Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Trụ trì chùa Thù An

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Trụ trì chùa Thù An


“Thôi được rồi.”

TầnHoàiMinhcũngnghẹnlời.Chỉcómộtngàynghỉnênphạmvilựa chọn rất hẹp.

CuốicùngvẫnlàTầnNgộđềnghịrangoàitrấnnhỏ,“Ngàymaikhông họpchợnênbanngàykhôngcầnconlừalàmviệc.Tasẽdắtnóđicùng rồi mang theo nồi chén gáo bồn nấu cơm ngoài thiên nhiên.”

“Tớinhàtachơiđi.”TriệuCẩmĐườngvộivàngđềnghị. Tần Hoài Minh liếc xéo, “Tưởng bở.”

Không ngờ trên đường ông ấy lại gặp phải c·h·ó hoang tấn công. Trong lúc xua đuổi ông ấy bị ngã và bị trật khớp. Vốn ông định cố lết về chùa nhưng đau quá không nhịn được nên phải dừng lại nghỉ tạm.

Tần Ngộ ôn tồn nói: “Nó đã 16 tháng tuổi rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

TầnNgộquảthựcbấtđắcdĩnhưngtronglònglạiấmápdễchịu.Cậudắt con lừa đi qua bên cạnh mẹ mình thì thấy bà hơi né tránh không dám nhìn thẳng.

Ba thiếu niên choai choai làm gì biết nấu cơm.

TầnHoàiMinhtớidòngsuốinhỏmúcnướcđểbọnhọrửamặtmũitay chân. Cậu nhìn ngọn lửa mỏng manh và không nhịn được cảm thán: “Nấu cơm đúng là không dễ dàng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

KhôngbiếtTriệuCẩmĐườngmócđượcởđâumộtquảlêđútchocon lừa. Mắt con vật lập tức sáng lên, tốc độ ăn cũng rất nhanh.

Cậunóixonglàlàmluônvàđứngdậyđivềphíaconlừa.Convậtcòn chưa biết nó sắp gặp phải chuyện gì nên vô tư ăn cỏ.

TriệuCẩmĐườngnghevậythìtròngmắtvừachuyểnsauđócũngồnào: “Ta cũng muốn, cho ta đi cùng với!”

“Nhìnnóănngonthật.Bộlôngcủanóbóngloáng,ngàythườnghẳn được ăn ngon.”

Trụtrì:“Saocháulạihỏithế?”

“Ấy,saongươicứkháchsáovớitathế!” Tần Ngộ: “Làm gì có.”

“Đềnghịnàyđượcđó.”TầnHoàiMinhgiơnắmtaytỏýtánthành: “Ngộ đệ mang nồi niêu, vậy ta sẽ mang nguyên liệu nấu ăn.”

Chương 17: Trụ trì chùa Thù An

TriệuCẩmĐườngkhôngngờchỉnháymắtmìnhđãchậmhơnthếlàvội nói: “Ta cũng mang nguyên liệu nấu ăn, cả điểm tâm nữa.”

TriệuCẩmĐườngbịlườmcũngkhônggiậnmàgậtđầutựhỏimộtlát mới nói: “Vậy chúng ta đi chèo thuyền đi.”

Bọnhọtìmmộtcâyđạithụvàdựavàothâncâynghỉngơi.TầnNgộnhìn đám mây trên bầu trời, bên tai là tiếng con lừa kêu. Chỉ một lát sau mí mắt cậu đã rũ xuống.

TầnNgộdởkhócdởcười:“Haingườiđừngnháonhào,chúngtachỉăn một bữa nên nếu mang nhiều quá sẽ không ăn hết và phải mang về đó.”

Trươngthịhừmộttiếngvàcười:“Biếtrồi,điđi.”

TriệuCẩmĐườngngậmmộtnhánhcỏtrongmiệngvàhừhừ:“TầnNgộ, con lừa nhà ngươi ngoan quá.”

