Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Comic Ác Ma Pháp Sư
Unknown
Chương 10: Tìm kiếm Steve Rogers
Sau khi tan tiệc, Đinh Vũ cũng Diana hai người đi tới quán trọ mà Howard chỉ điểm. Lúc này, bên ngoài đã mờ mờ tối, Đinh Vũ vuốt cằm, liền gọi điện thoại cho Howard: “Howard, gần đây có phòng thám tử tư không?”
“Có, khu Brooklyn có một tòa. Có thể nói cho ta ngươi tìm làm gì sao?” Howard tò mò hỏi.
“A, cái này là bí mật.” Đinh Vũ thần bí cười nói: “Cho ta địa chỉ cụ thể là tốt rồi.”
“Được rồi.” Howard liền báo cho địa chỉ cụ thể, sau đó hỏi: “Có muốn hay không đi dạo New York một chút?”
“Đi dạo? Cũng được.” Đinh Vũ cười nói: “Có điều ta với Diana sẽ mình đi.”
“Biết biết, ta sẽ không làm bóng đèn!” Howard cười nói.
Đinh Vũ bất đắc dĩ nói: “Howard, thực, quan hệ của chúng ta cũng chưa đến mức kia.”
“Được rồi, người trẻ tuổi, ta hiểu mà.” Howard cười hắc hắc nói: “Vậy thôi, tạm biệt, liền không quấy rầy hai người.”
“Buổi tối vui vẻ.” Đinh Vũ chúc phúc.
“Buổi tối vui vẻ.” Howard đáp lại.
New York những năm 1943 là một thành phố sở hữu phong cách hỗn hợp của Beaux Arts và Art Deco. Điều này khiến cho New York càng ngày giống hiện đại. Từng tòa nhà chọc trời đang hoặc đã được xây dựng, mọc lên khắp nơi, chứng minh nơi đây đang dần dần trở thành trung tâm của thế giới.
Buổi tối New York chiếu sáng như ban ngày, ánh đèn khắp nơi có thể thấy. Đường phố tuy rằng không nhộn nhịp như ban ngày nhưng thỉnh thoảng vẫn có xe cộ qua lại.
Có điều, buổi tối hôm nay lại có cơn mưa phùn. Mưa nhỏ nhẹ rơi xuống, tí tách tí tách rơi trên mặt đất. âm thanh nhẹ nhàng mang theo nhịp điệu giao hưởng. Điều này vậy mà càng tôn lên vẻ đẹp của thành phố New York, khiến nó mang theo sự khác lạ.
Ấy thế mà, một thành phố đẹp như thế, nơi hắc ám của nó vẫn có những vụ án trộm cướp xảy ra thường xuyên.
Đi ở trên đường phố New York, Đinh Vũ cùng Diana đã không biết mình đã xử lý lần thứ mấy trộm cướp. Lúc này trên mặt Diana đã từ mộng bức chuyển thành c·h·ế·t lặng, có vẻ như không ngờ được thành phố có vẻ đẹp khác nhiều so với Themyscira này lại ẩn giấu nhiều tội ác đến thế.
“Không sao, Diana, quen thuộc là tốt rồi.” Đinh Vũ cười khẽ, có điều tâm tình của cậu cũng không tốt lắm, thực sự là mấy khi mang Diana ra đi dạo lại gặp gỡ nhiều nạn trộm cướp như thế này.
Diana thở dài: “Đây đều là Ares gây ra, hắn chính là ngọn nguồn của tội ác, chỉ cần xử lý hắn, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.”
Đinh Vũ im lặng, có thể đừng chuyên môn nhắc tới Ares không? Đây là bản tính của con người a, liên quan Ares cái rắm!
Bất quá, lúc này Đinh Vũ lại chú ý một chuyện: “Diana có chuyện gì sao? Làm sao sau khi ra khỏi Themyscira, mặt e càng ngày càng tái nhợt, giống như mắc bệnh vậy?”
“Có sao?” Diana sờ sờ lên mặt, sắc mặt của nàng chợt tối sầm xuống, chợt nàng nói: “Không có gì, Pháp, chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Đinh Vũ nhíu chặt mày lại: “Diana, em biết khi em nói dối, con mắt sẽ nháy sao?”
