệu gì nhưng rất dễ chịu.

Ôn Trình Lễ khẽ cười: “Lý do này vẫn chưa đủ à?”

Chúc Tòng Duy chuyển chủ đề, nhắc đến phần thưởng thứ hai:

“Từ hồi kết hôn với anh, hình như cái gì cũng dễ dàng đạt được.”

Chúc Tòng Duy nhanh trí, cứng miệng nói:

Tên món trên thực đơn được viết rất đẹp, vừa nhìn đã thấy có sự tinh tế, nhưng không phải kiểu đặt tên hoa mỹ mà không biết nguyên liệu là gì.

“…”

“Vậy, anh còn muốn gì nữa?”

Sau khi bà ấy rời đi, Chúc Tòng Duy thở phào: “Em còn tưởng anh sẽ mời bà ấy cùng ăn tối chứ.”

Cô giơ ngón tay, nói chắc nịch:

Đây là lựa chọn của cô.

Chúc Tòng Duy ước gì có thể quay ngược thời gian về một phút trước để tự bịt miệng mình, tránh nói ra câu hỏi đầy ám muội như thế.

Dù vậy, nếu chỉ là cạo râu thì không vấn đề gì.

Giọng anh trầm thấp:

“Thật không?”

May mắn là mọi thứ sau đó diễn ra suôn sẻ.

Chúc Tòng Duy phấn khích bước lên xe, cô nghĩ nhà hàng chắc rất xa, không ngờ lại nằm ngay trong khu phố cổ, từ bên ngoài hoàn toàn không nhìn ra là một nhà hàng danh tiếng.

Từ buổi trưa đã mong ngóng đến tận bốn giờ chiều, xe của Ôn Trình Lễ xuất hiện đúng giờ ngay gần nhà tang lễ.

Ôn Trình Lễ nắm tay cô bước vào: “Sư mẫu này không thân thiết như em nghĩ đâu.”

Trên bàn vẫn còn một đ ĩa quýt, anh cầm cả đ ĩa đặt ra phòng khách, không cho cô ăn tiếp.

“Thế thì ngày mai làm luôn, sáng sớm là tốt nhất.”

Cô cảm thấy câu hỏi của anh hơi kỳ quặc: “Anh nói trước đi, anh muốn gì?”

Khi cạo được một lúc, Chúc Tòng Duy cảm thấy thích thú, như đang hoàn thành một trò chơi nhỏ hàng ngày.

Hỏi trực tiếp cô sẽ gây cảm giác thúc ép, nên tìm Tiểu Chu là cách tốt hơn.

“Nhưng phạm vi của em có vẻ hơi rộng rồi.”

Dù anh nói gì cũng có lý. Chúc Tòng Duy nổi lên ý định trả đũa, cả hai tay xoa tới lui trên cằm anh, tận dụng cơ hội hiếm hoi anh để mặc cô làm gì cũng được.

“Ngày nào cũng sẽ có quýt cho em ăn, đừng lo.”

Cô nghe bảo mẫu nói bà nội vẫn ổn, yên t@m đến viện, không quên mang theo vài quả quýt.

Ôn Trình Lễ nắm lấy cổ tay cô, nhắc nhở:

Hiếm khi anh chịu làm việc nghiêm túc, cô phì cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lần đầu, giúp anh làm một việc trước nhé.”

Cô ấy gửi một emo “phát tài”, rõ ràng có thể thấy, dù mệt nhưng cũng là cái mệt vui vẻ.

Ôn Trình Lễ mỉm cười đầy ẩn ý:

“Ừm, em không nghĩ, là anh suy nghĩ không đứng đắn.”

Khi đầu óc cô còn mải lạc lối, giọng nói trầm thấp của anh bất ngờ vang lên bên tai:

Chúc Tòng Duy chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Nếu chỉ cho một lần, có vẻ hơi keo kiệt.

Chúc Tòng Duy nghĩ anh đơn giản chỉ thân thiết với Giáo sư Trình, không ngờ anh có thể nhìn thấu lòng người.

Ánh mắt anh thấp xuống: “Cạo giúp anh.”

“Cạo?” Cô buột miệng: “Chỗ nào?”

Sau khi làm mềm da và thêm bọt cạo, cô dùng cọ quét đều lớp bọt trắng lên cằm anh, nhìn giống như bọt kem đánh răng.

