Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Hà Thẩm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 580
“Nếu không, các người xuống gặp Diêm Vương cho tôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nam Khuê nhìn anh, giống như ngay lập tức quên hết nỗi sợ hãi.
“Chỉ cần có anh ở đây, em sẽ không sợ.”
Nghe thấy lời an ủi của anh, nhất là nhìn nụ cười tự nhiên trên khóe miệng anh, trái tim Nam Khuê có chút thả lỏng, nhưng vẫn rất lo lắng.
Đến để cứu cô.
“Kiến Thành, thật sự là anh sao?”
Đó là một khẩu s·ú·n·g nha, lỡ như Vũ Bằng kích động, lỡ như vô tình bóp cò, hậu quả không thể tính trước được.
Nam Khuê mở to hai mắt, không thể tin nhìn người đàn ông trước mắt.
“Kiến Thành…” Lần thứ hai, giọng nói của cô đã run rẩy không còn rõ ràng.
Chương 580
Lục Kiến Thành tiến lên, trực tiếp ném cái túi trong tay cho Vũ Bằng.
Chỉ cần nhìn thấy anh, cô sẽ đặc biệt yên tâm.
Chương 580 (đọc tại Qidian-VP.com)
Vũ Bằng càng tức giận, cười lạnh: “Xem ra tổng giám đốc Lục không sợ c·h·ế·t nha!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chỗ này là một ngàn vạn, anh tìm người kiểm.”
Nam Khuê vừa rơi lệ, vừa gật đầu thật mạnh: “Được, không sợ, em không sợ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Với một khẩu s·ú·n·g thật đặt trên đầu của anh, cô không thể không lo lắng.
“Khuê Khuê đừng sợ, anh sẽ ở bên cạnh em.” Lục Kiến Thành nhìn cô, dịu dàng an ủi, đôi mắt kia càng thêm dịu dàng.
“Khuê Khuê…” Anh gọi, giọng nói đau lòng muốn c·h·ế·t.
Nhưng Lục Kiến Thành lại không hề bối rối.
Quên phía sau mình là vực sâu, cũng quên mất mình đang bị b·ắ·t· ·c·ó·c.
Lúc này, rốt cuộc Vũ Bằng cũng nhìn không nổi nữa, trực tiếp quát: “Được rồi, đừng ở đó mà anh anh em em nữa, tiền đúng thời gian đã định, thì có rất nhiều cơ hội.”
Anh thực sự đã đến!
“Kiến Thành…” Nam Khuê vừa nhìn, sợ tới mức tim sắp ngừng lại.
“Khuê Khuê đừng lo lắng, yên tâm đi, anh sẽ không sao đâu.”
Là anh.
Vũ Bằng vừa nghe, lập tức tức giận, trực tiếp từ bên hông lấy s·ú·n·g ra, dí vào đầu Lục Kiến Thành, hung tợn cười lạnh: “Tổng giám đốc Lục, anh chơi tôi sao? Hay là trí nhớ không tốt? Tôi muốn năm trăm vạn.”
Làm sao cô có thể không sợ nó!
Lục Kiến Thành nở nụ cười liếc mắt nhìn Vũ Bằng: “Nếu tôi đoán không sai, chắc anh chưa từng thấy qua một khoản tiền mặt lớn như vậy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.