Cố Tình Kết Hôn - Khương Chi Ngư
Khương Chi Ngư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 80: Xót xa
Khoảng cách giữa họ dường như xa vời vợi, thế nhưng khoảnh khắc này lại có cảm giác gần đến lạ.
Chúc Tòng Duy nói thẳng: “Nhìn xem anh uống canh bổ xong trông thế nào.”
“Tôi bảo cậu theo dõi dư luận, chứ không phải đi gây chuyện.”
Phạm Trúc kinh ngạc: “Còn không gì nữa? Hai người ai cũng không chịu nói có hay không, vậy thì vĩnh viễn không thể có đáp án, vòng lặp vô tận rồi đó!”
Ôn Trình Lễ đáp lời một cách tùy ý: “Kinh Niên đi thì tôi đi.”
Cô không có sức chống cự với đồ ăn ngon, lúc này ngửi thấy mùi canh thơm lừng, cô lại nghĩ uống một chút chắc cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Chương 80: Xót xa
Nhờ vào sự kiềm chế của giới truyền thông, những thông tin như tên tuổi và nơi làm việc của Chúc Tòng Duy đều không bị công khai trực tiếp.
Nhưng việc bình luận khắp nơi như thế này thì chắc chắn không phải phong cách của anh ấy.
“Làm sao mới có thể thu hút được vợ anh ấy đây?”
Ôn Trình Lễ bật cười: “Em nói đi?”
Ôn Trình Lễ day trán, lạnh lùng đáp: “Cậu tự mà bổ đi.”
Chúc Tòng Duy khẽ hít một hơi, “Thơm quá.”
Ôn Trình Lễ lướt nhẹ ngón tay qua lòng bàn tay cô, giọng trầm ấm: “Anh chỉ biết, xót một người là một cách để yêu người đó.”
Trên xe, Chúc Tòng Duy không vòng vo, thẳng thắn hỏi:
Anh ấy cố tình kéo dài giọng: “Còn có cả sườn huơu hầm thuốc bắc nữa đấy. Nghe qua chưa? Bổ thận tráng dương, dưỡng tinh ích khí, cực kỳ thích hợp với mấy người đã kết hôn như các anh.”
Anh ta vừa bước ra khỏi cửa, liền nhanh chóng cập nhật câu trả lời lên mạng.
Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt v3 từng ngón một, chậm rãi đan tay vào tay cô.
“Hướng truyền thông hôm nay là anh chỉ thị?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giống như Phương Địch Tùng vậy, cô vốn không quen biết, nhưng vì anh gửi lời mời, nên cô mới đi.
Chúc Tòng Duy chợt nảy ra một ý tưởng không đứng đắn: “Hay là, mang qua cho dì Quân?”
“Cũng không khoa trương như trong phim ha.”
Anh hỏi vậy, nhưng khí thế vẫn vững vàng như cũ.
“Tiêu tiền vì đàn ông, khổ ba đời.”
Cô khóa màn hình, tiếp tục ăn cơm, giọng điềm nhiên: “Chồng chị bảo đi, chị mới đi.”
Cư dân mạng khi thấy phản hồi ấy, ai nấy đều sững sờ không tin nổi.
“Tôi đã trả lời cô ấy trên mạng rồi, nên mới đến hỏi ngài. Hiện giờ có hàng chục ngàn người đang chờ phản hồi đấy.”
Thế nhưng, sau một hồi lướt mạng với cường độ cao, Tống Ngôn lại cảm thấy việc này có phần thú vị. Anh ta nghi ngờ rằng mình vui vẻ không phải vì chìm đắm trong thế giới ảo, mà đơn giản là vì… được trả lương để nghịch điện thoại.
Chúc Tòng Duy nói rất nghiêm túc: “Em thử trước đã…”
Phạm Trúc suýt nữa nghẹn lời: “Em hiểu rồi, nhưng mà… câu trả lời này tuyệt đối không thể đưa lên mạng được.”
Chúc Tòng Duy suy nghĩ một chút, cảm thấy đúng là có lý thật.
Bình luận dưới bài viết nhanh chóng bùng nổ, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau:
“Nam đức chính là món hồi môn tốt nhất của đàn ông. Ngay cả tổng giám đốc Ôn còn có thời gian trả lời tin nhắn trên mạng, vậy mà bạn trai các cô không rep tin nhắn? Còn không mau đá đi!”
“Sư tỷ, nếu là chị, làm sao để bị thu hút mà tham gia tiệc của một người xa lạ?”
