Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Mộc Tử Kim Tam
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 114: Có thai
Sau khi thương lượng, Tần Ngộ chi 160 lượng, Ngôn Thư chi 40 lượng từ hồi môn của mình, Trương thị chi mười lượng, tổng cộng hai trăm mười lượng.
Tần Tú Sinh nhìn Tần Ngộ và mọi người đi xa thì trong lòng sinh ra mất mát và luyến tiếc.
Nghe được đáp án xác thực thế là Trương thị vui vẻ ra mặt, “Có thai, có thai thật rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngôn Thư đỏ mặt và lắc đầu: “Con tưởng là do đi đường nên mới thế.”
Lần này A Châu không đi cùng họ bởi Ngôn Thư không muốn người nhà họ Tần nghĩ nàng “Phô trương”. Dù sao thì người làm mẹ chồng như Trương thị cũng không có người theo hầu nên nàng cũng không thể có.
Không nhận thì không hợp đàn, nhưng nhận nhiều hay ít thì hắn có thể cân nhắc.
Lúc này Tần Nhất An và Tần Tiểu Sơn mang đồ ăn vào khoang thuyền. Đồ ăn trên thuyền đa phần đều là cá. Lúc đi còn đỡ, nhưng hiện tại Tần Nhất An mới vừa đặt cá lên bàn là Ngôn Thư đã không nhịn được nôn khan.
Hiện tại hắn cũng dư dả hơn nên cũng muốn đóng góp một chút cho gia tộc bởi bọn họ tốt thì cũng không gây phiền cho hắn.
Thấy nàng khó chịu nên Tần Ngộ vội để Tần Tiểu Sơn bưng đồ ăn ra ngoài sau đó đỡ vợ và hỏi, “A Thư, nàng sao thế?”
Mọi người trong tộc trở về. Lúc này mẹ Tần Tú Sinh nói hắn đã không còn nhỏ, phải bàn chuyện hôn nhân.
Tộc trưởng nhà họ Tần mở từ đường nhưng vẫn chỉ có đàn ông được vào, phụ nữ đứng ngoài. Tộc trưởng chỉ nói vài câu trước mặt tổ tông báo về việc Tần Ngộ đưa vợ cùng về.
Ruộng tốt nhất có giá 16 lượng bạc một mẫu, hạng vừa là 13 lượng một mẫu, còn ruộng xấu thì chỉ 10 lượng một mẫu. So với mấy năm trước thì giá ruộng đang ngày càng tăng.
Tần Tú Sinh luyến tiếc mà tiễn bọn họ. Tần Ngộ vỗ vỗ vai và cổ vũ hắn: “Tú Sinh ca, huynh thi cho tốt nhé, huynh chắc chắn làm được.”
Đắt nhất là tiền sách, tiền mời thầy, nhưng cũng ở trong phạm vi có thể chấp nhận. Cứ thế thêm vào cũng mất mấy chục lượng nữa. Như vậy cũng còn thừa một trăm lượng bạc.
Tranh thủ mấy ngày còn ở quê, hắn ghi lại chú giải cho Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn, lại biên soạn các loại ví dụ phòng lừa đảo, các kiến thức thông thường.
Tần Ngộ áy náy với vợ: “A Thư, xin lỗi nàng. Cũng may phát hiện sớm nếu không chẳng biết hậu quả thế nào.”
Sau đó tộc trưởng nói với hắn về chuyện của Tần Tú Sinh. Tần Ngộ đã sớm chuẩn bị tâm lý nên lúc biết Tần Tú Sinh sẽ ở lại quê tham gia khoa cử thì hắn cũng không bất ngờ.
Sau khi tới quận thành họ không cần thăm hỏi ai nữa nên chuyển qua đi đường thủy và lên phía bắc. Vì có thêm một con lừa nên khi lên thuyền phải thêm một phần tiền.
“Được, được, vậy con cứ đi lại chậm rãi.” Trương thị dặn dò một tiếng sau đó cầm túi tiền đi chung quanh mua đồ.
Tộc trưởng vô cùng cảm động và liên tục cảm ơn Tần Ngộ.
Tần Ngộ đi lấy thuốc dưỡng thai còn những người xếp hàng phía sau thì nhìn họ chằm chằm. Vì đứng gần nên họ đã nghe hết những lời quan tâm của Trương thị và cảm thấy hâm mộ Ngôn Thư.
Đại phu nghe và hiểu Trương thị nói nên hơi kinh ngạc vì ông hiếm khi thấy nhà chồng nào thương con dâu như thế.