Triệu Cẩm Đường lắc đầu sau đó cố gắng lảng sang chuyện khác: “Vậy tớichùaThùAnthìsao?Trongchùacórấtnhiềulựungọtlắm.Mẹtanói trước khi bà ấy mang thai ta thường xuyên đi chùa ThùAn dâng hương bái phật và không bao lâu đã có ta.”

Tần Hoài Minh dừng bước do dự.

“À……” Cái này cũng khiếnTần Ngộ nghẹn lời.

Tần Ngộ chần chờ một lát mới nói: “Hẳn là…… biết.”

Sau khi quay lại cửa hàng,Tần Ngộ nói với mẹ về việc này.Trương thị cườihípmắtvàchếnhạocậu:“Cócầnmẫuthânlàmchútđồănsẵncho ba đứa không.”

“Có phải nó còn nhỏ không?”

TầnNgộ:“Nórấtngoan,làmẹtachọnđó.”Cậubậtcười:“Việcnàyvẫn phải nhờ nhà ngươi hỗ trợ.”

Tần Ngộ và Tần Hoài Minh liếc nhau sau đó đi qua chỗ hòa thượng kia. Lúc này Triệu Cẩm Đường đã hoàn hồn nên vội thắt lưng quần và chạy tới.

KếtquảTriệuCẩmĐườngngủdậythấybuồntènênmơmàngđitèvà gặp được ông ấy.

TriệuCẩmĐườngbịhỏithìnghẹnhọngvàấpúng:“Bètrúcđược không?”

Bà chủ hàng bánh nướng liên tục xua tay nhưng ý cười trên mặt lại khôngsaogiấuđược.Haingườiphụnữnóichuyệnmộtlátrồiaivộivề nhà nấy.

TriệuCẩmĐườngphồngmiệnglẩmbẩm:“Saongươilạingốcthế?”Sau đó cậu hỏi Tần Ngộ: “Ngươi có bơi được không?”

TầnNgộhoảngsợvàvộiđứngdậytheo:“Minhcachờmộtchút.Tuynó ngoan ngoãn nhưng dù sao cũng là s·ú·c· ·v·ậ·t, không có người lớn có kinh nghiệm canh chừng mà tùy ý cưỡi sẽ có nguy hiểm đó.”

sẽ và mượt mà hơn nhà khác.”

Bọnhọdỡđồtrênlưnglừaxuốngdưới.TầnNgộxoađầuconlừavàchờ nó nghỉ một lát mới cho nó uống nước sau đó cột dây vào gốc cây bên cạnh.

Lúc đi học, phu tử có nghỉ trưa nhưng bọn họ thì không có. Nhìn thấy những người khác đều vùi đầu học tập thì sao bọn họ ngủ được. Vì thế Tần Hoài Minh vừa đề nghị là Tần Ngộ và Triệu Cẩm Đường lập tức đồng ý.

Hômnayánhmặttrờikhôngquáchóichanglạicógiónhẹphấtphơ.Sau khi ăn no cả đám tựa lưng ngồi nghỉ, cách đó không xa là con lừa thi thoảng kêu hai tiếng đầy thích ý và thảnh thơi.

Triệu Cẩm Đường và Tần Hoài Minh đào hố trên mặt đất để nhóm bếp. TầnNgộlàmgiágỗđểlátnướngcá. Đâylàlầnđầutiêncậunấunướngngoàitrờinênchỉbiếtdựatheonhững gì học được từ các bộ phim cổ trang trên ti vi.

Hóa ra có đứa nhỏ ở gần đây bị cảm lạnh, uống thuốc đã lâu không khỏi nên người trong nhà tới cầu ông ấy giúp. Ông ấy tới chữa trị cho đứa nhỏ, lại viết phương thuốc và xác định không còn vấn đề gì mới quay về.

Cậungẩngđầunhìntrời vàđoánlúcnàycũng tầmtrưa11–12 giờ.

Tần Hoài Minh ngáp một cái, “Có muốn nghỉ trưa một lát không?”

Cậucảmthấymìnhchắcchắnđoánđúngrồinênvộichemiệng.Đúnglà lạy ông tôi ở bụi này.

Chờlàmxonghếtcácbướcchuẩnbịthìtaychânvàmặtbađứađềubẩn thế là đứa này trêu đứa kia, miệng cười ha ha.

