Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Hà Thẩm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 486
“Nam Khuê, mày là đồ đần, mày đúng là đồ ngốc.”
Quý Dạ Bạch gật đầu rồi đi ra ngoài.
m thanh đóng cửa lập tức truyền vào tai Nam Khuê.
Thật ra cô rất muốn hỏi, vẫn luôn muốn hỏi.
Anh vẫn có thể vui vẻ, thoải mái như cũ.
Cô vẫn yêu anh làm sao bây giờ? Vẫn cứ yêu như vậy.
“Được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Người lưu luyến không quên chỉ có mình cô mà thôi.
Quý Dạ Bạch khó hiểu, anh ấy cũng không đáp lại, chỉ giữ yên lặng.
Trái tim của cô rất đau, đau như có người cầm ngàn sợi dây xiết chặt lại vậy, đau đến mức hít thở bình thường cũng khó khăn vô cùng.
Nhưng cô không muốn khóc trước mặt anh, cũng không muốn bị anh xem thường một lần nữa.
Anh đi rồi!
Khi thấy anh ở bên những người phụ nữ khác, trái tim cô đau muốn c·h·ế·t, đau đến mức muốn rỉ máu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng vậy, bề ngoài xinh đẹp, dáng người cũng hoàn hảo, người đàn ông nào cũng thích mẫu phụ nữ như vậy, sao anh lại có thể không thích được chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nước mắt Nam Khuê ngay lập tức rơi xuống.
Nhưng cô không có dũng khí, cũng không có tư cách.
Sau khi hỏi xong, trái tim Nam Khuê vẫn lơ lửng trên không trung.
Anh nói rất đúng, anh căn bản không thiếu những người khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quý Dạ Bạch có chút lo lắng cho trạng thái hiện tại của cô: “Một mình cô có thể chứ?”
Trong lòng cô đã tự mắng bản thân đến hàng ngàn hàng vạn lần.
Dáng người cao lớn của Quý Dạ Bạch hơi ngẩn ra, vậy mà cô lại gọi anh ấy là “chồng”, suy nghĩ gì cũng có thể đoán rõ được.
“Vì sao mày nhất định phải yêu một người như vậy chứ? Vì sao mày không từ bỏ được chứ?”
Rất muốn rất muốn khóc.
Chương 486
Cô hạ ánh mắt, từ từ thả tay Quý Dạ Bạch ra, nhắm mắt lại rồi nghiêng người dựa vào ghế, cười chế giễu: “Không phủ nhận, quả nhiên anh thích.”
Thích ai? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng không được, cô không từ bỏ được, cô vẫn không thể từ bỏ được.
Rất rất lâu nhưng Nam Khuê cũng không nhận được đáp án.
“Có thể, em có thể.”
Quả nhiên anh vẫn rời đi!
“Anh đi đi!” Nam Khuê kiềm chế sự khó chịu, cô nói.
Cô muốn khóc.
“Thật xin lỗi, em không nên hỏi như vậy.”
Thích các cô ấy?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.