Hôm sau trời trong xanh.

“Thật ạ!” Chúc Tòng Duy không đời nào thừa nhận.

“Không có gì, chỉ nghĩ linh tinh thôi.”

“Em muốn nghe bây giờ hay đợi ăn xong rồi nghe?”

Giọng điệu của anh nhàn nhạt.

Ôn Trình Lễ: 【Không cần, tan làm anh đến đón em.】

Ôn Trình Lễ: 【Việc xong rồi, ở lại đó làm gì, chỉ tốn thời gian. Vả lại, hôm nay anh đi làm sớm.】

Chúc Tòng Duy chưa từng làm kiểu vậy, nhưng có thể ăn tối sớm hơn một chút thì vẫn rất vui.

“Em chỉ mới ăn ba quả thôi mà.”

Trịnh Tố Mai cười: “Tốt, tốt, tốt. Tiếc là ông Trình không còn, nếu không ông ấy nhất định sẽ tham dự lễ cưới của hai đứa.”

“…”

Ý nghĩ ấy khiến cô ngạc nhiên. Một cuộc hôn nhân kéo dài vài chục năm, chẳng khác gì hôn nhân thật sự.

“Dù em là người mới, nhưng anh quên rồi sao? Hôm nay em còn vừa cạo đầu cho bà nội đấy, đừng coi thường em.”

Cô không biết phải nói gì thêm, đành quay vào phòng ngủ ăn tiếp miếng quýt còn dở.

Cô lập tức phủ nhận: “Không có.”

Chúc Tòng Duy suy nghĩ miên man: Cô đã quên hỏi cô Diêu về tiến độ làm rèm ngọc, cũng quên xem dạo gần đây Ôn Trình Lễ có đeo chuỗi hạt cô từng tặng không.

Ôn Trình Lễ cúi mắt, ánh nhìn lướt qua những ngón tay trắng trẻo của cô, hỏi:

“Bắt một người bình thường giữ nguyên không nhúc nhích quá lâu, em có nghĩ quá cao về khả năng của anh không?”

【Nếu mọi thứ thuận lợi, cuối tuần này sẽ xong~】 (đọc tại Qidian-VP.com)

Chúc Tòng Duy nhìn thực đơn đa dạng hồi lâu, lần đầu bị rơi vào tình trạng khó chọn món. Hai người họ không thể ăn quá nhiều, mà cô lại muốn thử tất cả.

Rõ ràng, Ôn Trình Lễ cũng không ngờ cô sẽ hỏi như vậy.

Câu hỏi này thật khó chọn!

Chúc Tòng Duy nhìn cằm anh, hình như không có nhiều râu lắm. Cô bất giác đưa tay chạm thử, cảm thấy hơi thô ráp nhưng không quá rõ rệt.

Anh luôn có khả năng tìm được lợi ích lớn nhất từ bất cứ điều gì.

Dĩ nhiên là đủ, Chúc Tòng Duy chấp nhận cách giải thích của anh: “Em còn tưởng anh có chuyện gì quan trọng muốn nói với em.”

Trước đây chưa từng ngửi mùi hương cận kề thế này. Tối nay mới biết nước dưỡng sau cạo có mùi bạc hà, Chúc Tòng Duy lại vô thức cúi sát hơn để ngửi.

“Cũng không nhiều lắm nhỉ?” Cô nhận xét.

Chúc Tòng Duy siết nhẹ ngón tay: “Anh đâu phải người bình thường.”

Anh chọn cách không vạch trần cô.

Ôn Trình Lễ nghe giọng cô pha lẫn chút trách móc và sợ hãi, hơi nghiêng mặt trả lời:

Cô hỏi: 【Tôi em ở nhà đợi anh nhé?】

Như một chú chim nhỏ đang dạo chơi trên mặt đất, bất chợt có người đến gần, hốt hoảng vỗ cánh bay lên cành cây.

Dưới ánh mắt dò hỏi của cô, Ôn Trình Lễ chỉ mỉm cười:

Chúc Tòng Duy hỏi: “Việc gì ạ?”

Vì vậy, cô thêm một điều kiện:

Chương 58: Một cặp vợ chồng thật sự

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Mập mờ