Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 34: Đây là Lục Niệm Niệm của lớp 6 phải không

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Đây là Lục Niệm Niệm của lớp 6 phải không


“Tớ, Tớ thích.” Giọng nói Lục Niệm Niệm trở nên yếu ớt, nhận ra cậu không vừa ý, giọng nói lộ ra vài phần dè dặt.

Mấy người phía sau theo dõi bọn họ chính là người của Thẩm Mạn, lúc ở trường học cậu cảm thấy không thích hợp, nghĩ tới đã theo một ngày. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi hai người trở lại trên khán đài, bế mạc đại hội thể thao gần kết thúc, Cố Miểu vẫn luôn ngồi trên khán đài chờ Lục Niệm Niệm, lúc này nhìn thấy hai người cùng xuất hiện, nhảy một phát, từ chỗ ngồi nhảy xuống dưới.

Tống Kim Triêu vẻ mặt hờ hững, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn cô, đôi mắt âm u, tối đen phản chiếu bóng dáng của cô.

Cho nên ý tứ này là sẽ không đổi bạn cùng bàn.

Cậu hỏi: “Cậu thích trường học sao?”

Lưng cậu cõng ánh sáng đứng ở trước mặt cô, giọng nói từ tốn mà trầm, ánh mặt trời chiếu vào mái tóc đen như mực của cậu, tản ra chút ánh sáng.

Giọng nói Lục Niệm Niệm mang theo tia kiên định, rất nhanh lại nhỏ giọng mở miệng: “Hoặc là tớ tới bệnh viện tìm cậu cũng được.”

Tầm mắt Cố MIểu ở trên hai người bọn họ quét qua một lượt, cuối cùng dừng trên mặt Niệm Niệm: “Niệm Niệm bọn cậu đi đâu vậy, sao bây giờ mới quay trở lại?”

Khi cậu còn rất nhỏ từng có nuôi một con chuột Hamster, là dì giúp việc Tống gia đưa cho cậu, sau đó bị Thẩm Mạn nhìn thấy, người phụ nữ đó đem lồng trực tiếp ném từ tầng mười xuống.

Lục Niệm Niệm kề sát Tống Kim Triêu, “Kim Triêu, cậu chưa từng tới nơi này phải không?”

Lục Niệm Niệm đột nhiên nhớ tới gì đó, vộ vã mở miệng: “Trước tiên đừng động!”

Trong đám người ồn ào xa xa, hai bóng người quen thuộc lẫn trong đấy, khi nhìn thấy tướng mạo của hai người kia, Tống Kim Triêu trầm mặt, nhẹ nhàng rũ mắt xuống tỏa ra một tầng bóng râm nhàn nhạt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Niệm Niệm nghiêng đầu, không hiểu nhìn cậu: “Phó Chi Hàng là người rất tốt, chúng tớ từ năm lớp mười đã ngồi cùng nhau, quan hệ cũng không tồi.”

Lục Niệm Niệm: “Quán này cơm rất ngon, tớ thường xuyên cùng Cố Miểu tới đây ăn.”

Tống Kim Triêu dừng một chút, nếu như bây giờ cậu nói với cô, hi vọng cô có thể rời trường học, sau đó sẽ có giáo viên chuyên môn đến dạy cho cô, trong cuộc sống sau này chỉ có cậu, yêu cầu như vậy Lục Niệm Niệm có thể đáp ứng hay không? Hoặc có thể chán ghét d*c v*ng chiếm hữu b**n th** của cậu?

Còn chưa đợi Lục Niệm Niệm nói chuyện, Cố Miểu tiến tới bên tai cô bát quái: “Nói, có phải trốn tớ đi làm chuyện xấu?”

Vẻ mặt cậu thiếu niên âm trầm, lông mày tinh xảo nhíu thành một đoàn, ánh mắt im lặng cất giấu tia sáng sắc bén.

Hai người nói chuyện với nhau câu được câu không, đại đa số thời điểm đều là Lục Niệm Niệm nói, Tống Kim Triêu lẳng lặng nghe.

Tống Kim Triêu đứng ở trước mặt cô, nhẹ giọng mỉm cười, đưa tay ra vò rối mái tóc mềm mại của cô, thấp giọng đáp ứng: “Tớ sẽ cố gắng hết sức.”

