Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1


"88 – 64 – 92, quen không?"


"Đương nhiên rồi, cô bắt tôi nhớ số điện thoại của cô mà."

Tôi vẫn đang nôn nao.

"Cô hành tôi cả đêm rồi có biết không?"

C·h·ế·t tiệt, cái cảm giác h*m m**n dâng trào này… “Một ngàn lẻ một lý do để từ chối” như đang vả thẳng vào mặt tôi…

Khoan…

"Vậy thì tốt..."

Thẩm Hiếu – Đối tác cấp cao Công ty luật Shen.

"Cậu thật là, lớn như vậy rồi, nôn ra người mình thì cũng thôi đi, lại còn nôn đầy người Thẩm Hiếu nữa..."

"Bồi dưỡng tình cảm."

Tôi nhìn lên tường, giờ mới để ý có một chiếc áo sơ mi trắng chất liệu vô cùng tốt đang được treo bên cạnh váy của tôi.

Tôi: …

"Số 180 xx0088, quen không?"

Ngay lúc tôi đang định phủ nhận, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, người bước vào là bạn tốt kiêm đối tác thân yêu của tôi – Khúc Nhược Khương.

Đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, trong tầm mắt mơ hồ đột nhiên xuất hiện một gương mặt lạnh lùng lãnh đạm. Người kia cau mày nhìn tôi, đôi ngươi màu sáng, đuôi mắt hơi cong cong, vô cùng đẹp trai.

"..."

Từ từ… Váy của tôi… Cmn ai đã cởi rồi treo nó lên trên tường?

Không thể tưởng tượng nổi… tối qua chắc chắn vô cùng đặc sắc…

"Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày gọi cho tôi ít nhất ba lần. Đừng quên!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe xong, tôi như bị dội thẳng một chậu nước lạnh lên người, tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tôi vội vàng vén chăn lên xem. May thay, quần con vẫn còn nguyên…

Sau khi sửa soạn chỉnh tề, hắn lấy ra một tâm danh thiếp đưa cho tôi.

Tôi đoán, ngày hôm qua trong lễ cưới của Chu Thiến, tôi chắc chắn đã trở thành… trò cười lớn.

"Để… làm gì?"

"Quen..."

"Hả???"

Chương 1

Nhìn qua đối phương – hắn cũng giống tôi, đang quấn chặt thân thể trong chăn, ủ rũ đứng giữa phòng.

Sau khi người kia rời đi tôi mới hoàn hồn… Cầm tấm danh thiếp lên xem – kiểu dáng rất phổ biến, chính giữa được khắc lên mấy chữ cứng cáp, được giản lược nhưng vẫn vô cùng hoa lệ... giống như con người của hắn vậy.

"Đương nhiên là tính rồi..."

"Cái này không phải cô nên tự hỏi mình à?"

"Nếu không thích gọi điện thoại thì gọi video cũng được." (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy sắc mặt tôi thay đổi, người đàn ông giơ điện thoại lên: "Vậy hôm qua cô ôm tôi không chịu buông, đòi làm bạn gái tôi, chuyện này có tính không?"

"Chính là số đo của cô, tối qua cô bắt tôi đo."

Thì ra tên của anh ta là Thẩm Hiếu.

"Anh lau người cho tôi sao? Tối qua đã xảy ra chuyện gì?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tỉnh rồi à?"

"Hả?"

"Được..."

Nghe vậy, tôi gào lên: "Rõ ràng tôi nói là ‘thử hẹn hò’!"

Nhận được câu trả lời khẳng định, Thẩm Hiếu vẫn rất bình tĩnh, giọng nói lộ ra chút hài lòng: "Vậy thì tốt."

Cô ấy mở túi đồ mình cầm đến ra, bày bánh bao hấp, rót sữa đậu nành, sau đó bắt đầu lải nhải:

"Không những vậy, cô còn ép tôi thêm Wechat của cô, còn nói sau này chúng ta hãy "ngủ’ với nhau đi..."

Thẩm Hiếu đi đến bên tường, gật đầu với người bạn tốt đang cằn nhằn của tôi.

Người đàn ông vẫn quấn khăn trải giường, anh ta đi đến gần tôi rồi ngồi xuống chân giường, đưa điện thoại di động ra cho tôi xem.

Tôi đau lòng chỉ vào chiếc váy, khóc không ra nước mắt:

"Không vấn đề gì. Phiền cô tránh ra ngoài một chút được chứ?"

Bên kia im lặng một hồi: "Tưởng cô quên rồi chứ!"

Vì sao dám khẳng định như vậy ư? Đơn giản thôi, là vì trong lúc lơ mơ nửa tỉnh nửa mê, tôi vẫn cảm nhận được cảm giác không hề dễ chịu – nếu không nốc đủ ba chai rượu vang thì không thể có vị kinh khủng thế này…

"Điện thoại?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tôi giặt bằng tay."

"Quen..."

"Tỉnh rồi à?"

Tôi tràn đầy nghi hoặc hỏi: "Sao tôi không cần tránh mặt?"

"Chiếc váy này bằng lụa, chỉ được giặt tay thôi!"

Nói xong hắn buông tay, tấm chăn lụa mềm mại thuận theo rơi xuống đất... Cơ thể săn chắc ngay lập tức được phơi bày hoàn hảo trong ánh nắng ban mai, đường nét sắc sảo như một tuyệt phẩm điêu khắc. Ngón tay trắng nõn thong thả lấy áo sơ mi, nhẹ nhàng mặc lên, che đi cơ thể hoàn mỹ… Hắn chậm rãi cài từng nút, từng nút…

Thẩm Hiếu sầm mặt, lạnh lùng liếc tôi: "Như lời cô nói trước đây, đương nhiên không cần phải tránh mặt." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói đến đây, tôi vội kéo chăn qua cằm, chỉ để lộ đôi mắt, kinh hãi:

Sau khi đáp lời anh ta, Khúc Nhược Khương nhanh chân bước ra ngoài, trước khi đi còn nháy mắt với tôi rồi nhanh nhẹn đóng cửa lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1