Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Con Mồi

Hắc Khiết Minh

Chương 3-3

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3-3


Đây làmộtcơn ác mộng,côbiết.

côkhôngcần,côkhôngmuốn nhớ lại mấy chuyện này.côkhôngmuốn lại trải qua ký ức lúc nãy.

côkhôngcần hoảng loạn,côđangởtrêngiường của mình mình,anhcũng thế.

Thân thể lại gồng lên, nhưngkhôngphải vì khẩn trương, mà là vì cần,côđem hai tay chống lên cơ bụng rắn chắc cương lên củaanh,khôngbiết nhục nhã cưỡianhlắc lư, thẳng đến áp lực tích lũy kia được phóng thích.

Tiếng timcôđập vang lênrõràng bên tai, vừa vội lại vừa mau,anhl**m hôn gương mặt củacô,cômới pháthiệnkhôngbiết khi nàocôđãkhóc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay từ đầu,côchỉ là vì lợi dụnganh.

Điều có khả năng hơn làanhkỳ thực cái gì cũngkhôngnghĩ, bình thườnganhcái gì cũng lười suy nghĩ.

Sau đó, nàng nghe thấyhắntừ hoãn sâu xa hô hấp, nàng nuốt nước bọt, l**m khô ráp môi,đitheo mới rốt cuộc có thể th* d*c. (đọc tại Qidian-VP.com)

anhnửa mơ nửa tỉnh, dùng đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìncô.

Năm đó,côchỉ cho rằnganhkhôngthông minh, có chút ngốc, kết quả là,cômới pháthiệnkẻ ngốc làcô.

khôngthể,anhkhôngthể ở trong đó,khôngthể có mặt ởtrênngọn tháp ấy.

côrẽ ởmộtgoc đường, thấy sừng sững ở đómộttòa kiến trúc lớn, đó là kim tự tháp Ả Rập, nó to lớn đến như thế, cao ngất trong mây, giống như tháp Babylon trong truyền thuyết.

Nhất thời,côlo lắng liệuanhcó mở miệng hỏi vì saocôlàm như vậy, nhưngsựthậtchứng minhcôchỉ suy nghĩ nhiều,anhcái gì cũngkhôngcó hỏi, chỉ nghiêng người ômcônằm xuống, thở dài, đemcôôm vào trong ngực, sau đókhôngđến hai giây ngayđãchìm vào giấc ngủ.

Nhưng ba năm qua,côđãở cùng vớianhhơn ba năm, đó là hơnmộtngàn ngày.

Chương 3-3

Thời gian qua, mặc dù cùnganhsinh sống như vợ chồng, nhưngcôluôn luônkhôngdám ỷ lại vàoanh,khôngdám cùnganhmua chung cái gì,khôngdám mong muốn điều gì hơn.

côép xuống xúc động muốn đemanhlay tỉnh, tắt đèn trong phòng, xốc chăn chui lên giường, nằm xuống ở bên ngườianh.

Nhưngcôvẫn như cũkhôngdám dừng chân lại, giữa đám đông chật chội, bước nhanhđi,côsẽkhôngsợ, nhưngcôcũngkhôngmuốn quay lại đối mặt với ngườiđangđuổi theo mình.

Mà ở đỉnh tháp, có mấy chiếc cần cẩu trục cắm rễ ở đấy,đangxoay qua xoay lại.

côrất muốn chạy, chạy như điên, nhưng lạikhôngtăng tốc, thậm chíkhôngdám quay đầu lại.

anhtốt lắm!anhtốt lắm!anhtốt lắm!

anhkhôngcó ngã cuống từ tòa tháp cao mấy trăm tầng kia,anhvẫnđangngủ say bêncô.

Ăn no liền ngủ, đối thân thểkhôngtốt, nhưngcôbiết làanhkhôngcó khả năng lại đứng lên.

Tim đập dồn dập, chậm rãi hòa hoãn xuống.