“Đã may mắn đụng phải như vậy, vậy thì cho tớ phương thức liên lạc, chúng ta liên lạc tình cảm cũng tốt.”

Đồ ăn chỗ này thiên về cay, mặc dù Lục Niệm Niệm dặn dò bà chủ bỏ ít cay, khi hai bát mỳ được bưng lên, ớt đỏ nổi trên bề mặt vô cùng bắt mắt.

Đi ngang qua cửa hàng thú cưng, ngoài cửa đặt mấy cái lồng sắt, Lục Niệm Niệm kéo Tống Kim Triêu đi qua, mới phát hiện bên trong có mấy con chuột nhỏ Hamster.

Tống Kim Triêu lắc đầu, thành phố A có rất nhiều chỗ cậu chưa từng đi tới, ngay có thư viện trước đó Lục Niệm Niệm dẫn cậu tới cũng chưa từng đi.

Ồn ào như vậy, khẳng định là Tống Kim Triêu không quen, Lục Niệm Niệm rào trước đón sau từ chối.

Một đường đi xuống, cô gái bên cạnh một chút cũng không khó chịu cùng cậu nói về cỏ cây trong vườn trường, thỉnh thoảng sẽ nhắc tới bạn tốt của cô.

Hai người bọn họ hiếm khi mới có dịp được ở cùng nhau lâu như vậy, Lục Niệm Niệm có chút không tình nguyện đi cho lắm, chỉ muốn ở cùng một chỗ với Tống Kim Triêu.

Chỗ này là chợ đêm rất náo nhiệt, buổi tối không chỉ bán đồ ăn vặt, bên đường còn có nhiều quầy nhỏ bán quần áo và đồ dùng hàng ngày giá rẻ.

Lục Niệm Niệm ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn cậu, tràn đầy khao khát: “Vậy có thể ngày nào cũng gặp có được không?”

Người trên khán đài dần tản đi, chỉ có một lớp khác ở lại dọn dẹp bãi tập.

Khi leo đến phòng học trên lầu bốn, Lục Niệm Niệm chỉ vào vị trí chỗ ngồi hàng thứ ba, nói: “Vị trí đó chính là chỗ ngồi của tớ.”

Lục Niệm Niệm nắm tay cậu, trên mặt lộ ra ý cười: “Bạn cùng bàn của tớ, hôm qua cậu từng gặp qua, chính là cậu nam sinh đeo mắt kính.”

Hai người một trước một sau bước đi, người phía sau gọi cô lại: “Niệm Niệm.”

Có một con chuột Hamster màu trắng, trốn ở trong góc không nhúc nhích,giống như một chiếc bánh trôi nhỏ mềm mềm, Lục Niệm Niệm không nhịn được đến gần xem, sau đó nghiêng đầu cười híp mắt nhìn Tống Kim Triêu: “Cậu nhìn nó có giống cậu không?”

Chương 34: Đây là Lục Niệm Niệm của lớp 6 phải không

Như vậy số lần hai người gặp nhau cũng nhiều hơn.

Lục Niệm Niệm nghiêng đầu, nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt: “Kim Triêu, buổi tối cậu có cần quay lại bệnh viện không?”

Lục Niệm Niệm mang Tống Kim Triêu ăn tối ở bên ngoài, ngày mai là cuối tuần không cần phải vội vã về nhà, sau bữa cơm tối hai người còn có thể tản bộ cùng nhau.

Cô nói: “Tớ chờ cậu xuất viện, về Tống gia rồi, mỗi ngày tớ đều tới tìm cậu.”

Lục Niệm Niệm suy nghĩ một chút, liền hỏi người bên cạnh: “Kim Triêu, cậu muốn đi không?”

Thấy cậu gật đầu, cô gái có chút ủ rũ cúi đầu, nhưng nắm tay cậu có chút chặt hơn.

Nói đến người kia, mắt phượng dài của Tống Kim Triêu híp lại, đối với Phó Chi Hàng cậu có chút ấn tượng, khi Niệm Niệm tham gia chạy tiếp sức, người này đứng trong đám đông, rất là hào hứng cổ vũ cho Niệm Niệm.

Nói xong, Phó Chi Hàng ánh mắt mong đợi nhìn bọn họ.

Lục Niệm Niệm không hề biết những chuyện này, cô ở một bên chơi đùa với chuột Hamster, bộ dáng mềm mại, yên tĩnh quả thực rất giống Tống Kim Triêu.