Ngôn Thư v.uố.t ve bụng mình và nghĩ mà sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Ngộ tặng quà ra ngoài nhưng tới lúc đi lại nhận được không ít quà đáp lễ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nửa khắc sau, bọn họ tới một y quán có nhiều người ra vào và xếp hàng. Khi tới phiên bọn họ, Tần Ngộ đỡ Ngôn Thư ngồi xuống còn mình và mẹ thì đứng hai bên.
Tần Ngộ nói với đại phu: “Vợ cháu thấy không thoải mái, phiền tiên sinh khám cho nàng ấy xem.”
Phần còn lại coi như tiền thưởng cho con cháu sau này có tiền đồ. Tộc trưởng bảo đảm mỗi một phần tiền đều được sử dụng tốt sau đó hỏi mọi người khác có ý kiến gì không.
Mọi người nghe thế thì lập tức hiểu và liên tục tỏ vẻ cảm ơn nàng.
Sau khi cả nhà rời khỏi y quán, Trương thị lo lắng hỏi: “A Thư, con có mệt không?”
Tộc trưởng hỏi: “Tú Sinh, năm nay ngươi sẽ lo xong việc thành thân chứ?”
Ông lão bắt mạch cho Ngôn Thư với sắc mặt nghiêm túc còn ba người nhà họ Tần thì không dám thở mạnh.
Cha mẹ hắn thấy thế thì vui mừng, người khác cũng hâm mộ.
Trương thị nhìn Ngôn Thư, trong đầu có ý nghĩ lóe lên sau đó bà kích động cầm tay con dâu và hỏi: “A Thư, con, cái kia của con có chuẩn không?”
Hôm nay từ biệt, hắn và Ngộ đệ sẽ khó mà trở về như trước nữa. Mẹ Tần Tú Sinh thở dài: “Người đã đi xa rồi, chúng ta trở về đi.”
Tần Tú Sinh gật đầu.
Bà cầm tay con dâu và nói, “Sau này con không cần làm gì nữa, để ta làm hết. Để lát nữa ta sẽ mua chút đồ ăn vặt.” Bà hớn hở tính xem sẽ mua cái gì, tâm trạng không thể tốt hơn.
Mọi người đều không có dị nghị gì.
Tộc trưởng nghĩ nghĩ và nói: “Ta mua 10 mẫu ruộng hạng vừa và 10 mẫu ruộng xấu, ruộng tốt thì mua 5 mẫu.” Chỗ này tốn chừng 310 lượng bạc.
Chương 114: Có thai
Hiện tại con lừa đã hơn 10 tuổi và nó rất thích tên của mình, nhưng chẳng ai biết vì sao nó lại chọn cái tên “Màn Thầu”.
Ngôn Thư trấn an bà: “Không sao đâu, mẫu thân nói nhiều chút là từ từ sẽ tốt hơn.”
Tiếp theo Tần Sùng Ân góp 200 lượng, nhà Tần Tú Sinh góp 18 lượng, nhà Tần Nhất An và Tần Tiểu Sơn cũng góp 15 lượng một nhà.
Có đôi khi gặp mặt có thể gia tăng tình cảm, và đó là thứ thư từ không thể so sánh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tú Sinh ca, chúng ta sẽ gặp lại thôi.”
Ngôn Thư lắc đầu, “Con ở trên thuyền lâu, bây giờ được ra ngoài đi lại chút nên thấy thoải mái hơn nhiều.”
Tần Nhất An ở lại trên thuyền trông đồ đạc và con lừa còn Tần Tiểu Sơn thì đi theo Tần Ngộ để hỗ trợ xách đồ.
Tiếp theo đó các nhà khác cũng hoặc nhiều hoặc ít góp một chút. Cuối cùng tộc trưởng gộp lại được 480 lượng, đúng là con số may mắn.
Ba ngày sau rốt cuộc thuyền lớn cũng cập bờ thế là bà vội vã giục con trai và con dâu tới y quán.
Một lát sau ông lão nói: “Có thai hai tháng rồi, nhưng thai không ổn lắm nên lão phu sẽ kê chút thuốc an thai.”
Trương thị hỏi thăm người ta xem y quán nào tốt nhất, kết quả ngôn ngữ không rành nên Tần Ngộ phải dùng tiếng phổ thông mới được người ta chỉ đường cho.
Cả nhà Tần Ngộ tới huyện thành và tới nhà họ Thích thăm hỏi. Sau đó họ báo với huyện lệnh đại nhân một tiếng và tìm Tô đại ca.
Tần Sùng Ân cũng đồng tình. Ý ông là nhà ông làm ăn buôn bán, tiền bạc dư dả nên muốn bỏ thêm nhiều một chút.
Trương thị cũng nói: “Lão tiên sinh, mời ngài khám cho con dâu của ta xem thế nào.”