Cảm giácthậttốt, cái ôm củaanhthậtlà tốt, làm cho cổ họngcôhơi hơi nghẹn ngào, trong lòngcônóng lên, làm chocôkhôngkìm lòng được đem tất cả buồn bực tích lũy bao nhiêu năm ở trong lòngđira hết.

côsợ tới mứckhôngthể hô hấp, chỉ trong nháy mắt, cây cần cẩu to lớn kia bị chặt đứt làm hai, rơi xuống, lướt qua thân thểcô, dùngmộtloại tốc độ chậm rãi đáng sợ, từtrênđộ caomộtngàn mét nặng nề rơi xuống xuống, ầm ầm đổ xuốngtrênmặt đất, tán loạn thànhmộtđống, đúng lúc nàycônháy mắt bừng tỉnh khỏi mộng, cả người cuộn tròn lại, người đầy mồ hôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

côđột nhiên bừng tỉnh, cấp tốc xoay người lùi ra phía sau vạch ngăn cách màu trắng.

Cho nêncôngồi dậy, c** q**n áo, khóa ngồi ởtrênngườianh, vươn tay về phíaanh, nâng lên mặtanh, hạ người cúi đầu hônanh.

cônắm lấy phân thân bắt đầu căng lên bên trong q**n l*t củaanh, nhận thấy được bụnganhtrong nháy mắt buộc chặt,côtừ từ v**t v*anh, cho đến khianhcứng rắn lên, cho đến lúccôcó thể đemanhnhét vào trong thân thể.

côkhôngngừng vội vã chạy lêntrên,khôngcả kịp thở, chỉ cảm thấy phổi giống như sắp vỡ ra,đanglúccôrốt cục chạy tầnganhđangở, đột nhiên trời đất rung chuyển mãnh liệt, gió to đột nhiên nổi lên, chỗ cần trục hình tháp củaanh, giống nhưmộtchiếc xe đồ chơi lắc lư qua lại.

côl**m hôn cái miệng củaanh, cổanh, v**t v* thân thể ấm áp củaanh, sau đó cảm giác được mạchanhđập nhanh hơn, thân thểanhnóng lên, càng ngày càng nóng, nhịp tim củaanh, cũng càng lúc càng nhanh.

khôngbiết từ khi nào, cơn ác mộng củacôtừng giọt từng giọt thay đổi hình dạng, mơ thấy ác mộngthậtđáng sợ, nhưng lại trong tiềm thức củacôlạikhôngphải là chuyện đáng sợ nhất,khôngbiết tại sao, người đàn ông này ngược lại trở thành nỗi sợ hãi sâu nhất trong lòngcô.

côđãcómộtcuộc sống bình thường chânthật.

Những người đókhôngthể làm tổn thươngcô,côcó thể đối phó với họ, giải quyết xong,côthoát khỏisựtrói buộc của bọn họ,côbiết thực tế là cái gì.

Xe điện laođidưới ánh trăng, đám đông chen lấn ùn đẩy, sô vào lẫn nhau, nhưngcôlạikhôngthể thấyrõkhuôn mặt của bọn họ.

Có lẽanhkhôngthựcsựtỉnh lại? Có khả nănganhcho rằng đây là mơ? Cũng có lẽ là người đàn ông này cho rằngcôhơn nửa đêm mò mẫmtrênngườianh, xằng bậy vớianhlà tuyệtkhôngkỳ quái.

côcất hộp thuốc xong, lại quay về phòng bếp đem đồ ăn thừa, cơm thừa cho vào trong tủ lạnh, sau đó tắt đèn ở phòng bếp cùng phòng khách.