Cố Miểu hào phóng đáp: “Hay lắm, lớp chúng ta tất cả đều đi phải không?”

Một đám người lắc lư đứng ở trước mặt hai người, đi đầu tiên là Tôn Trì cất tiếng cười, ánh mắt dời từ hướng Lục Niệm Niệm tới thiếu niên bên cạnh, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cậu, không đếm xỉa tới tiến lên: “Đây có phải là Lục Niệm Niệm lớp 6 không?”

Tống Kim Triêu cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, tự nhiên có thể nhìn thấy ý tứ muốn biểu đạt của Phó Chi Hàng, trong lòng cậu là từ chối, khi nhìn về phía Lục Niệm Niệm, muốn trưng cầu ý kiến của cô trước.

Tống Kim Triêu theo hướng cô chỉ nhìn qua, phòng học sạch sẽ, bàn học đơn nhưng là hai bàn ghép lại với nhau, cậu sững sờ, nhàn nhạt hỏi: “Ngồi bên cạnh cậu là ai?”

“Chúng ta về thôi.” Tống Kim Triêu thu hồi ánh mắt, giọng nói đối với cô như cũ vẫn ôn hòa, mà ở đằng xa hai người theo dõi bọn họ lại lẫn nữa trốn trong đám người.

Tống Kim Triêu nhếch môi, không tiếng động mỉm cười.

Xuyên qua một loạt quán cơm, cô lôi kéo Tống Kim Triêu đi vào, trong cùng còn có chỗ trống, phía sau bọn họ còn có mấy người ngồi, giống cô đều mặc đồng phục học sinh.

Lục Niệm Niệm có chút áy náy, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm bát Tống Kim Triêu, vẻ mặt nghiêm túc gắp ớt so với làm bài tập vật lý còn nghiêm túc hơn.

Cô gái trước mặt cầm đũa lên, đem toàn bộ ớt trong bát cậu từng quả từng quả toàn bộ gắp ra, đặt ở trong một chiếc bát nhỏ sạch sẽ.

Nam sinh đi đầu tiên, từ đằng xa vẫn luôn nhìn Lục Niệm Niệm, thỉnh thoảng còn cùng người bên cạnh nói gì đó, bộ dáng cợt nhả, giống như một nhóm côn đồ.

Lúc nãy trao giải cá nhân, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của cô, mấy hạng mục giải thưởng đều là Cố Miểu lên sân khấu nhận giúp cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tớ nghe chú nhỏ của cậu nói, cậu không thể ăn cay.” Vừa nãy chỉ lo lấp đầy bụng, ăn cơm mới nhớ tới điều này.

Đây là cùng với thế giới của cậu hoàn toàn khác nhau, cuộc sống sinh động, ở đấy có nhiều loại người khác nhau, mà cùng cô hỗ trợ mật thiết không chỉ có mình cậu.

Lục Niệm Niệm vội vã phản bác: “Không có! Chính là đi thăm quan trường học một chút mà thôi.”

Cố Miểu cùng Phó Chi Hàng cũng không nói thêm gì.

Trầm mặc mấy giây, Tống Kim Triêu cau mày, trầm giọng mở miệng: “Cậu có thể đổi bạn cùng bàn không?”

Cách đấy không xa một người chạy tới, Phó Chi Hàng đặt một đống giải thưởng xuống, nhìn thấy Lục Niệm Niệm mắt sáng lên: “Lúc nữa các cậu có bận không? Không bận thì cùng đi liên hoan.”

Thấy Tống Kim Triêu không nói lời nào, Lục Niệm Niệm tiến lên một bước, đến gần chút, nhỏ giọng nói: “Kim Triêu, có phải cậu không thích bọn họ?”

Lục Niệm Niệm nghi hoặc quay đầu lại, đột nhiên cảm thấy ngày hôm nay Tống Kim Triêu có chút kỳ quái, tuy rằng nói rất ít, nhưng cùng bình thường chính là không giống nhau.

“Còn có những bạn học đó.”

Tống Kim Triêu dự định đưa Lục Niệm Niệm về nhà trước, rồi quay lại bệnh viện.

Giây phút này, cậu đột nhiên muốn đem cô giấu đi, giấu ở một nơi mà không ai biết.