Anh nghiêng đầu, lười biếng nói: “Còn em thì khác. Công việc của em không nên bị quấy rầy, tránh được thì cứ tránh.”
Ôn Trình Lễ khẽ cong môi, giọng cười trầm thấp: “Được.”
“…”
Chúc Tòng Duy gật đầu, rồi lại gật đầu: “Vẫn là Ôn tiên sinh chu đáo nhất.”
Chúc Tòng Duy ngước mắt: “Mạng nào?”
Nhà tang lễ tan làm lúc bốn giờ, mà giờ này, Chúc Tòng Duy đã yên vị trên xe của Ôn Trình Lễ.
Ôn Trình Lễ ngước mắt nhìn anh.
Hầu hết mọi người đều đang bàn tán về chuyện công khai ngày hôm nay.
“Được, để tôi hỏi xem.”
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, thấy anh vẫn điềm nhiên như cũ, dáng vẻ thản nhiên, chẳng có chút gì là “được bổ sung dưỡng chất” cả.
Chúc Tòng Duy chớp mắt, ngước lên nhìn anh: “Thế còn xót gì nữa?”
Chương 80:
Bình thường anh ta bận đến mức không thể rảnh tay, đến cả tài khoản mạng xã hội cá nhân cũng chẳng để lộ chút dấu vết nào rằng mình đang làm việc tại Tập đoàn Ôn Thành.
Hơn nữa, tối nay bọn họ vốn không có món canh trong bữa ăn.
Lúc thì mang tài liệu cần ký, lúc thì chẳng có việc gì nghiêm trọng, nhưng ai nấy đều tranh thủ quan sát xem tâm trạng của Chủ tịch Ôn ra sao.
Ôn Trình Lễ bật cười: “Còn câu nào nữa không?”
“Cậu uống nhiều trà sữa quá à?”
Cô cảm thấy chủ đề này có vẻ hơi nguy hiểm, liền đổi hướng câu chuyện: “Lúc trước anh đi dự tiệc, mọi người đều có đôi có cặp, một mình anh có thấy cô đơn không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Trình Lễ cúi đầu, tùy ý vuốt v3 bàn tay Chúc Tòng Duy, giọng điệu lười biếng mà quyến luyến: “Em đi một mình à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ cần liếc mắt một cái, có thể nhận ra ngay, giống như những con c·h·ó đánh hơi được mùi là lập tức lao tới.
Tài khoản này, thực chất chỉ mới được lập hôm nay, mục đích duy nhất là để thay mặt ông chủ cất lời.
Tất cả đều cầm theo điện thoại, giơ lên chụp hình.
Những dịp như thế, mọi người đều đưa bạn đời theo, chỉ có anh lẻ loi một mình, chắc hẳn sẽ rất nổi bật. Biết đâu lại có người đoán già đoán non, suy nghĩ rằng vợ chồng anh có vấn đề…
“Tại sao chị phải đi dự tiệc của người xa lạ?”
Cô híp mắt cười: “Ừm, cảm ơn Tứ ca.”
Anh nhướn mày: “Khách sáo vậy?”
Dung Tiễn hớn hở cười: “Tôi không cần bổ, tôi ăn thịt là đủ rồi.”
Tống Ngôn nghe ra hàm ý “Không có chuyện gì thì ra ngoài, đừng làm phiền tôi”, bèn thuận miệng tiếp lời:
Biên tập: Ross
Vì trong suy nghĩ của cô, anh vốn dĩ đã quen đi tiệc một mình. Nhưng bây giờ nghĩ lại, sau khi kết hôn, những lời mời có lẽ sẽ khác đi một chút, giống như bữa tiệc kỷ niệm vàng của Phương Địch Tùng vậy.
Anh chẳng mấy bận tâm, giọng điệu hờ hững: “Tôi có lý do gì để đi?”
Canh này không chỉ có sườn hươu, mà còn được hầm chung với nhục thung dung mà anh hai và chị hai gửi lần trước, cùng với nhân sâm luôn có sẵn trong nhà.
Nếu thực sự có một bữa tiệc mà cô sẽ tham gia dù không quen biết chủ nhân, thì đó chỉ có thể là tiệc cúng cơm đậu hũ.
Rõ ràng là đang mắng người.
“Ôn Tổng: Chỉ cần vợ đi, tôi sẽ đi.”
Không khéo còn bị người ta hiểu lầm là đang nguyền rủa họ mất!
Tuy nhiên, bên ngoài nhà tang lễ vẫn xuất hiện vài bóng người lạ.