“Vậy à?” Diana không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt nàng hơi nhăn lại, có điều ngay lập tức lại giãn ra: “Thật sự không có gì, Pháp.”
Đinh Vũ biết ép nàng trả lời không được, thế là nói: “Được rồi, nếu có gì không hay xảy ra thì nói cho anh nhé. Còn có, anh đã bảo, từ giờ gọi anh là Vũ a.”
“Vì sao ngươi không muốn gọi là Pháp? Đó là Ancient One đại sư lấy tên cho ngươi mà.” Diana nhíu mày hỏi.
“Vì nó chỉ là pháp danh mà thôi.” Đinh Vũ nghĩ nghĩ nói: “Giống như khi em trở thành sư, vào chùa, sẽ được trụ trì lấy pháp danh chẳng hạn, đó cũng không phải tên thật của em.”
“Vậy Đinh Vũ lại là tên thật của ngươi?” Diana tò mò hỏi.
“Là cái tên anh tự lấy cho mình. Khi vào thế giới hiện đại, em không chỉ cần tên, còn cần họ.” Đinh Vũ nghĩ nghĩ nói: “Anh họ Đinh, tên Vũ, giống như em, họ Prince, tên Diana.”
“Cái tên này rất giống phương đông.” Diana nghĩ nghĩ nói.
“Đúng vậy, Ancient One đại sư là người phương đông nên anh cũng lấy cái tên mang màu sắc phương đông.” Đinh Vũ nghĩ nghĩ, kiếm cái cớ nói.
“Được rồi, Vũ.” Diana hài lòng vì Đinh Vũ chia sẻ hết với nàng: “Hiện tại chúng ta đi đâu?”
“Đi dạo một chút, thuận tiện tới khu Brooklyn, tìm kiếm một nhà thám tử tư.” Đinh Vũ nghĩ nghĩ nói.
“Thám tử tư? Đây lại là cái gì?” Diana tò mò hỏi.
“Một loại nghề nghiệp tương đương với cảnh sát, xử lý các loại vụ án.” Đinh Vũ mỉm cười nói.
“Chúng ta có vụ án cần xử lý sao?” Diana không nghĩ ra: “Lẽ nào liên quan mấy tên côn đồ kia?”
“Cũng không phải.” Đinh Vũ nói: “Là liên quan tới tìm người.”
“Tìm người?” Diana không hiểu hỏi; “Chúng ta cần tìm ai sao?”
“Có!” Đinh Minh cười nói: “Một họa sĩ!”
…
“Steve Rogers?” Jonathan, người đứng đầu căn phòng thám tử tư ở Brooklyn không hiểu hỏi: “Một cái tên không thể giúp chúng ta tìm người dễ dàng. Ta cần nhiều thông tin hơn.”
“Cậu ta là một họa sĩ, sống ở Brooklyn” Đinh Vũ nghĩ nghĩ nói: “Mái tóc vàng, người nhỏ nhắn, nhưng rất kiên cường.”
“Vậy cũng hơi ít.” Jonathan cau mày nói: “Muốn tìm cũng không đơn giản.”
“Chúng ta có thể thêm tiền.” Đinh Vũ cười nói.
“Được rồi.” Jonathan nghĩ nghĩ nói: “Tìm được ai, ta sẽ báo cho hai vị để hai vị đi xác nhận.”
“Cám ơn ngươi, tìm được ai thì điện thoại luôn cho ta nhé.” Đinh Vũ cười nói, sau đó quay sang Diana: “Chúng ta trở về đi.”
Trên đường về, Diana mang theo nỗi lòng nghi hoặc hỏi Đinh Vũ: “Chúng ta tìm một họa sĩ để làm gì? Vẽ tranh sao?”
“Đương nhiên không phải.” Đinh Vũ thần bí nói: “Người này sẽ giúp chúng ta chống lại Ares đấy!”
“Chống lại Ares? Một họa sĩ?” Diana buồn cười nói: “Vũ, chuyện cười này cũng không buồn cười.”
Đinh Vũ thần bí nói: “Vậy chúng ta đánh cược không?”
“Đánh cược? Chúng ta còn có một cái cược còn chưa giải quyết đây!” Diana cười nói.
“Ha ha, đương nhiên, lại thêm một cái thì sao?” Đinh Vũ cười nói.
