Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Hà Thẩm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 585
Chương 585
Không chút suy nghĩ, anh vươn tay, ôm chặt cô vào lòng.
Ngay lập tức, anh cau mày, rên lên một tiếng.
Về phần đáy vách đá, càng nhìn càng không thấy đáy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay khi một đám người chạy tới, nhìn thấy sắp bắt được bọn họ.
“Kiến Thành, anh làm sao vậy?”
Nghe lệnh, tất cả mọi người điên cuồng bắn về phía Nam Khuê và Lục Kiến Thành.
Đúng lúc tiếng s·ú·n·g dồn dập nhất thì bất ngờ một tốp cảnh sát ập đến.
Cô ôm chặt Lục Kiến Thành, nhịn không được hỏi: “Kiến Thành, chúng ta sẽ c·h·ế·t sao?”
“Sợ không?” Anh nhìn cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi chạy được một lúc, đột nhiên, Lục Kiến Thành kéo tay Nam Khuê, dưới chân đột nhiên dừng lại.
“Vừa rồi ngón tay không cẩn thận bị gãy, đã không sao rồi.” Lục Kiến Thành lắc đầu: “Đừng lo lắng.”
Chương 585
“Bắn cho tao.”
Nam Khuê đưa tay, ôm chặt Lục Kiến Thành, anh cũng đưa tay, che toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của Nam Khuê vào lòng, đồng thời đưa tay bảo vệ đầu cô.
“Khuê Khuê, lại đây!”
Người phía sau cũng điên cuồng đuổi theo.
“Được, ôm chặt anh.”
Vũ Bằng điên cuồng chạy tới, nhìn thấy hai người ôm chặt lăn xuống, gã đột nhiên nổi iên, bắn tuengf phát về phía hai người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy không phải là vực thẳm nhưng toàn bộ vách đá gần như thẳng đứng, đá lởm chởm, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Bởi vì, anh sẽ không để cô c·h·ế·t.
Nam Khuê đi qua, đứng bên cạnh anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bọn họ không chạy được, bắt lấy bọn họ.”
Giọng nói phía sau, càng lúc càng gần: “Phía trước là vách núi, bọn họ không có chỗ chạy, nhanh, bắt sống.”
Nhìn vào nó, phía trước là một vách đá dốc.
Đột nhiên, Lục Kiến Thành ôm Nam Khuê tung người nhảy lên.
Những khẩu s·ú·n·g ở phía trên, bắn điên cuồng về phía họ giống như mưa.
Lúc này, Lục Kiến Thành nói nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi tiếng s·ú·n·g dày đặc truyền đến bên tai cô, cảm xúc của Nam Khuê sụp đổ.
“Sẽ không.” Lục Kiến Thành chắc chắn nói.
“Ừm.”
Về phần viên đ·ạ·n kia, trúng vào cánh tay Lục Kiến Thành.
“Vốn dĩ rất sợ.” Nam Khuê nói, dứt lời, cô nở nụ cười: “Nhưng có anh ở đây, em không sợ chút nào.”
Đột nhiên, con mắt Lục Kiến Thành nhanh chóng mở to, anh nhìn thấy một viên đ·ạ·n đang bay nhanh về phía Nam Khuê.
Nam Khuê không dám dừng lại, cũng không dám nghĩ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.