Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: 47: Chọc Tức
Nghĩ đến đây Phương Thần Phong lập tức lửa giận bốc lên đầu.
“Tôi có nói là mời em ăn một bàn này sao? Vừa đến em đã kéo tôi vào đây rồi gọi món với tốc độ còn nhanh hơn cả tàu vũ trụ vậy, rồi giờ nói tôi tiếc tiền?”
Vương quốc diệu kì này kết hợp những điều tốt nhất ở cả Tokyo Disneyland tại Florida và công viên Disneyland nguyên mẫu ở Anaheim, tạo thành 1 nơi mà mọi người có thể trải nghiệm trọn vẹn Disney ở Nhật Bản.
Không nói gì thêm c*̃ng nhấc đũa thưởng thức những món mà cô gọi.
Công viên Tokyo Disneyland.
Hai người lên xe rồi di chuyển đến điểm dừng kế tiếp.
Phương Thần Phong c*̀ng Hà Linh Chi chọn cho mình vị trí bên trong các quầy hàng nhằm tránh những phiền phức không nên có.
Shibuya Yokocho vừa mở trong khu thương mại phức hợp Miyashita Park, vừa mới khai trương lại khu vực công viên Miyashita, thuộc Shibuya đặc biệt thu hút nhiều sự quan tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe cô nói hươu nói vượn một hồi mà Phương Thần Phong muốn váng đầu, lúc thì cô lạnh lùng chẳng nói chẳng rằng, nhưng khi đã nói thì như cái máy khâu vậy, làm người khác không chen được vào câu nào.
Tổng cộng có 1250 ghế ngồi dành cho thực khách và 350 chỗ ngồi ngoài trời giáp ranh với đường đi bộ.
Chương 47: 47: Chọc Tức
“Vậy chẳng lẽ anh bảo dẫn tôi đi chơi nhưng lại bắt tôi trả tiền?”, Hà Linh Chi tức giận đập bàn quát.
“Em chắc ăn hết được chỗ này?”
Dù có đến Nhật Bản bao nhiêu lần đi nữa, thì chắc là sẽ không ai cảm thấy mệt khi đi Tokyo Disneyland cả.
Từ cơm thịt heo Tokachi Butadon vùng Hokkaido, mì lạnh Morioka reimen vùng Tohoku đến sủi cảo chiên kiểu Nhật Gyoza vùng Kanto; cơm bạch tuộc, mì Okinawa soba vùng Okinawa…Hết thảy đều được Hà Linh Chi nói rõ tựa như học thuộc lòng khiến Phương Thần Phong vô c*̀ng bất ngờ.
Nhưng xung quanh lại không có lấy một bóng người, chắc có lẽ đã được Phương Thần Phong sắp xếp từ trước.
Nhìn một bàn kia, Phương Thần Phong nhíu mày lên tiếng: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe Phương Thần Phong nói vậy, Hà Linh Chi vừa gõ gõ đốt ngón tay giữa xuống bàn vừa nhếch mày nhìn hắn nói:
Cả một bàn đồ ăn lớn như vậy, hắn chỉ ăn một vài miếng, còn lại là cô giải quyết hết.
“Tôi chỉ đùa em một chút thôi.
Đêm nay tôi bao em đi vui chơi, nên muốn ăn gì, mua gì thì tùy em. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không để Phương Thần Phong kịp nói gì, Hà Linh Chi đã lên tiếng chặn lời:
Cô quả thực rất biết cách làm cho người ta tức c·h·ế·t mà! Không lẽ đây là một vũ khí g·i·ế·t người mới c*̉a cô chăng?
“HÀ! LINH! CHI!”
Khu phố ẩm thực Shibuya Yokocho nối dài khoảng 100m, với diện tích rộng 1100㎡.
Hắn đột nhiên phát hiện ra một điều là mỗi khi hắn ở cạnh Hà Linh Chi cô thì cảm xúc c*̉a hắn đều sẽ dễ bị tác động, mà đa phần đều là tức giận.