Mấy năm nay Tần Tú Sinh không chỉ học kiến thức trong sách vở mà cũng rèn luyện cách đối nhân xử thế và các loại tài nghệ linh tinh. Tính tình hắn không tồi vì thế ngày sau tương lai sẽ thông thoáng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tộc trưởng nghĩ tới tình huống của những đứa nhỏ như Tần Tiểu Sơn và lấy ra một phần trợ giúp người góa bụa và trẻ mồ côi trong tộc.
Để không tạo áp lực cho Ngôn Thư nên Trương thị nghẹn trong lòng và mong ngóng thuyền mau cập bến.
Ngôn Thư nhẹ nhàng đáp lời.
Những người khác kinh hãi và tức khắc nhìn Trương thị và Ngôn Thư bằng ánh mắt khác. Sau đó Tần Ngộ lại cường điệu nói bạc mà Ngôn Thư góp là từ của hồi môn của nàng, là tấm lòng của nàng.
Thật ra việc này có thể được thực hiện hai năm trước nhưng trong lớp trẻ thì Tần Ngộ là người có tiền đồ nhất nên bọn họ muốn hắn dẫn đầu.
Người nhà họ Tần chẳng hiểu gì, sao người một nhà lại góp riêng? Tần Ngộ thấy thế thì giải thích về việc mẹ và vợ mình đã được phong sắc mệnh phu nhân và được ban thưởng.
Sau khi nghi thức kết thúc, Tần Ngộ và người nhà tới nhà tộc trưởng ăn cơm trưa. Lúc này hắn nhắc tới việc để người trong tộc mua đất đai và mở lớp học.
Đây vốn dĩ chỉ là một chuyện tốt đẹp và đơn giản nhưng Trương thị lại vô tình nói: “Màn Thầu thật đúng là thần may mắn, nó vừa được đón về là A Thư đã có thai.”
Trương thị cười nói: “Ta cũng ở kinh thành một hai năm rồi mà tiếng phổ thông còn chưa thông thạo.”
Trương thị vừa định phản bác lại thấy Ngôn Thư rũ mắt không nói nên vội sửa miệng: “Phải, phải, đúng là đạo lý ấy.”
Ngôn Thư nắm chặt tà váy và không hé răng. Tần Ngộ thì khuyên nhủ: “Mẫu thân, cũng có lẽ A Thư say tàu thôi. Con và A Thư còn trẻ, sớm hay muộn bọn con cũng sẽ có con.”
Số tiền 170 lượng bạc còn lại thì để dành làm lớp học. Tiền đất sẽ không quá 15 lượng, lúc xây dựng thì người trong tộc có thể hỗ trợ nên tiết kiệm được một phần. Tiền bàn ghế cũng không cần vì họ có thể tự làm, bút mực thì chọn thứ vừa tiền nên cũng sẽ không tốn bao nhiêu.
Tần Tú Sinh nhìn Tần Ngộ và chỉ thấy cổ nghẹn lại, “Lần này từ biệt chẳng biết đến khi nào mới gặp lại nhau.”
Tần Tiểu Sơn và Tần Nhất An vẫn đi theo hắn. Lúc gần đi, Tần Nhất An vỗ ngực bảo đảm: “Mẫu thân và phụ thân cứ yên tâm, sang năm, cùng lắm là năm sau nữa, con sẽ cưới vợ về cho hai người.”
Đoạn hội thoại này quá quen thuộc với Tần Ngộ bởi hắn đã thấy ở nhiều bộ phim truyền hình nhưng khi nó thật sự xảy ra với bản thân thì hắn vẫn ngây người và vội cúi đầu nhìn vợ, giọng cũng mơ hồ: “Chờ thuyền cập bờ chúng ta sẽ rời thuyền tìm đại phu khám xem sao.”
Tần Ngộ nhìn tộc trưởng vui vẻ tràn đầy tinh thần thì nghĩ ông ấy sẽ sống thọ. Có ông ấy quản lý trong tộc thì hắn cũng không cần lo lắng nhiều.
Bà dựa vào kinh nghiệm của mình mà mua ít mơ, mứt, táo, thịt khô linh tinh.
Tần Ngộ từ biệt những người khác và cùng người nhà ngồi xe bò rời đi. Con lừa đi theo bên cạnh, trên lưng có mấy món đồ. Nó có vẻ đã hiểu sau này mình sẽ được đi theo Tần Ngộ nên vui vẻ hí vang.
Không phải họ keo kiệt mà nếu họ góp nhiều quá thì những người khác sẽ mất mặt.
Mấy năm nay Tần Tú Sinh đi theo Tần Ngộ và cũng tích cóp được một số tiền đủ cho hắn dùng cho tới khi thi viện. Sau khi đỗ tú tài, tự nhiên hắn sẽ có con đường khác để kiếm tiền thi tiếp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.