Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Anh họ Tần Hoài Minh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Anh họ Tần Hoài Minh


Tần Ngộ đứng dậy đi ra ngoài thì thấy bên ngoài có một đứa nhỏ chừng 11 tuổi. Cậu nhóc mặc áo dài, lưng cõng rương đựng sách, ánh mắt sáng ngời.Vừa thấyTần Ngộ xuất hiện cậu đã vui vẻ gọi một tiếng “Ngộ đệ”.

TầnHoàiMinhgấpđếnđộvòđầubứttai,TầnNgộthấythếthìbuồn cười và lên tiếng đáp hộ.

Lúcấytụcbắtphụnữbọcchântừnhỏđãxuấthiện,cácloạiquycủbi.ến th.áingoi đầu mọc lên. Thành Đế hạ lệnh b.óp ch.ếtnhững thứ hủ tục đó từ trong nôi. Tiếp theo đó ông ấy còn chế tạo thuyền lớn ra biển và lấy đượckhôngítthứtốttừnướcngoàitrongđócókhoailangđỏ,khoaitây, ớt cay. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có con đường khoa cử là phù hợp nhất. Hoặc nóiđúnghơnthìkhoacửchínhlàconđườngleolêntrênthíchhợpnhất dành cho dân thường.

TầnHoàiMinhkhôngnóinhiềunữamàmởsáchranói,“Đểtadạyđệ viết chữ.”

hiên.Vàongàytrờitrongthứnàygiúpchenắng,ngàytrờimưagiúptrú mưa, không khí lại lưu thông nên ngồi ở đây rất thoải mái.

Mãi tới khi đọc xongTần Ngộ mới dừng lại nhìnTần Hoài Minh.

Thành triều.

Giọngcủacậucũngkhônglảnhlótnhưtrẻconcùngtuổimàbìnhthản, nghe rất thoải mái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đàm tú tài là một người nghiêm khắc. Ông ấy hơn bốn mươi tuổi, lúc còntrẻtừngtrúngtútài,nhưngsauđóthinhiềulầnđềutrượt.Saumột thời gian uể oải ông ấy chậm rãi chấp nhận hiện thực và mở một ngôi trường tư thục.

Trương thị cũng từng nghĩ tới việc trồng rau nhưng vườn sẽ thu hút muỗi,đãthếTầnNgộítkhiracửanênnếuchiếmluônmảnhđấtcuối cùng ấy thì cậu sẽ chẳng còn chỗ nào mà dạo quanh nữa.

Cậuthulạisuynghĩvàtậptrunglắngnghemộtlát.Đâykhôngphảiảo giác, quả thực có người đang gọi cậu.

ChacủaTầnHoàiMinhlàTầnSùngÂn.Trongnhàôngấyđứnghàng thứ 3, hai ông bà già nhà họ Tần ở với con cả. Tần Sùng Ân và vợ tự mình làm chủ gia đình nhỏ. Mỗi năm, Tần Sùng Ân sẽ dành một nửa thời gian mang theo đứa con cả bận rộn với việc làm ăn ở trên huyện, thời gian còn lại ông ấy sẽ ở trấn trên.

“Tiênsinhcóviệc.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bởivìlúctrướcvẫnluônthicửnênôngấychưatừngbỏbêsáchvở,tuy học vấn không đủ sâu nên thi rớt nhưng cơ sở của ông ấy lại vững chắc, yêu cầu với học sinh cũng rất nghiêm.

NghĩtớiđâyTầnNgộlậptứcnghethấycóngườiđanggọimìnhởngoài cửa.

Đãtớigiữahèvìthếcănnhànhỏnàybịphơinhưcáinồitrênbếp.Tần Ngộ đạp lên mặt đất lại cảm thấy mình như con kiến chạy vòng quanh nhưng không trốn được. Thế nên cậu chỉ chọn lúc sớm hoặc tối muộn mới ra ngoài.