Tại đây, quan khách có thể thưởng thức hơn tất tần tật các món ăn truyền thống, được làm từ nguyên liệu tươi ngon vận chuyển từ mọi miền Nhật Bản, còn có món ăn bình dân đậm chất đường phố, đến cả quán bar sang trọng, quán cơm do lực sĩ làm, …
Kết thúc bữa ăn, Phương Thần Phong phải thầm thán phục cái bụng kia c*̉a cô.
Cô bảo hắn vì cô là quân tử nên sẽ mời hắn, vậy nếu hắn không mời cô thì hắn là tiểu nhân sao?
Nhìn cô vừa đi vừa xoa xoa, vỗ vỗ cái bụng nhỏ, Phương Thần Phong quả thực hết chỗ nói, làm như hắn bỏ đói cô mấy ngày liền không bằng.
Shibuya - khu phố đi đầu trào lưu và là nơi cập nhật nhiều văn hóa tiêu biểu c*̉a giới trẻ tại Tokyo, Nhật Bản.
“Ha… đây mới là phong thái người có tiền chứ.”, mỉm c*̛ời ranh mãnh, Hà Linh Chi nháy mắt với Phương Thần Phong rồi trả lời.
“Tôi…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả hai c*̀ng sóng bước tiến vào bên trong.
Khu phố ẩm thực Shibuya Yokocho.
Đúng là dở hơi mà!’
Em chỉ việc chọn, còn thanh toán c*̛́ để tôi.”
“Chẳng lẽ anh dẫn tôi đi ăn mà lại tiếc tiền?”
Hắn chỉ có ý định trêu chọc cô một chút, ai ngờ đâu cô lại chẳng khác nào một con nhím xù lông.
Tại đây, Hà Linh Chi quả thực phải ngạc nhiên vì vẻ đẹp kia, giống như cô đang thực sự phiêu du vào những câu chuyện cổ tích vậy, mọi thứ đều vô c*̀ng hoàn mỹ..
“Này Phương Thần Phong! So ra giữa tôi và anh thì ai mới là người nhiều tiền hơn hả? Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn đa quốc gia, hơn nữa còn là lão đại Hắc Phong Bang, vậy mà hóa ra lại là một kẻ ki bo, đến một bữa ăn mà c*̃ng bắt người khác mời, bộ anh không thấy ngại hả? Nếu là tôi chắc đào ba tấc đất mà trốn rồi!!!! Đúng là tên keo kiệt!”
“Hình như với đống tài sản c*̉a em thì mời tôi một bữa này c*̃ng không thành vấn đề đi?”
Các món ăn lần lượt được bày lên đầy cả một bàn ăn lớn.
Thấy Hà Linh Chi tức giận nhưng Phương Thần Phong vẫn ung dung ngồi khoanh tay nhìn cô đầy thích thú, nói:
“Thôi được rồi! Nếu anh đã tiếc tiền như vậy thì người quân tử như tôi đây c*̃ng rộng lượng mời anh một bữa này, dù sao c*̃ng không bằng con số lẻ tài khoản phụ c*̉a tôi.”
Đến đây thì Phương Thần Phong chắc chắn rằng bản thân đã bị con nhỏ này dụ rồi.
‘Vậy mà vừa nãy mình còn thấy hắn dịu dàng, ga lăng cơ đấy.
Nói rồi không thèm nhìn lấy phản ứng c*̉a Phương Thần Phong, Hà Linh Chi lập tức cầm đũa lên tập trung vào chuyên môn chính.
Chiếc cổng vào là một tòa lâu đài c*̀ng những pháo đài được lắp đặt hệ thống đèn vô c*̀ng sặc sỡ và huyền ảo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đứng trước cổng công viên, Hà Linh Chi cảm giác như bản thân đang đi lạc vào xứ sở cổ tích vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