Trong phòng tối đenmộtmảnh, nhưngcôcó thể từ ánh sángkhôngđộ ấm bên ngoài, thấyanhnằm ở bên ngườicô,anhkhôngnhúc nhích, chỉ vì như vậy trong nháy mắt,côkhôngdám cử động,khôngdám hô hấp, sợ hãi cònđangở trong ác mộng, có lẽ đây làmộtcái ác mộng khác. Nhưngcôcó thể cảm giác chính mình ởtrêngiường, cái chăn bông ấm áp, màanh, ở trong đó tỏa ra loại ấm áp mê người.

cômuốn thuyết phục chính mình, lần mò theo hô hấp củaanh, muốn hòa vào nhịp hít thởkhôngkhí củaanh, nhưng lạithậtkhó khăn,côkhôngthở nổi, màsựkhủng hoảng kia,sẽlại táihiện.

Tại thời điểm đó,anhcúi đầu hôn xuống miệngcô, nuốt vào tiếng kêuyêukiều củacô, hung hăng lại tiến vào,mộtlần, hai lần, sau đó nâng lên mông củacô, chôn xuống ở chỗ sâu nhất, run run đem chính mình phóng ra.

cônhắm mắt lại, đem người đàn ôngđangngủ say kia ôm chặt vào trong ngực.

Đêm nay,khôngbiết vì nguyên nhân gì,côởtrêngiường lăn qua lộn lại, so với bình thường mãi mới ngủ được.

côhy vọnganhcái gì cũngkhôngnghĩ ngợi,côcầnanhcái gì cũngkhôngthèm nghĩ nữa.

Tòa tháp kia quá cao,côkhôngcó khả năng nhìn được mặt của ngườiđangởtrênđó, nhưngcôrõràng thấy được,anhở nơi đó, thao tác điểu khiển bên trongmộtchiếc cần cẩu trục chênh vênhtrênngọn tháp cao vút ấy.

Trong bóng đêm, cảm nhậnanhấm áp như thế.

côrưng rưng ngửa đầu khẽ kêu ra tiếng, sau đó thở phì phò nằm sấp xuốngtrênngườianh.

Xe lửa rầm rầm chạy tới từ phía trước, nổi lênmộttrận gió, xuyên qua mái tóccô.

Nước mắt,khônghiểu sao lại tràn đầy hốc mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngước nhìn hình ảnh củaanh,côlặng lẽ vươn tay, lại dừng lại ở giữakhôngtrung, hơi hơi run,khôngdám thựcsựđụng vào,khôngdám thựcsựđòi lấy, khát vọng mãnh liệt, nhưng cuối cùngcôvẫn kiên quyết nâng tayanhôm lấy mình, đem cả người dán vào trong lònganh, vụng trộm hấp thusựấm áp củaanh.

Thân thể củacôchưa cósựchuẩn bị tốt,khôngđủ ướt át, hơn nữa quá mức vội vàng, nhưngcôhiệntại cần phải cảm nhận đượcanh, cần quênđimọi việc khác. Ởtrênđời này, tất cả mọi thứ hết thảy đều là giả dối, chỉ cóanhlà chânthật.côkhôngcho phép chính mình nghĩ đến điều khác, chỉ chuyên chú trầm người xuống thân thể người đàn ông, buộc chính mình tiếp nhậnanh,côlàm đau chính mình, sau đóanhgiữ lấy eocô,cômới pháthiện,côđánh thứcanh, có lẽ cũng làm đauanh.

Đúng lúc này,anhnâng tay v**t v*cô, eocô, b** v* lõa lồ, bắp đùi buộc chặt, những động tác âu yếm từ tốn ấy ấm áp nhường nào,côcó thể cảm thấy chính mình bởi vìsựv**t v* củaanh,đãbắt đầu ươn ướt, pháthiệnthân thể tiếp lấy động chạm củaanh, nổi lên khát vọng, khát vọng chânthật, nhu cầu thắm thiết.

Trong bóng đêm,côkhôngthấyrõmắtanh, xemkhôngrõvẻ mặt củaanh, nhưng có thể cảm giácrõràng đượcanh. Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng như lửa, làn da ướt át, nhịp tim mạnh mẽ và vững chắc, còn có cái kia vẫn lưu lại ở trong thân thể củacô, khó có thể bỏ quasựtồn tại của nó.

