Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Chép sách

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Chép sách


Tần Ngộ lắc đầu và nói ý định của mình với ông ấy.

“30 văn tiền.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Khôngcóviệcgì,khôngcóviệcgì.”TầnNgộcườicườivàbướcnhanh vào trong nhà.

Hơnnữacậucũngđãhỏiquaôngchủ.Vềsaunếuchữcủacậuđẹphơn là có thể sao chép những cuốn sách khác. Nếu có sách nào cậu muốn mua thì chỉ cần chép một bản là được, như thế cậu sẽ tiết kiệm được không ít tiền.

Trươngthịgiậnmàliếccậu:“Vốnriênggầnhếtrồihả?” Tần Ngộ cười lấy lòng.

Tiếtkiệmđượccũngchínhlàkiếmđược!

TầnNgộgậtđầuthếlàôngchủlấygiấyvàbútmựcchocậuviếttrên mặt quầy. Nhưng Tần Ngộ không với tới.

Chương 9: Chép sách

Tần Ngộ lắc đầu: “Đây là cháu mua cho mẹ.”

Hiệu sách ở giữa khu buôn bán và khu nhà giàu của trấn trên. Lúc Tần Ngộ đi qua đó cả người đã ấm áp nhưng da thịt lộ ra ngoài vẫn hơi lạnh.

TớibuổitốitắtđènđingủTầnNgộlạipháthiệntúitiềncủamìnhnặng hơn. Trong bóng đêm, cậu dịu dàng nói: “Mẫu thân đúng là người dịu dàng lại thiện lương và xinh đẹp nhất trên đời này.”

Hai người nhìn nhau sau đó ông chủ bật cười và cầm cái ghế tới. Tần Ngộ đỏ mặt và nhỏ giọng cảm ơn sau đó giẫm lên ghế viết hai mươi chữ.

Cậurũmắtvànhìnthoángquachữviếttrêntranggiấy.Tuykhôngcó khí khái gì nhưng cũng coi như …… sạch sẽ.

Tần Ngộ nghĩ nghĩ và hỏi: “Các loại cao ấy khác nhau ở chỗ nào?” “Đươngnhiênlàdomùihương,hiệuquảvàsốlượngcaonhiềuhayít.” Tần Ngộ thử hỏi: “Cháu có thể xem một chút không?”

Ôngchủcườihahanói:“Cậunhóccứchậmrãichép,khôngcầnnóng nảy.”

Khoa cửa của Thành triều quy định chữ Khải trong khoa cử là để thuận tiện cho học sinh bình thường. Bởi vì nếu muốn luyện các trường phái chữ khác thì cần có bảng chữ mẫu. Nhưng bảng chữ mẫu của danh gia trước giờ đều nằm trong tay một số ít người, dân chúng bình thường cho dù có tiền cũng không mua được.

Mặc kệ có được hay không cũng phải đi hỏi thử một chút. TầnNgộđứngdậynóimộttiếngvớimẹmìnhvàrakhỏicửa.

Ôngchủchầnchờ:“Caobôimặtởchỗchúngtarẻnhấtcũngphải20 văn tiền đó.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thậtrataycậurấtlạnhnhưngcậuvộibướcđithậtnhanh.TầnNgộcốý không đội mũ vì cậu không muốn làm một đóa hoa trong nhà kính. Cậu cũng muốn tăng sức chịu đựng của mình với giá lạnh.

Tần Ngộ tiến lên ôm lấy eo mẹ và rầu rĩ nói: “Việc làm ăn không tốt cũng không phải quá tệ. Như thế mẫu thân có thể nghỉ ngơi một chút. Tiềntàirấtquantrọngnhưngconngườimớilàvốnliếngcănbản.Chỉ cần hai mẹ con ta tốt thì tiền sẽ kiếm được. Về sau trong nhà có hai người kiếm tiền thì có khó thế nào cũng vượt qua được.”

Có nên tới hiệu sách hỏi công việc chép sách không nhỉ?

Tần Ngộ ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

Ông chủ nhíu mày và không cảm thấy một thằng nhóc sẽ mua cao bôi mặt. Nhưng trong lúc vô tình ông thoáng nhìn thấy ngực áo cậu phồng lên thế là suy nghĩ thay đổi và xoay người lấy vài hộp cao trong tiệm cho cậu xem.

