Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Hà Thẩm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 609
Cũng chính lúc này, Nam Khuê cảm thấy tất cả những nỗi buồn và chua xót trong quá khứ đều đáng giá.
“Đúng vậy.”
Lục Kiến Thành vừa dứt lời, Nam Khuê lập tức mở to hai mắt, bất ngờ nói: “Sao anh biết?”
“Em đi đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai ngày sau, bác sĩ nói đã có thể xuất viện rồi.
“Anh ấy vừa mới xuất viện sáng nay, chắc là vừa đi thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh yên tâm, em qua đó một chút rồi sẽ về tìm anh.”
Chương 609
“Chu Tiễn Nam? Là người này sao?”
Phương Hằng cúp điện thoại, liền thấy Chu Tiễn Nam đang nhìn về phía mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mười năm trước, cô chỉ yêu anh âm thầm và lặng lẽ, chưa từng nghĩ có ngày hai người sẽ có liên quan đến nhau.
Hóa ra là xuất viện rồi, xem ra cô đã đến chậm một bước rồi.
Buổi sáng, khi Nam Khuê thu dọn đồ đạc, Lâm Tiêu đã lái xe đến đón hai người.
Hai năm trước, cô kết hôn với anh, trở thành bà Lục, cũng trở thành vợ anh.
Không dám chậm trễ, anh ấy lập tức giải thích: “Đội trưởng Chu, là điện thoại của cô Nam Khuê gọi, cô ấy nói muốn đến đồn cảnh sát thăm anh.”
Nhìn Lâm Tiêu lái xe đi, Nam Khuê đi ra ngoài mua một số thứ, sau đó lại đi vào bệnh viện.
“Vậy anh có tức giận không?” Nam Khuê hỏi.
“Xin chào, giúp tôi tìm xem bệnh nhân Chu Tiễn Nam ở phòng bệnh nào được không?” Nam Khuê nhìn y tá ở quầy lễ tân nhẹ nhàng hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mấy tâm tư nhỏ của em đều viết rõ trên mặt rồi kìa.”
“Được, vậy tôi qua đó thăm anh ấy.”
Sau mười năm yêu thầm, tình yêu của cô đã được đền đáp.
Dù phải phẫu thuật nhưng tình trạng thể chất của Lục Kiến Thành tương đối tốt, phục hồi cũng rất nhanh.
Nghe thấy lời của Lục Kiến Thành, trên mặt Nam Khuê lập tức nở nụ cười, cô cúi người hôn lên má anh: “Cảm ơn anh, Lục Kiến Thành, anh là tốt nhất.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em muốn đi thăm Chu Tiễn Nam sao?”
Vì cô biết mình không yêu sai người, tình cảm của cô đã được đáp lại.
“Ừm.”
May mà hôm đó cô có lưu lại số điện thoại của Phương Hằng, cho nên Nam Khuê lập tức gọi cho cậu ấy: “Alo, Phương Hằng, đội trưởng Chu của các cậu xuất viện rồi đi đâu vậy?”
Bọn họ đỡ Lục Kiến Thành lên xe trước, Nam Khuê đứng ở ngoài xe, do dự nói: “Kiến Thành, để Lâm Tiêu đưa anh về trước đi, em về muộn một chút.”
“Đội trưởng Chu nói, quay lại đồn cảnh sát.” Phương Hằng trả lời.
Và bây giờ mới là khoảnh khắc hạnh phúc nhất, ngọt ngào nhất của cô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.