Tuyhaivợchồnghọmấtmátnhưngcũngcảmthấytiênsinhnóicólý. Sau khi suy nghĩ một phen họ đều cho rằng cứ để đứa con thứ hai học vững cơ sở đã, sau đó lại tính toán tiếp. Chọn đi chọn lại họ mới chọn Đàm tú tài ở trấn này.

Trương thị thấy con trai có người nói chuyện cùng thì rất vui. Mỗi lần TầnHoàiMinhđếnbàđềuchiêuđãiđứanhỏcẩnthận.Bảnthânbàcũng không quá để ý hai đứa nhỏ sẽ nói cái gì, chỉ cho rằng tụi nhỏ sẽ ăn rồi nghịch linh tinh.

Huốngchichỗđấtbétínàythìtrồngđượcbaonhiêuđồăn,raubên ngoài cũng không đắt vì thế bà thuyết phục mình từ bỏ.

Nhưng Phương thị và Tần Sùng Ân chọn tiên sinh mà tiên sinh cũng chọnhọcsinh.Haivợchồnghọthíchtiênsinhkianhưngôngấylạicảm thấy cơ sở của Tần Hoài Minh quá kém nên uyển chuyển từ chối. (đọc tại Qidian-VP.com)

VàogiờThân,Trươngthị cònđangngủsayvì bàthậtsựrất mệt.

Khó trách người ta thường nói tất cả đều không bằng đọc sách.

“Nội dung lần trước ta dạy đệ đã nhớ hết chưa?”

Người anh họ kia tên là Tần Hoài Minh, trạc tuổi với Tần Ngộ nhưng quanhệhơixa.Cóđiềunhàcảhaingườiđềuởtrấntrên,ngẩngđầuhay cúi đầu đều thấy nên ngày lễ tết bọn họ vẫn hay qua lại.

KếtquảcậugặpTầnSùngÂnđanghỏibàicontrai.Khôngbiếtcóphải vì quá căng thẳng hay không mà Tần Hoài Minh ấp úng mãi không trả lời được. Rõ ràng lúc trước cậu còn đọc làu làu.

Lúctrướccậuphảihọcrõlâumớimiễncưỡngnhớkỹ. Tần Ngộ lắc đầu: “Là Minh ca dạy giỏi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc ấyTần Sùng Ân không nói gì nhưng sau đóTần Ngộ thường xuyên gặpTầnHoàiMinhtớicửahàngđậuphụnhàmình.Cậunhóckialấycớ tìm Tần Ngộ chơi hoặc mua đậu phụ.

ÝcậulàTầnHoàiMinhkhôngđápđượcvìquácăngthẳngchứkhông phải không cố gắng học.

Nếu tòng quân, tốt xấu gì cậu cũng đọc nhiều sách và nhớ được chút lý thuyết về sản xuất các loại vũ khí. Chỉ cần thực nghiệm vài lần, thêm chútcảitiếnhẳnsẽkhôngcóvấnđềgì.Nhưngnhưthếcậusẽvàoquân tịch, mà mẹ cậu hẳn cũng không thích thế.

TầnHoàiMinhthihailầnmớicóthểvàohọcthếnênngàythườngcậu vẫn luôn học tập nghiêm túc.

Chương 2: Anh họ Tần Hoài Minh

Tần Ngộ cong mắt đón đứa nhỏ vào nhà.Tần Hoài Minh hiển nhiên rất quenthuộcnơinàynêntựtiệndọnmộtcáighếkhácđếnbêncửaxưởng và ngồi. Tần Ngộ bưng nước ra thì cậu nhóc đã ngồi xong.

TầnNgộgậtgậtđầuthếlàTầnHoàiMinhnghiêmmặtnói:“Đểtakiểm tra xem.”

Tần Hoài Minh giải thích tiếp cậu mới hiểu đây không phải thời không màcậuvốnsống.Nhưnghướngđicủalịchsửlạikhôngkhácquánhiều so với kiến thứcTần Ngộ được học.Triều đại trướcThành triều là triều Tống, cũng bị nước ngoại bang xâm lược. Nhưng Thành Đế đột nhiên xuất hiện, đuổi ngoại bang, lập Thành triều.