“Chờ đến khi cô ấy đủ sức hấp dẫn để khiến vợ tôi chú ý đi đã.”
Dung Tiễn vừa nói xong, người mang canh đã đến Ôn Viên, giao tận tay chị Chu, còn đặc biệt nhấn mạnh đây là quà của Tống Hoài Tự gửi cho Ôn Trình Lễ.
Ôn Trình Lễ cho người mang một phần sang chỗ Ôn Trình Quân.
Cô chống cằm, suy tư: “Trước đây em có xem tin tức về cháu ngoại anh. Cậu ấy không giống anh.”
“Trên mạng có không ít người giả mạo phu nhân, tôi chỉ tiện tay vạch trần thôi.”
Nhưng nếu Ôn Trình Lễ muốn đi—vậy thì cô có thể đi cùng anh.
Đây là lần đầu tiên Tống Ngôn hoạt động sôi nổi trên mạng đến vậy.
Ánh mắt Ôn Trình Lễ lướt qua anh ta, giọng điềm nhiên:
Phạm Trúc gửi ảnh chụp màn hình cho cô: “Nè, chị xem đi.”
Quả nhiên, đến chiều tối, Thẩm Kinh Niên từ chối tham gia.
“Những cặp đôi tham gia đều có thể trăm năm hạnh phúc, bạc đầu giai lão đấy.”
Thế nên, ngoại trừ những người cố tình tìm hiểu, phần lớn cư dân mạng vẫn không biết cô làm việc tại nhà tang lễ thành phố.
Anh vẫn không lên tiếng.
Vừa thấy hai chữ “Tống Ngôn”, Chúc Tòng Duy liền hiểu ngay—đây chắc chắn là do Ôn Trình Lễ chỉ thị.
Cô chỉ cảm thấy cơ thể ấm áp hơn một chút, nhưng phòng ngủ vốn đã bật sẵn lò sưởi, lại uống thêm canh nóng, có lẽ cũng không có gì lạ.
Chúc Tòng Duy khẽ “ồ” một tiếng.
“Blogger này có lý lắm, tổng giám đốc Ôn đúng chuẩn ‘trong mắt chỉ có mình vợ’ hahaha.”
Tống Ngôn mỉm cười:
Ngay cả Phạm Trúc khi nhìn thấy cũng không nhịn được mà quay sang hỏi:
“Còn có lão Tống nữa, cậu ta chưa đến, vẫn còn sớm.” Dung Tiễn nói.
Phạm Trúc thở dài: “Hai người cứ đẩy qua đẩy lại như vậy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ tiếc là họ đến muộn rồi.
Chúc Tòng Duy nghe mà thấy thú vị, không ngờ Tống Hoài Tự lại nhỏ mọn đến thế, nhưng đáng nói hơn là chuyện này cuối cùng lại kéo đến nhà cô.
“Nhìn gì vậy?” Ôn Trình Lễ bắt gặp ánh mắt cô.
Ôn Trình Lễ nhìn cô, giọng điệu chậm rãi: “Nếu anh nói có, em có thấy xót không?”
Đây là một câu hỏi mà chẳng ai có đáp án.
Chúc Tòng Duy thản nhiên: “Có sao?”
Ôn Trình Lễ thu lại ánh nhìn, giọng điệu bình thản, nhưng lời nói lại khiến người ta sững lại trong giây lát:
Anh ta bảo sẽ hỏi, vậy là thật sự đi hỏi.
Cô bật cười, nhưng trong lòng lại đã có câu trả lời rõ ràng.
Cuối cùng, Ôn Trình Lễ phải hạ lệnh: “Không có việc gì quan trọng thì đừng bước vào phòng tôi nữa.”
Canh đại bổ, khởi đầu của yêu thương.
“Mọi người không ai để ý sao? Rốt cuộc làm thế nào mới thu hút được phu nhân Ôn?”
Ôn Trình Lễ bình thản gật đầu: “Ừ.”
Chị Chu lại ninh thêm một lúc lâu nữa, rồi mới chia thành hai phần, mang lên lầu. Không có ai khác trong nhà họ Ôn được chia phần.
Cứ như một bữa tiệc xem kịch miễn phí.
Ôn Trình Lễ nói xong thì mở nắp bát canh, hương thơm lập tức tràn ra.
Chúc Tòng Duy bật cười: “Cách anh nói cứ như đang tả thuốc kích d*c vậy.”