Từ đường đi bộ tới trạm dừng xe bus cách nhau không xa, chầm chầm bước ra khỏi nơi ồn ào đó, hai người tiếp tục sóng vai đi cùng nhau, gió đêm hè mang theo cảm giác mát mẻ, Lục Niệm Niệm bị cậu dắt đi, cảm giác lòng bàn tay dán lại cùng một chỗ, lại có chút mùi vị năm tháng tĩnh lặng.

Mùi vị ớt cay còn có chút gay mũi, Tống Kim Triêu nhíu mày, không nói gì, tay cầm đũa đang chuẩn bị ăn.

Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu lấy lại tinh thần, đầu cũng quay lại, nắm bàn bày nhỏ nhắn, mềm mại mà tinh tế, nhẹ giọng nói: “Bệnh viện quá xa, tớ có thể đi tìm cậu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Niệm Niệm nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt, coi như không có chuyện gì, lại không hề phát giác Tống Kim Triêu bên cạnh, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

Vừa nghĩ tới ngày thường Lục Niệm Niệm cũng sẽ cùng người khác mỉm cười như vậy, tất cả hỉ nộ ái ố, bây giờ cậu không nhìn thấy rõ nơi nào, Tống Kim Triêu không thể không thừa nhận, cảm xúc kỳ lạ trong lòng lần nữa lại xuất hiện, cảm giác này đối với cậu mà nói, giống như một liều thuốc điên cuồng k*ch th*ch cậu.

Hoàng hôn cuối hè nhẹ nhàng buông xuống, gió mát nhẹ nhàng lướt qua, đường dành cho người đi bộ, dòng người chầm chậm bước đi, trong dòng người, Tống Kim Triêu căng thẳng nắm tay Lục Niệm Niệm, để tránh cô bị người đi qua đụng phải.

Cậu không nhịn được nhìn về phía Lục Niệm Niệm, mà người đàn ông bên cạnh cô, cảm giác tồn tại quá mãnh liệt, đối diện với mắt người đó, chỉ có lạnh lẽo, Phó Chi Hàng không tự nhiên quay đầu đi, nói chuyện cùng Cố Miểu.

Nghe được câu nói đó, Tống Kim Triêu không rõ nhìn cô.

Nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của cô gái, Tống Kim Triêu cười khẽ, đưa tay ra vò rối mái tóc mềm mại của cô, may mắn thay mình không có kích động như vậy, đem những lời chưa nói ra chôn chặt trong lòng.

Cô nhớ tới lời của bà Tống, Kim Triêu từ nhỏ đến lớn vẫn không đến trường, đều là gia sư dạy cho cậu, hôm nay lần đầu tiên cậu lĩnh hội trường học náo nhiệt, cậu có phải là tức cảnh sinh tình, đang âm thầm khó chịu?

Tống Kim Triêu cụp mắt, ánh mắt liền nhìn qua con chuột Hamster, tầm mắt cậu lại dừng trên người Lục Niệm, cậu mím môi, bất đắc dĩ lắc đầu.

Ngoài điều này, không còn ý nghĩ nào khác.

Phía sau truyền tới một trận tiếng bước chân ầm ĩ, hai người theo tiếng động nhìn lại, nhìn thấy một đám nam sinh đang bước tới đây.

Vẻ mặt Tống Kim Triêu sững sờ, ánh mắt lành lạnh lặng lẽ lướt qua gò má nghiêng của cô gái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đại hội thể thao kết thúc ở buổi chiều ngày thứ hai, trong lúc đó Lục Niệm Niệm vừa tham gia thi đấu, vừa mang theo Tống Kim Triêu tham quan trường học của mình.

Nhìn trong bát ớt đã đã gắp hết, Lục Niệm Niệm cười híp mắt đem bát đẩy về phía cậu, giống như hoàn thành nhiệm vụ vinh quang: “Được rồi, bây giờ có thể ăn.”

Phó Chi Hàng gật đầu, vì ăn mừng đại hội thể thao lần này giành được nhiều giải thưởng như vậy, một số ủy viên lớp tổ chức buổi tụ họp lần này, bạn học trong lớp căn bản đều đi.

Cố Miểu cũng không cảm thấy gì, thờ ơ nhún nhún vai.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Đây là Lục Niệm Niệm của lớp 6 phải không