Cậutheobảnnănghỏixemđâylàtriềuđạinàovàđượcmộtđápán ngoài ý muốn.

Cậunhớrõrấtnhiềutriềuđạiđềuchènépthươngnhân,cóthờikỳcòn nghiêm khắc hạn chế đồ ăn, quần áo, thậm chí cách phối màu trên đồ dùng của thương nhân.

Nhưng chỗ dựa đáng tin đâu có dễ tìm.

Quả nhiên cậu vừa dứt lờiTần Hoài Minh đã cảm kích liếc một cái.

Tần Ngộ dọn một cái ghế gấp nhỏ ra trước cửa của cái xưởng và ngồi đó. Bên trên cánh cửa gỗ to rộng là một tấm ván gỗ hơi mỏng làm mái

BêntailàlờinóimangtheokíchđộngdùđãcốnéncủaTầnHoàiMinh. Tần Ngộ nhìn mặt đất và ánh mặt trời trên đó thì thấy hơi nóng.

TầnHoàiMinhkhen:“Rấtlưuloát,cũngkhôngcósailầm.Ngộđệ,trí nhớ của đệ đúng là tốt.”

Thậtrabảnthâncậucũngkhôngrànhlắmnênchỉđốichiếutheosáchvở để viết. Việc dạy học cho Tần Ngộ mang tới cảm giác thành tựu nhưng đương nhiên cũng rất áp lực. Có điều mỗi lần dạyTần Ngộ cậu đều cảm thấy hiệu quả ôn tập tăng tiến rất nhanh.

Tần Ngộ đáp vâng.

“Đệănnomà.”TầnNgộcườinói:“Hiệntạiđệđãcóthểvậnđộng,đilại bình thường, về sau sẽ ngày càng tốt hơn.”

Ngày đó lúc Phương thị gọi con ra gặp khách thì đúng lúc cậu đang ôn bài. Vừa lúc Tần Ngộ đi tiểu trở về thấy cậu đang đi trong sân, vừa đi vừahọcthuộcmộtđoạnluậnngữ.Bảnthân Tần Ngộ trải qua bệnh tật nên đã luyện được thính lực và trí nhớ tốt vì thế cậu cũng học thuộc theo bản năng.

Bọn họ đi tới đó và được mẹ củaTần Hoài Minh là Phương thị chiêu đãi.

Những cửa hàng khác có sân sau sẽ trồng cây, hoặc có mảnh vườn rau nhưngnhàhọquáchật,lạiphảilàmđậuphụnênkhôngcóchỗtrồngcây.

Sau đó cậu ngồi xuống bên cạnh Tần Hoài Minh và tiếp tục phe phẩy câyquạthươngbồnhonhỏ,miệngthongthảungdunghỏi:“Hômnay sao huynh tan học sớm thế?”

ĐịavịcủathươngnhânởThànhtriềucũngtạmđược,chỉlàkhôngtránh khỏicảnhphảiduytrìquanhệvớicácbên.Khôngnóitớiviệcphảinịnh nọt, nếu không có chỗ dựa có khi còn phải đề phòng kẻ khác nổi lòng tham cướp tiền của, hại tính mệnh.

“Ca ca đi lại trong sân và học thuộc, cháu đi qua nghe thấy nên mới nhớ.”LúcấyTầnNgộlolắngTầnHoàiMinhcókhúcmắcnênkhông quênkhencậunhócmộtchút:“Cacarấtcốgắng,lúcchỉcómộtmình huynh ấy đọc vừa lưu loát vừa rõ ràng.”

Bởi vì hoàng đế của triều đại là người xuyên qua từ hiện đại nên tiếng phổthônghiệntạichínhlàngônngữhiệnđại.Ngườinơinàymangtheo chút khẩu âm khi nói, chỉ có cậu là thích ứng rất tốt đẹp.