Có lẽ, ông trời rốt cục quyết định chocômộtcon đường sống, cho phépcôcó thể ở trong này, cùng người đàn ông này sống những ngày tháng bình ổn.côcó thể thành công trốn tránh hơn ba năm,nóikhôngchừng có thể cứ tiếp tục như vậy,nóikhôngchừng có thể cứ như vậy cùnganhsinh sống qua ngày...

Đây chỉ là mơ,côkhôngcần sợ hãi.

Đây làmộtgiấc mơ,côkhôngsợ.

côôm lấy bản thân, cảm giác có chút ù tai,khôngthể khắc chếsựkinh hoàng thấu tâm can trong lồng ngực như ở trong giấc mơ.

Bàn tay to củaanhdường như mang theo ma pháp, xoa dịuđisựkhẩn trương củacô, dẫn đường chocôởtrênngườianhnhẹnhàng lay động.

Nhưnganhcònkhôngcó kết thúc,anhvỗ về lưngcô, nắm eo củacô, thuận thế xoay người đemcôđặt ở dưới thân, lại tiến vàothậtsâu,cônắm lấy cánh tay cường tráng củaanh, khó nhịn r*n r*, áp lực nóng như lửa cùng vớisựma sát cơ thể đầy mồ hôi chồng chất lên nhau, đôi g* b*ng đ** lắc lư, cơ bắp củacôbuộc chặtmộtcách khó tin, sau đócôrốt cuộckhôngchịu nổi.

anhđãtỉnh, hoàn toàn tỉnh táo lại.

côhẳn là nên cảm thấy xấu hổ, nhưng lại chỉ cảm thấy muốn khóc, đau khổnóikhôngnên lời, tràn ngập trong lòng, thế giới đen tối là như vậy, tuyệt vọng đến như thế.

Vẫn là đêm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lắng nghe nhịp tim vững vang củaanh,côkhôngbiết nên nghĩ như thế nào.

côchen qua đoàn người, bước lên cầu thang, rời khỏi nhà ga, bước nhanhtrênmộtthành phốkhôngtên xa lạ, chỉ cảm thấy trái tim kinh hoàng, da đầu run lên.

Chờ đến khicôtrở lại phòng ngủ,anhđãởtrêngiường ngủ say từ lúc nào.

Ngã tư xuấthiệntrước mắt với những tòa kiến chúc chồng chất chắp vá vào nhau, toàn nhà chọc trời Trung Hoàn ở Hongkong, Luân Đôn Big Ben, quảng trường Thời Đại Newyork, ca kịch viện Sydney, bầu trời thụ (skytree) Tokyo, mọi thứ đều xoay vòng vòng quanhcô.

côlàmộtkẻ lừa đảo, hết thảy mọi thứ vềcôđều là giả,côbiếtcôkhôngcó tư cách mong muốn có điều gì thân mật hơn vớianh, huống chi ngay từ đầucôđãdự tínhsẽvứt bỏanh.

Có ngườiđangtheo dõicô.

côchạy qua đường cái, vọt vào trong cửa chính, cuồng loạn ấn thang máy, nhưng thang máykhônghoạt động,côbước nhanh chạy lên cầu thang hình xoắn ốc nhìn như bình thường, nhưng lại dài vô tận, nhưng chỉ cầncôngẩng đầu, có thể thấyanh,anhở nơi đó,trênmái nhà cao chót vót, giống nhưmộtcon kiến cần cù chăm chỉ.

Ai biết được, mỗimộtngày quađi,sựtình lại bất tri bất giác biến đổi.

Nàykhôngcó gì, chỉ là mơ, tuy rằng là ác mộng, nhưng cũng chỉ làmộtgiấc mơ mà thôi.

mộtgiây này,côbỗng cảm thấy kinh hoảng, biếtrõlà mơ, nhưng nỗi sợ hãi lại vẫn buộccôchạyđinhư điên, hướng tới tòa tháp cao ngất kia mà chạy, ý đồ muốn ngăn cảnanh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3-3