đêm cũng mất ngủ nữa nhé.”

HơnnửanămnayTầnNgộluyệnchữnghiêmtúcvàđạtđượchiệuquả không tồi. Hiện tại cậu viết chữ đã có lực, mỗi chữ bằng nhau về kích thước, khoảng cách cũng không khác nhau mấy.

Trươngthịcốýhừhừhaitiếngnhưngkhóemiệnglạisắpngoáctớitận mang tai.

Gió lạnh gào thét thổi tới mang theo ướt át hỗn loạn rồi chui vào áo người ta.Tần Ngộ vừa ra ngoài đã bị gió lạnh thổi cho run cả người.

Bàvộingẩngđầulênvànénnướcmắtsauđóngượngngùngnói:“Con nhọc lòng mấy cái này làm gì? Con cứ yên tâm đọc sách là được.”

Lúc cậu chạy về cửa hàng thì thấy Trương thị đang đứng ở cửa nhìn xung quanh. Thấy cậu về bà lập tức chạy tới, “Trời sắp có mưa phùn mà con không biết đường về sớm một chút.”

Cậu mang đồ về và đương nhiên bị mẹ cằn nhằn một trận. Nhưng Tần Ngộ lập tức lấy sách vở ra xem nên Trương thị muốn nói gì đó lại phải nuốt vào.

Bàhokhanhaitiếngmớinénđượcýcườirồinói:“Vềsaucóviệcgì cũng phải thương lượng tới mẫu thân trước nhe!”

TầnNgộrấtmuốnlàmgìđógiúptrongnhà,đúnglúcnàyýtưởngchép sách nảy ra trong đầu và không sao nén xuống được.

TầnNgộđáplờivàcẩnthậncuộngiấylạisauđócongeonhỏchuivào gió lạnh. Mặt cậu bị gió cắt đau đớn nhưng tim lại nóng hầm hập.

ỞtrườngTầnNgộvẫnlấyhọctậplàchủyếu,chỉcósaukhitanhọcvề nhà cậu mới tranh thủ chép sách.

Bàchủcửahàngbánhnướngnhìnthấycậuthìkhôngnhịnđượcnhíu mày: “Nhóc con, sao cháu ra ngoài mà không đội mũ vậy?”

“Bạn cùng trường nói con sao chép ghi chú của mình rồi cầm bán là có người mua. Hắn chỉ tiện thì nói thế thôi chứ nếu làm thế thật sẽ bị chê cười thối mặt. Có điều đi tới hiệu sách để chép sách thì không cần băn khoăn cái đó bởi đa số người đọc sách đều sẽ làm việc này.”

Ông chủ ngẩn ra. Đợi đến khi ông ấy hoàn hồn thìTần Ngộ đã đi xa.

Cậu chà xát tay và chậm rãi hít một hơi mới phấn chấn đi vào trong tiệm.

Sở dĩ cậu không cõng rương đựng sách là sợ việc này không thành công nên không dám lộ ra. Cậu sợ vui quá hóa buồn. Hiện tại chuyện đã thành cậu mới nói ra.

Tần Ngộ cảm ơn bà đã quan tâm và giải thích là mình không lạnh.

SứckhỏecủaTầnNgộkhôngtốt,đâylàviệcmọingườitrênphốnày đềubiết.Hômnaytrờilạnhnhưthếnhưngcậukhôngởtrongnhàlại chạy ra ngoài. Nếu lỡ xảy ra việc gì thì phải làm sao?

Trương thị thấy trong lòng ấm áp nhưng ngoài miệng vẫn dỗi: “Con đọc sách nên hiểu nhiều và bắt đầu nói mấy đạo lý lớn lao với mẫu thân hả?”

Ngày đó bạn học cùng trường nói một câu và nó vẫn văng vẳng trong đầu Tần Ngộ. Cậu nhìn chữ trên trang giấy. Đây là một đoạn trong Luận Ngữ được cậu chép lại bằng chữ khải. Chữ khải cũng là cơ sở của việc luyện viết bằng bút lông.