Tần Hoài Minh thấy mình nói đủ rồi mới lấy một cuốn sách từ rương sách phía sau ra. Đây là Thiên Tự văn dành cho lớp vỡ lòng. Cậu nhìn khuônmặtnhỏcủaTầnNgộvàmangtheochútphứctạp,hâmmộ,kinh ngạc và một ít mất mát. Nhưng rất nhanh cậu đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

TầnHoàiMinhđónlấyuốngừngựcrồilaumiệngthếlàTầnNgộcất cốc nước vào bếp.

Thế nênTần Sùng Ân rất vui mừng.

TầnSùngÂnkinhngạchỏisaocậulạibiếtthếlàTầnNgộsuynghĩmột lát mới đẩy lên người Tần Hoài Minh.

qua con đường thăng quan sẽ bị hạn chế, lại bị mọi người xa lánh. Có điềuvẫntốthơnlàkhôngđượcthicửgì.LúcTầnNgộbiếtchuyệnnày đã thấy ngạc nhiên.

VìthếTầnHoàiMinhbắtđầuhếchcằmyêucầuTầnNgộđọcthuộcnội dung trong Thiên Tự Văn.

“Minh ca uống nước.”

TầnHoàiMinhvẫntiếptụclảinhải.Haingườibọnhọquenbiếtvàchơi vớinhaucũnglàviệckỳquái.NămTầnNgộ6tuổithânthểmớitốthơn một chút. Mẹ cậu quan sát một lúc lâu và cảm thấy cậu đã có thể ra cửa nên tới cuối năm mới mang theo cậu tới nhà Tần Hoài Minh chúc tết.

Vìlýdothânthểnênmẹnhìnchằmchằmcậusuốtngày,cănbảnkhông cho cậu ra cửa hàng giúp đỡ. Toàn bộ những kiến thức về thế giới bên ngoài mà cậu có được đều từ mẹ hoặc một người anh họ kể lại.

Nhưng việc có thể học thuộc được vẫn là do tính tình cậu nhẫn nại.

Nhà Tần Hoài Minh có một tửu lầu nên đã nhập thương tịch. Có điều triềuđìnhvẫnchophépconcháuthươngnhânđượcthikhoacử,chẳng

Tần Hoài Minh có anh chị em trong nhà nhưng vừa nhìn thấyTần Ngộ đãthânthiết.CậuchầnchờvươntayxoađầuTầnNgộvàthởdài:“Sao đệ không ăn thêm nhiều một chút?”

Taynhỏcủacậucầmmộtcâyquạthươngbồtựquạtchomìnhvàngẫm nghĩ về con đường tương lai.

Phương thị cũng chuyển từ huyện Nghi Khê đến trấn Trường Ninh để chăm lo cho mấy đứa con trai đi học. Cũng không phải huyện Nghi Khê khôngcógiáoviêntốtbằngtrấnnày.Ngượclạinơiấycóhuyệnlệnhđại nhân nên không ít tiên sinh có học vấn tốt đều tề tựu ở đó.

Tần Ngộ nghe nói lúc mới lập ra Thành triều người ta từng dùng chữ giảnthể.Nhưngxemđốngchữphồnthểtrongsáchvởhiệntạithìkhông khó đoán kết quả.

TầnHoàiMinhchínhlàngườihâmmộcuồngnhiệtcủaThànhĐế.Mỗi lời anh họ nói ra đều mang theo tôn sùng,Tần Ngộ nghe cậu nói tới sự tích củaThành Đế thì sắc mặt biến đổi nghĩ đây hẳn là “tiền bối xuyên không” của mình.

TầnNgộkhôngngăncảnanhhọmàtiếptụcnghe,chỉcótrongđầucậu là nghĩ tới việc cần làm sau này.

Tần Ngộ mờ mịt nghĩ trong lịch sử không có triều đại này……

SosánhvớigiađìnhnhàTầnNgộheohútítngườithìnhàTầnHoài Minh lại con cháu thịnh vượng, cành nhánh tươi tốt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Anh họ Tần Hoài Minh