TầnHoàiMinhchánchảbuồnnói:“Vậybathiếuniênchúngtatớichùa ThùAn làm gì? Chúng ta đâu có mang thai được.”

TầnNgộkhôngngờmộtviệcnhỏthếmàbọnhọcũngcóthểthảoluận nhưng cũng tốt tính đáp lời Triệu Cẩm Đường.

“Thếlàcóthểcưỡiđượcrồi.”TầnHoàiMinhxoaxoatayhằmhèmuốn thử: “Đây là lần đầu tiên ta cưỡi lừa đó.”

Tần Ngộ: “Đi đâu?”

Trụtrìcườihahanói:“Lãonạpvàbạnnhỏđâycoinhưcóduyênvới nhau.”

Trương thị bỗng chốc ngẩng đầu nhưng Tần Ngộ đã chạy tới bên cạnh bạnmìnhvàvẫytaynói:“Mẫuthânđừnglolắng,chúngconsẽvềsớm.”

Tần Ngộ nhìn quanh và nhướng mày cười nhưng không nói gì.

TầnHoàiMinhngắtlời:“Ngộđệđãtừngcưỡiconlừanàychưa?” Tần Ngộ lắc lắc đầu: “Đệ chưa.”

“Làmgìcó.”Trươngthịchỉnóilờihay:“Mấyđứanhàtẩunhưnghécon liều mạng, đứa nào cũng rắn rỏi, nhìn mà mừng. Hơn nữa tẩu nói một chúng nó làm gì dám nói hai, đứa nào cũng nghe lời tẩu. Về sau tẩu già rồitụinóđềusẽhiếuthảovàquantâmtớitẩu.Phúcnàyngườikháchâm mộ c·h·ế·t đi được.”

Tần Ngộ: “Cũng tạm, nó chủ yếu ăn cây kê và bã đậu.”

Bathiếuniêndắttheoconlừađixa.Ngườihàngxómbánbánhnướng thấy thế thì đi qua cười nói: “Tần Ngộ đúng là ngoan, không những thông minh mà còn hiểu nhiều. Không giống mấy thằng nhóc nhà ta, nghịch và bướng kinh khủng. Một ngày đánh ba lần chúng nó cũng không nghe lời.”

TầnNgộvộinóinhanhhơn:“Minhca,quântửcầntránhnơinguyhiểm. Huynh nghĩ tới bá phụ và bá mẫu đi, đừng xúc động.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Gió thu thổi tới khiến mọi người đều thấy lạnh lẽo mát mẻ.

Bọnhọxuấtphátlúc9hsáng,điđườnghếtmộttiếngrồithêmmộttiếng để chuẩn bị mọi thứ. Nhìn qua thì không thấy nhiều việc vất vả nhưng tới giờ cả đám cũng đã đói bụng.

ChiềunaylúctanhọcTầnHoàiMinhnhanhnhẹndọnđồvàorương đựng sách sau đó bước tới chỗ Tần Ngộ: “Chúng ta cùng về nhé.”

Tần Ngộ chủ động chào hỏi còn Tần Hoài Minh thì đột nhiên hét một tiếng sau đó kích động nói: “Xin hỏi đại sư có phải trụ trì của chùa Thù An không?”

TầnHoàiMinhvàTriệuCẩmĐườngmangtớiquánhiềuthịtnênTần Ngộ làm hai món rau xào, phần còn lại để nướng ăn.

Tần Ngộ hỏi: “Thuyền của ai?”

“Saolạihẳnlà?”TriệuCẩmĐườngkhônghàilòngvớicâutrảlờinày: “Chẳng lẽ ngươi cũng không biết bơi à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

TriệuCẩmĐườngbịnghẹnđỏcảmặtvàcũngbực:“Cáinàykhông được, cái kia không được, vậy ngươi nói xem phải đi đâu?!”

Điđượctầmnửacanhgiờthìbangườichọnmộtbãicỏbằngphẳngvà dừng lại. Nơi ấy còn có một dòng suối nhỏ trong vắt.