TrươngthịvộivãmuốnđiđốtchậuthanchocậusưởinhưngTầnNgộ lại ngăn bà, “Mẫu thân, con có việc muốn nói.”

Chờ thêm hai ngày nữa cậu lại tới hiệu sách sao chépThiênTựVăn.

Bánhbaongoàiđườngbánmộtvăntiềnmộtcái.MìDươngXuânhai văn tiền một bát. Đậu phụ nhà họ bán 3 văn tiền một miếng. Còn cậu chép sách thì mười chữ đã được một văn tiền, quả thực không tồi.

Saukhisosánhmộtchút,TầnNgộlựachọnmộthộpcao30văntiềncó mùi hoa quế nhàn nhạt.

Bây giờ là buổi chiều nên trên trấn nhỏ không có bao nhiêu người. Sắc trời xám xịt, mây đen tầng tầng lớp lớp nặng nề như có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào.

Cậucẩnthậnnhéttúitiềnvàongựcáokhiếnnóphồnglên,timđậpthình thịch. Sau đó cậu đi thẳng tới một cửa hàng son phấn.

TầnNgộvươnmộtngóntay,“Conchép1000chữđược100văntiền,đủ cho chúng ta chi tiêu mấy ngày. Mẫu thân đừng lo lắng trằn trọc tới độ

Ôngchủnhìnthấycậuthìhơingạcnhiên:“Cậunhócmuốnmuagì nào?”

Ôngchủnghexongtrầmngâmmộtlúcmớinói:“Vậycậuviếtmấychữ cho lão nhìn xem nào.”

Trương thị vốn không đồng ý cho con trai vất vả như thế nhưng nghe mộtcâucuốicậunóithìmũibàlậptứcchuaxót,nướcmắtcũngsuýtthì rơi xuống.

Lúc ông chủ đứng bên cạnh xem, cậu lo lắng tới độ nín thở. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôngchủnhìnthấycậutớithìtưởngmìnhnhìnlầm,mãitớikhiTầnNgộ nói mình muốn mua một hộp cao bôi mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậucẩnthậnlấytậpgiấytrongngựcáovàkểlạichuyệnchépsáchcho mẹ nghe.

Mỗikhivàomùađôngmặtvàtaymẹcậusẽbịnẻ.Trướckiacậukhuyên bà phải đối xử với bản thân tốt một chút nhưng mẹ cậu không nghe.

Nămngàysaucậunhậnđượcsốtiềnđầutiênmìnhkiếmđượctrong cuộc đời này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bà nắm lấy tayTần Ngộ và giọng run lên: “Sao tay con lạnh thế?”

Hiệntạicậucóthểkiếmđượctiềnnênmualuônhộpcaomangvề,như thế mẹ cậu không thể ném đi được. Phần tiền còn lại dùng cho chi tiêu trong nhà.

Bởi vì bây giờ là mùa đông nên gần đây việc bán đậu phụ bị ảnh hưởng. Nhưngchiphíănuốngtiêudùnghàngngàycủabọnhọlạikhônghềnhỏ vì thế tuy mẹ cậu không nói gì có điều bà đã lo lắng tới độ bị loét cả miệng.

Trên mặt Tần Ngộ tràn ngập ý cười và nhanh chóng đồng ý sau đó cậu móc một túi tiền từ trong ngực sau đó đếm tiền đưa cho ông chủ làm tiền thế chấp giấy.

“Nhưng con không muốn bỏ mặc mọi chuyện bên ngoài và chỉ chúi đầu vào đọc sách thánh hiền. Đọc sách là để hiểu lý lẽ làm người, đây mới là ước nguyện ban đầu của mọi người khi đọc sách.”

Lúctrảtiềnôngchủcòntrêucậu:“Nhỏthếđãthíchcônươngnhàngười ta rồi hả?”

Trươngthịnắmlấytaycậuvàủấmsauđóhỏi:“Tiềnthếchấplàbao nhiêu?”

MộtlátsauôngchủvuốtrâuvàbáogiáchoTầnNgộ:Mộtngànchữ được 100 văn tiền, hiệu sách cung cấp giấy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Chép sách