Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Hà Thẩm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 121
“Ông nội ngài nói đi.”
Thật vất vả lắm mới điều chỉnh được cảm xúc, Nam Khuê cố gắng cười, đến bên người ông cụ, nắm chặt lấy tay ông.
Nam Khuê khóc đến mức thở không ra hơi, cô không thể tiếp nhận được.
Cô thậm chí còn cảm thấy tất cả những gì trước mắt mình đều là một giấc mơ.
“Nhóc con, ông nội biết con vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Kiến Thành cưới con, con cảm thấy thằng bé không tự nguyện cho nên có chút thất vọng. Nhưng ông nội nói cho con biết, đôi khi quá trình như thế nào không quan trọng, chỉ cần kết quả tốt là được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nam Khuê vẫn luôn cố gắng chống đỡ, cũng luôn nói với mình phải mỉm cười.
“Ông nội, con là Khuê Khuê.”
“Sau khi ông nội đi, người ông nội không yên tâm để lại nhất chính là con nhóc kia, cho nên không được ly hôn với con bé, con phải chăm sóc con bé thật tốt, che chở cho con bé, yêu con bé, Kiến Thành, con có thể làm được không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong mắt anh đều là tia máu, hốc mắt ẩm ướt.
“Ông cũng không nhiều lời nữa, với con, ông nội chỉ có một tâm nguyện, con có thể đồng ý với ông nội không?”
Cho nên cô phải nhịn, cô không thể khóc, cô nhất định không thể khóc.
Chương 121
Đến cửa, cô mạnh mẽ lau nước mắt.
Lục Kiến Thành nhanh chóng đứng trước giường bệnh.
Anh đưa tay, cẩn thận cầm tay ông cụ, gom hết dũng khí mới lên tiếng: “Ông nội, con đây.”
“Đi gọi đứa nhỏ kia vào đi.”
“Được.”
Đợi cô tỉnh giấc thì giấc mơ này sẽ kết thúc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng vừa lên tiếng, nước mắt của cô đã không nhịn được mà chảy xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Yên tâm đi, trước khi chưa sắp xếp mọi chuyện xong xuôi thì cha sẽ không nhắm mắt đâu.”
Cô biết ông nội muốn thấy cô cười, ông nội không muốn để cô khóc dù chỉ một chút.
Nam Khuê cầm tay ông, mạnh mẽ lắc đầu: “Không được, ông nội, con không muốn ngài đi, con muốn ngài mãi ở bên cạnh con.”
Lục Kiến Thành cúi đầu: “Ông nội, con đồng ý với ông.”
“Chúng ta đã nói rồi, con còn muốn mang ông ra ngoài chơi nữa, Khuê Khuê còn chưa thực hiện được lời hứa mà? Sao ông có thể bỏ một mình con lại được?”
Nam Khuê là người cuối cùng đi vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Được.” Ông cụ vô cùng vui mừng, cười vui vẻ nói: “Vậy ông nội yên tâm rồi.”
Nhất định phải dùng vẻ mặt tốt nhất để nói chuyện với ông nội, để ông nội vui vẻ, đừng khiến ông nội lo lắng.
“Nhóc con, đừng khóc, sinh lão bệnh tử, đây là quy luật tự nhiên của con người, mỗi người chúng ta cuối cùng đều sẽ đến bước này, chỉ là ông nội đi trước một bước mà thôi, sau khi ông nội đi rồi, người ông nội lo nhất chính là con.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.