TầnNgộthẹnthùng:“Khôngdốigạtđạisư,lầnnàychúngcháurangoài nấu cơm mang nhiều đồ nên dắt theo cả con lừa trong nhà. Nhưng bọn cháu không biết cưỡi lừa, nếu ngài biết thì chúng cháu sẽ để con lừa đưa ngài về chùa. Nếu không thì phải làm phiền ngài chờ một chút để chúng cháu gọi người tới hỗ trợ.”

Hòathượngkiagậtđầuvàkhôngđợibọnhọdòhỏiđãchủđộngnóira tình huống của mình lúc này.

TầnNgộthấygânxanhtrênhuyệtTháiDươnghơinhảy:“Ngươibàyra bộ dạng này là sao?” Cậu lại là kẻ lòng dạ hẹp hòi thế à?

CậucũngmuốnmờiNgộđệđếnnhàmìnhchơikìa,nhưngcậuđâudám mở miệng vì sợ Tần Ngộ xấu hổ.

TầnNgộlắcđầucườinói:“Khôngcầnđâu,bagãthợgiàycònhơnmột Gia Cát Lượng đó. Bọn con có tay chân, chẳng lẽ lại bị đói.”

Tần Ngộ nhịn cười và nhanh chóng nói: “Cảm ơn mẫu thân.”

Ởthờihiệnđạithìcậubiếtbơi,kỹnăngkhôngtồi.Nhưngbâygiờthân thể đã thay đổi, cậu không biết mình còn bơi được hay không.

Bangườihẹnthờigianvàxácđịnhlịchtrìnhngàymaisauđótạmbiệt nhau.

“Khônggiốngnhauđâu.Tađãthấynhàngươikháccholừaănrồi, không bằng nhà ngươi.”

TầnHoàiMinhcũngmangkhôngít.CậuvàTriệuCẩmĐườnggầnnhư không phân cao thấp còn Tần Ngộ thì cảm thấy lời mình nói hôm qua đều đổ sông đổ biển.

Bênkia,đámTầnNgộđãrakhỏithịtrấn.TriệuCẩmĐườngđangkểlể mình mang theo những gì. Có một ít rau khô đã rửa sạch, một ít thịt đã ướp, thậm chí có cả một con cá.

Không thể cưỡi lừa nên tay chân Tần Hoài Minh ngứa ngáy và thò tới gần xoa lông nó: “Ngộ đệ, lông của con lừa nhà đệ cũng gọn gàng, sạch

Nhưngmànóithìnóithế,ngàyhômsaulúcTầnNgộchuẩnbịxuấtphát lại phát hiện trong hành lý của mình có thêm 7-8 cái bánh nướng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà cách đó vài chục bước có một hòa thượng lớn tuổi. Ông ấy ngồi trên một tảng đá, trán rịn mồ hôi nhưng vẫn nhìn bọn họ bằng ánh mắt ôn hòa.

“Khôngđược,khôngantoàn.”TầnHoàiMinhcaumày:“Takhôngbiết bơi.”

SắcmặtTriệuCẩmĐườngửngđỏvàrụtcổtrốnsaulưngbạnmình. Tần Ngộ nghĩ nghĩ và thử hỏi: “Trụ trì có biết cưỡi lừa không?”

Xàoraucòntạmnhưngnướngthịtthìquáthảm.Bađứađềulàkẻkhông có kinh nghiệm nên có thể nướng chín đã không tồi, còn chỗ nào cháy thì cắt đi là coi như không thấy.

Tần Ngộ gật đầu: “Đúng vậy.”

Tần Hoài Minh gãi gãi đầu, “Đệ nói cũng có lý, vậy ta không thử nữa.”

TầnNgộthêmchútcủigỗvàđặtcálêngiá.Tiếptheocậuđivogạonấu cơm.

Sau khi rời khỏi trường được một lát,Tần Hoài Minh như con chim sổ lồngvàvuivẻphấnchấnnói:“Ngộđệ,ngàymainghỉphépchúngtara ngoài chơi nhé.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Trụ trì chùa Thù An