“Không thành vấn đề!” Diana cười nói: “Vậy tiền đặt cược là cái gì?”
“A!” Đinh Vũ cười nói: “Vậy nếu anh thắng, từ giờ em phải gọi anh Vũ, như thế nào đây?”
“Vậy nếu ta thắng?” Diana cười hỏi.
“Liền ngược lại thôi.” Đinh Vũ gật gù nói.
“Đây chính là ngươi nói.” Diana đắc ý nói. Dựa theo suy nghĩ của nàng, lần này nàng là không thể nào thua được. Dù sao muốn một họa sĩ đi khiêu chiến Ares? Nói đùa gì vậy?
Đinh Vũ thì thầm nghĩ xem ra lần này xác định có thể khiến Diana gọi mình là anh rồi.
Hôm sau, Đinh Vũ dậy sớm, tu luyện một chút các động tác luyện thể, lại đánh răng rửa mặt, kêu lên Diana ra ngoài ăn sáng.
“Buổi sáng muốn ăn gì? Diana?” Đinh Vũ hỏi.
“Thịt hươu nướng cùng bánh mỳ trắng? Có sao? Hoặc thịt bò sốt vang cũng được?” Diana nghĩ nghĩ nói.
“A, xem ra em cũng chưa được thưởng thức đặc sản của thế giới bên ngoài mà!” Đinh Vũ cười nói, sau đó lại nhìn nhìn Diana đang mặc áo giáp cùng bản thân đang mặc trường bào, búng tay nói: “Phải rồi, thay quần áo, bảo sao những ngày này cứ cảm giác người qua đường nhìn với ánh mắt khác.”
“Quần áo? Mặc như thế này không được sao?” Diana khó hiểu hỏi.
“Đương nhiên không được.” Đinh Vũ nói: “Có câu nói nhập gia tùy tục a, chúng ta đi sang nước Mỹ, đương nhiên phải mặc theo phong cách Mỹ rồi.”
Bỗng nhiên một chiếc xe ô tô lao qua đường, bắn lên từng trận khói bụi, Diana khó chịu nói: “Vũ, ta phát hiện không khí của thành phố này thật không trong sạch.”
“Đúng vậy.” Đinh Vũ thở dài nói: “Cái này gọi là ô nhiễm không khí. Đây là do những chiếc xe này gây nên, cùng với các nhà máy xây xung quanh. Đây có lẽ là hậu quả của văn minh khoa học phát triển đi.”
“Vũ, ta phát hiện, ngươi hiểu được thật là nhiều.” Diana kỳ quái nói.
Đinh Vũ sờ sờ mũi, cười nói: “Đây là do Minh thường xuyên đi du lịch, sau đó kể lại cho ta nghe.”
Diana nghe vậy cũng không hỏi nữa. Nàng lại nghĩ đến món đặc sản mà Đinh Vũ nói, thế là thúc giục: “Mau mau, mau đi ăn sáng thôi.”
Hai người tới một tiệm bánh mỳ, Đinh Vũ liền gọi: “Chủ quán, cho hai cái bánh Hamburger.”
“Tới ngay, tới ngay.” Chủ quán vội vàng hô.
Thời đại này, Hamburger làm ra đều là tươi mới, không như sau này, căn bản đều là hấp lại bán cho khách.
Chờ một lúc, hai chiếc bánh nóng hôi hổi liền ra lò. Đinh Vũ cùng Diana mỗi người một cái liền ăn ngấu nghiến.
Có thể nói là đã lâu chưa được ăn một bữa ra hồn, hai người liền gọi mỗi người bốn cái mới đầy đủ thỏa mãn.
“Thế nào?” Ăn xong, Đinh Vũ vuốt bụng, tò mò hỏi.
“Cũng không tệ lắm.” Diana nhận xét.
“Làm sao lại không tệ đây?” Đinh Vũ cười nói: “Ngon hơn rất nhiều so với những món ăn ở Kamar Taj.”
Phải nói Kamar Taj thật không hổ là thánh địa tu hành sao? Thật không thiếu tri thức và năng lượng vũ trụ, nhưng bàn về món ăn lại không ra sao. Đây có lẽ là các khổ tu sĩ vốn chẳng quan tâm mình ăn cái gì, họ đều tập trung vào tu hành hết.