Trừ khi bữa tiệc kia có liên quan đến bản thân cô, bằng không, cô sẽ không đi.
Bọn họ cứ tưởng năm giờ tan làm mới có thể chờ chực, ai ngờ lại chỉ đứng đó nhìn vào khoảng không.
“Vậy thì để anh tiêu tiền vì em.”
Cô không so đo với anh, khoan dung sửa lại: “Được rồi, chồng ơi, chồng à, thế này được chưa?”
Hai tiếng đồng hồ ngồi ăn tối hôm nay, cô đều dành ra để xem tin tức trên mạng.
Chúc Tòng Duy lướt qua mấy chữ “đại bổ thang”, nhỏ giọng hỏi: “Ăn cái này không phạm pháp chứ?”
Ôn Trình Lễ nhướng mày.
Nếu cả hai đều chờ đối phương đưa ra câu trả lời, thì sẽ chẳng bao giờ có đáp án.
Chúc Tòng Duy vươn tay chọc vào ngực anh: “Anh đã nghe câu này chưa, ‘Xót đàn ông, khổ cả đời’.”
Dựa vào sự hiểu biết của anh về Thẩm Kinh Niên, dạo gần đây chắc anh ấy chỉ muốn tận hưởng thế giới hai người với vợ, chắc chắn sẽ không đi.
Tuy không có sự dịu dàng ngọt ngào như sáng nay, nhưng lại có một hương vị khác biệt.
Chúc Tòng Duy lập tức đỏ tai, cô đâu dại gì làm người mở lời trước. “Dĩ nhiên là anh nói rồi, đó là anh trai ruột của anh mà.”
Giọng điệu uể oải của Dung Tiễn truyền đến: “Tứ ca, tối nay ở Tri Vị Quán có thịt hươu, có rảnh thì qua ăn?”
Từng có gia quyến mời cô đến dự lễ cúng cơm của người đã khuất, nhưng cô chưa bao giờ nhận lời.
Nếu thực sự có tác dụng thần kỳ như lời đồn, thì hẳn trên đời này đã không cần đến thuốc bổ nữa rồi.
Đang trò chuyện thì điện thoại của Ôn Trình Lễ chợt đổ chuông.
Ôn Trình Lễ nhìn biểu cảm của cô, khóe môi cong lên: “Vậy không mang đi nữa?”
Dung Tiễn lập tức dựng thẳng tai: “Tôi nghe thấy giọng chị dâu rồi nha! Yên tâm, là thịt nuôi, có chứng nhận, ăn được.”
Ôn Trình Lễ nhàn nhạt đáp: “Không giống là phải. Vợ nó làm trong giới biểu diễn, có thể xuất hiện trước công chúng.”
Phần còn lại, anh và Chúc Tòng Duy chia nhau uống. Riêng các loại thuốc bổ trong canh, cô chỉ ăn mấy miếng sườn.
Dù sao thì blogger kia cũng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, hoàn toàn chẳng có khả năng liên quan gì đến một người tầm cỡ như Ôn Trình Lễ.
Tống Ngôn tìm được lý do chính đáng:
Cô ngẫm nghĩ một chút, rồi nhẹ giọng nói: “Trừ khi đó là tiệc tiễn biệt của những người cần qua tay chị.”
Tống Ngôn ho nhẹ, nghiêm túc đáp:
“À, mà tôi cũng không thiên vị đâu, cho cậu một phần nữa đấy.”
Trước đây cô chưa từng nghĩ đến chuyện này. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhưng đó cũng là dì Quân yêu quý của em.”
Dung Tiễn trêu ghẹo: “Lão Tam châm chọc lão Tống còn cần bổ hơn, thế là lão Tống cho người mang thẳng một phần canh đến nhà cậu ta luôn.”
Chúc Tòng Duy nhíu mày, thắc mắc:
“Có một cư dân mạng muốn hỏi ngài, nếu cô ấy tổ chức một bữa tiệc dành riêng cho các cặp vợ chồng, ngài có tham gia không?”
Hôm nay, cánh cửa phòng làm việc liên tục có người gõ.
Anh nhìn cô, khóe môi nhếch lên: “Em mong anh bổ đến mức nào đây? Mặt đỏ tim đập, hóa thành sói?”
Ôn Trình Lễ thoáng ngừng lại: “?”
Ôn Trình Lễ chậm rãi nhắc nhở: “Thứ này không phải để bổ vào mặt.”
Vậy mà anh ấy lại thật sự để thư ký hồi đáp câu hỏi này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.