Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Hà Thẩm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 233
Dưới ánh mắt kiên định, quyết liệt của cô, bàn tay Lục Kiến Thành dần dần buông ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xem xong vở kịch, Nam Khuê cũng nên rời đi.
Ngồi vào trong xe, là Lâm Tiêu lái xe.
Hay là vì muốn trả lại trong sạch cho Phương Thanh Liên?
Thế nhưng lại cấp bách muốn yêu cầu chứng thực như vậy.
Cuối cùng là khóc lóc kể lể, khóc đến đau lòng đáng thương. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em sẽ không suýt chút nữa bị xâm phạm, em cũng sẽ không bị thương, càng không nằm trong bệnh viện.”
Là muốn tự nhủ, Nam Khuê không phải là cô gái ngang ngược như vậy, không biết tha thứ cho người khác.
Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, giọng nói trầm thấp, nghiêm túc trả lời: “Nếu anh muốn nghe thì sao?”
Nam Khuê hất tay anh ra, lạnh lùng cười nói: “Lục Kiến Thành, thật ra thật và giả đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là, anh tin, anh đã tin rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô không biết, hôm đó cô vừa đi, Lục Kiến Thành cũng rời đi.
Giọng nói lạnh nhạt không có chút dao động nào: “Nhưng tôi lại không muốn nói.”
Thực tế luôn luôn cho cô một đòn c·h·ế·t người.
Nhưng lúc này, Lục Kiến Thành đột nhiên mở miệng gọi cô lại: “Chờ một chút.”
Cuộc sống bình yên cứ thế trôi qua, trong nháy mắt, Nam Khuê còn cho rằng mình gần như đã quên anh.
Nước mắt của cô ta rơi lã chã.
Nam Khuê vẫn không dừng lại, cứ tiếp tục đi ra ngoài.
“Lục Kiến Thành, buông tôi ra, tôi vừa nói, tôi mệt rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi.”
Một tuần này, bọn họ không nói chuyện qua điện thoại, không nói chuyện qua WeChat, cũng không gặp nhau.
Chương 233
Tuy nhiên, cô đã sai.
“Anh nghĩ thế nào?” Nam Khuê không trả lời.
“Nếu anh đã tin tưởng cô ta, vậy thì tôi nói hay không nói, cũng không cần thiết nữa.”
Chương 233 (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Kiến Thành nhíu mày, anh cũng không biết mình thế nào đây? (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô bỗng nhiên cảm thấy mình mỗi ngày ngủ nướng, nghe nhạc, chăm hoa, nói chuyện với đứa bé trong bụng, cuộc sống cũng không tệ.
Nam Khuê nhìn về phía anh, ánh mắt bình tĩnh.
Nam Khuê nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, không buồn cũng không vui, hình như đã không còn thứ gì có thể khuấy động gợn sóng trong lòng cô.
“Anh dám nói, lời nói vừa rồi của anh không phải chất vấn tôi sao? Không phải là lời buộc tội sao?”
Cô ngửa đầu và hỏi lại anh.
Suốt một tuần, Nam Khuê và Lục Kiến Thành không gặp nhau.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.